Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tran tien. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tran tien. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017

NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI!?

pexels-photo-274711 
Nó đặt chiếc điện thoại xuống, gọi cho chị, nhắn tin cho anh, ngồi viết về những điều của cuộc sống vừa diễn ra.
Mẹ tôi, khóc với tôi những lúc tôi buồn, nếm với tui cay đắng tủi hờn…Cả cuộc đời của mẹ là con.
Người tình tóc bạc giọng thổn thức ở một đêm cuối hè đầu thu: Có phải không tiền nên không có con!? Nó cảm nhận niềm tủi thân của tuổi già đang bao quanh căn nhà lọt thỏm giửa những cây cối xác xơ xung quanh, gạch đá tan hoang sau trận càn quét của những chiếc máy xúc, đào sau khi thỏa thuận xong giá cả, bán cả xác nhà ở những người hàng xóm cạnh nhà. 
Nó gạt ý nghĩ tiêu cực của người tình, lãng sang chuyện khác để nổi niềm vơi đi. Lắng nghe. 
Người tình tóc bạc giọng khàn đặc của trận cảm đến với tuổi già day dắt như cơn mưa rỉ rã của bong bóng nổi bềnh bồng trên mặt sông không ngớt, thách thức khói nhà ai bay hòa vào nước mưa tan biến mất, chỉ đọng lại một vệt khói ở mãng trời trôi qua.
Mẹ tôi bước với tôi những bước chân đầu…lớn khôn rồi ngỡ còn trong nôi...yêu thương chưa thiếu một ngày. Lúc vui buồn của một đứa con trai, mẹ là cha mà còn thường thiếu.
Nó thấy dòng đời ngưng trôi, thời gian quay trở lại. Hình bóng của đứa trẻ trâu ngày nào vui đùa bên mái tóc dài chấm đất, bắt ghế lược chải nhìn vài sợi tóc rơi trong lúc tay gầy nhuộm nắng đang vội quấn lại như hẹn thề cuộc đời chỉ một và một thôi với người mình đã chọn ở một thời khói lửa, đạn bay.
Một người đã chọn đến khi hòa bình trở lại, đã ở lại thị thành và dỗ dành rằng người tình tóc bạc sẽ ở đó trong một ngăn tim, trong lúc lim dim không nhìn tỏ một bóng hình chỉ nhắn nhủ vài dòng để lại là nuôi dại những mãnh đời thơ ấy. 
Xa vắng, thấy mưa bay khắp trời, cỏ lay như níu kéo người chậm lại với giận dỗi có phải thế để trọn tình yêu thương, tìm chỗ nằm cho người mình đã chọn. Rồi người nhắn người tình nằm ở một ngăn tim cũng tìm về với đất, yêu thương gì để lại ngoài những mãnh đời con!?
Trời gió mây ngàn… sông tàn sao rơi…thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Nó ngắm nhìn xung quanh ngôi nhà đang sống, quẩn quanh trong những met vuông ấy. Ngơ ngẩn. Tìm về.
Mẹ ơi, con đã già rồi…con ngồi ngơ ngẩn nhớ ngồi nhà xưa.
Ngôi nhà bồng bềnh trên sóng nước, mưa đêm dột chổ nằm mơ người tình. Xa thẫm, ngắm người mình chọn qua di ảnh đặt chéo chỗ nằm, huân chương treo đầy lắc lư theo tiếng sóng và í a lời ru con ngủ sợ nước thấm làm ướt mất giấc mơ con. Ấm áp.
...
Nó nhớ đến câu chuyện anh kể khi chứng kiến những giọt nước mắt của các đứa con về một người cha đã ra đi; tự trách mình đã quá vô tâm, sống gần nhưng không gắn bó, thời gian trôi qua vội vã đến lúc ngồi cạnh quan tài thấy điều quí giá đã mất đi. 
Anh hỏi: Nếu như ông già có sống lại, cuộc sống của các anh có khác không? Tất cả đều “đứng hình” im lặng. Thấy cuộc sống của hôm qua quay trở lại, những câu hỏi thăm chiếu lệ lúc ghé qua nhà, để đâu đó cho người làm lo, thấy con cháu quanh nhà thiếu gì người lo, cuộc sống với những mưu sinh cứ thế định hình.
pexels-photo-327466 
Nó đệm lời anh: Nước mắt chảy xuôi. Anh gật đầu đồng ý.
Từng chặng đường dài đi qua, nỗi nhớ về quê nhà đã từng là một điều quý giá giúp con người ta trở về nay đã đi quá xa và quá lâu để con người ta quên mất? hay dỗ dành rằng sớm thôi, sớm thôi sẽ quay về, quanh đấy căn nhà sẽ ấm cúng hơn bên bếp lửa hồng, tiếng trẻ già sẽ lại râm rang như ngày hôm qua còn quẩn quanh bên chân mình, người tình sẽ mĩm cười như hồi sinh, thanh xuân quay trở lại. Thời gian như ngừng lại. Tình yêu ấy cứ ngỡ như là mơ. Tình yêu bình dị như trời đất hết nắng rồi mưa.
sky-man-person-night
Rồi sẽ nối tiếc, khóc thương hay lặng thinh nói thầm:  
Cám ơn mẹ hi sinh cả cuộc đời?
Tiếng trẻ nhỏ bí bô nằm cạnh, giấc mơ con chồng tiếp giấc mơ con 

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Thấy mình bỗng trẻ

Từng bước, từng bước thầm, mưa giữa mùa… cuối năm. Giật mình. Phát giác nó không còn chạy long nhong trên những con đường của phố thị. Một mình.
 photo Christmas-Wallpaper_zpsb0b28140.jpg
            Để cảm nhận cái se lạnh của thời khắc giao mùa từ cơn gió ngược phía sau lưng và giá lạnh phủ đầy mắt trên những bộ quần áo của người qua. Mọi thứ đang chuyển màu. Những màu sắc của Noel đã bắt đầu lên khung, những ma nơ canh thay bộ cánh mới, bắt sáng, thu hút những ánh nhìn từ phía bên trong cửa kính. Sài gòn khoác lên mình những hoạ tiết trang trí và những ngọn đèn đầy màu sắc để bắt nhịp về một trong những thời điểm rộn ràng nhất của năm. Giáng sinh đang về.
            Để quên luôn cảm giác xuống đường, hoà vào dòng người chẳng biết đi đâu chỉ biết rằng lòng rộn ràng về một thời khắc. Tâm trạng. Mênh mang rồi lắng lòng đi để tự kỷ một chút gì đó khi ngở ngàng nhìn lại, phát giác rằng một năm nữa lại sắp qua và ngồi dây ra một góc. Tự thầm. Ai đó có đợi ta ở mùa sang!?
 photo Autumn_Magic__by_Camiloo.jpg
Không còn nữa. Tuổi xuân buồn lặng căm, đi trong chiều mưa hoang, đời biết ai thương mình..
            Vì giờ đây phía sau lưng giờ đã có gió lùa, không còn tạt thẳng đến lưng khi mỗi lần gió ngược.
            Vì giờ đây phía sau yên xe đã lấp đầy không còn chỗ trống với chân trẻ chen giữa đôi bạn già. Khắc khoải về những ngày qua tưởng chừng như không dừng lại.
Vội. Lắng nghe.
Nhịp sống của riêng mình. Nhiều lúc. Tưởng rằng như lạc lõng giữa nhịp sống đời thường. Ba mái đầu, hai mái đầu sắp nhuộm màu khói bay và một mái đầu xanh kẻ dòng, rượt đuổi nhau trên từng con phố.
 photo happy_bench_monday_e2_80_94peoz_e2_80_94_2814_29_1622394005.jpg
Tấp vội vào một phòng khám, sợ đêm qua vội vàng. Ngân vang giọng đớt. Em đi đâu về…nghĩ gì vui thế.. giữa gian phòng người tới kẻ lui, có cùng chung nhịp sống về những mái đầu xanh, khác chăng là kẻ dòng. Nó ngồi ôm con hát. Anh đi đâu về, dầu máy đầy tay,… nghĩ gì vui thế…
Rồi cười một mình.
Khi bàn chân nào khẽ nhịp, thốc nhẹ vào lưng nó như nhắc nhở hát ca giữa dòng người nghiêng ngã. Tư dưng. Ngửa mặt. Nhìn thoáng về phía trời xa, đã lâu rồi quên mất về một ánh trăng vừa tròn, không còn mãi trăng non, giờ đây tròn vành vạnh, cất lên cao tiếng hát với giọng đớt, răng đau.
Đêm nghe tiếng đàn…dừng hát tại đây, chợt thèm nghe thật, giữa dòng người đi, đèn pha ngược lại, một con đường vắng, nghe tiếng gió reo hai bên đường lộng gió, có tiếng cây xanh, thở đều theo phố, phì phò thở than, ngày tháng sao điêu tàn, giết đi phần ký ức. Một ngày của hôm qua…có người lính trẻ, nhớ người bạn gái, rồi đàn một mình.
Nhớ những phút lưu linh, từng được như Trần Tiến…Đi trong tiếng đàn, thành phố tình ca…Giờ đây thiếu vắng - những phút lưu linh, thiếu luôn lời tự tình của người lính trẻ ngồi đàn một mình. Tình tình tính, tính tính tang tang tình tang, tang tang tính tình tang. Ngỡ ngàng. Thiếu lại đầy. Ô hay! Tư dưng. Thấy mình bỗng trẻ dù tóc sắp nhuộm màu khói bay.
( Ảnh: Internet)

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Xin MƯA đừng rơi!

Không biết từ đâu và khi nào MƯA gieo sầu nhân thế nếu ta bỏ qua đi những lý giải khoa học. Mưa đem đến cho những tâm hồn đơn côi thêm giá lạnh.
Mưa là vậy đấy.
Photobucket
Mưa lướt qua những tâm hồn thi sĩ, để những bài thơ ra đời trong một nỗi buồn man mác khôn nguôi.
“ Phiêu bồng sáu cõi thu trôi
Ngàn mưa nhỏ giọt trang đời lạnh ghê”
( Bùi Giáng )
Lắm lúc. Không bềnh bồng lại làm hoa cỏ tương tư:
“Hoa tím thôi không chờ nữa
Chỉ còn ta đứng dưới mưa”
( Hoa Tím Ngày Xưa – Cao Vũ Huy Miên)
Để rồi kẻ ngắm mưa, tự nhận thức ra rằng:
“Đâu phải gió phải mưa làm nên điều khác biệt,
Đâu phải được phải thua làm nên nỗi vui buồn.”
( Giai điệu đời đau đáu những câu thơ – Từ Dạ Linh)
Nói vậy thôi. Chứ Mưa còn bước khẽ vào những trang văn. Ướt hồn. Để một Watanabe ngắm mưa trong tiếng đàn guitar sầu não, bước ra từ cánh “Rừng Nauy”. Nhẹ nhàng. Một chút bâng khuâng, hồn lạc điệu giữa xã hội hiện đại của Banana Yoshimoto. Day dứt. Một sự nổi loạn từ gã “ Bắt Trẻ Đồng Xanh” đến cô “ Búp bê Bắc Kinh” khát khao được mưa gột sạch đi những xiềng xích mà xã hội hiện đại đã dồn những con người trẻ đi từ áp lực này đến bế tắc khác. Rủa đời. Khi những cơn mưa nước mắt làm ngập tràn trong Đầm sầu của Nguyễn Ngọc Tư. Giật mình mới hiểu.“Đời không buồn chỉ người làm đời buồn” . Suy ra tạm. Mưa không buồn chỉ có người làm mưa buồn.
Photobucket
Lang thang. Văn đàn ghé ngang nhạc lý. Mưa rơi cho tiếng đàn thêm réo rắt, cung điệu sầu ngân lên nốt nhạc thương. Vu vơ. Bao nhạc sĩ khắc khoãi vì mưa thương nhớ, không định hình cứ để giai điệu thay lời.
“Mưa rừng ơi! Mưa rừng!
           Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
              Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
                                Mưa sầu vì lòng người Duyên kiếp không lâu”
(Mưa Rừng _ Huỳnh Anh)
Muốn nói lâu rồi. Chỉ đợi mưa. Gửi lời.
“Trời mưa quá em ơi
Bài ca ướt mất rồi còn đâu
Trời mưa đến bao lâu
Mà sao em vẫn chờ, vẫn đợi”
( Mặt trời bé con _ Trần Tiến)
Bao nhiêu nỗi buồn hòa quyện cùng mưa
“Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau.
Mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng.
Mưa khóc lạnh lùng khi buồn và nhớ thương em rất nhiều
Mưa có biết đợi chờ nhớ mong
Mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần
Mưa có trên làn môi em run có nhau trong chiều mưa
Mình tay trong tay”
(Mưa_Thùy Chi)
Ngẫm nghĩ. Xuân đẹp, xuân yêu, xuân vẫn tàn. Mưa sầu, mưa buồn, mưa vẫn sang. Rĩ rã tâm tư những con tim chuyện trò. Không biết bao giờ. Mưa. Không mãi lang thang.
Photobucket
Giữa đêm. Mưa đến vội vàng. Bất chợt. Muốn hét lên thật lớn.
Hỡi thế gian! Sống chi để kiếp người buồn chán.
Photobucket
Cứ hết hạ, thu tàn, đông qua, xuân sang lại ngập tràn một nỗi buồn mà đôi khi không biết buồn cái chi chi.
Thật khó hiểu.
Nỗi buồn như canh khuya cứ mỗi đêm lại đến. Thường tình. Gieo rắc trong tâm hồn một vết thương không bao giờ khô máu, để cứ mỗi độ mưa về máu lại hòa với mưa. Ngập hồn.
Không biết.
Có ai đứng lại để đếm những nỗi buồn đã đi qua đời mình. Với mưa. Chắc là số vô cực.
Mưa làm cho những nỗi buồn sống dậy và khiến bao trái tim nhạy cảm lại bàng hoàng thổn thức. Đứt cả tơ lòng.
 MƯA ơi! Xin đừng gieo sầu nhân thế nữa.
Để những trái tim đơn côi của em tôi không phải thổn thức lên, khi ngồi một mình ngắm mưa bay. Không hay. Trái tim mình đã rung lên và lỗi nhịp bởi một kẻ khờ tự dưng lại làm thơ gửi tặng. Thật sến nhưng sao lại đáng yêu đến khó hiểu. Rồi buồn. Tự hỏi có nên yêu.
Để lối nhỏ đi vào tâm hồn blogger không còn sâu hun hút. Bơ vơ. Bao nỗi vui mong nhớ hay buồn vu vơ khi vài kẻ qua nhà comment rồi lặng lẽ để lại biểu tượng một cành hoa. Dối mình. Xóa đi những status buồn trong tiếng mưa rơi, thay vì những dòng blast tin yêu ngập tràn trong ánh nắng ban mai, để những kiếp sống không chờ đợi mãi mãi không đi vào bế tắc của vực sâu tự tạo.
Để những nỗi lòng không phải chờ mong những nỗi lòng. Rong rêu. Hình ảnh hôm nao đã đi vào quá khứ. Tìm về. Mỗi lần bong bóng nước vỡ tan.
Photobucket
Mưa ơi, xin mưa ngừng rơi.
Để bao kẻ dại khờ, bao blogger thương nhớ, bao kiếp mong chờ không còn nỗi buồn xăm chiếm con tim từ quá khứ ùa về. Dồn nén. Một niềm tin vào tương lai. Tìm lại. Cho hôm nay lòng không phải bùi ngùi mà là tin yêu vào thực tại. Mưa à

( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...