Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn 2021 - 07. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 2021 - 07. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

[Review Sách] Nhượng quyền kinh doanh - Carl Reader

Nhượng Quyền Kinh Doanh - Con Đường Ngắn Nhất Ra Biển Lớn | Tiki 

Vốn dĩ đã bị hấp lực của những thương hiệu nổi tiếng như các chuỗi ăn uống thu hút mấy đứa nhóc của nó ở nhà như McDonald, KFC, Loteria ...cho đến những cửa hàng tiện lợi 24h như 7Eleven...rồi đến cả những thương hiệu Nhật, Hàn tràn vào Việt Nam với sự chống chọi của các thương hiệu Việt; thoi thóp có cả một thương hiệu Phở ngày xưa đã từng là nhà tiên phong.

Điều đó khiến nó hứng thú để tìm hiểu về đề tài nhượng quyền, có một chút gì đó hụt hẫng như đứa nhóc dành phần ngon nhất của món ăn để ăn cuối rồi đánh rơi khi quyển sách nói đến những ưu và nhược điểm, cũng như những điều cần lưu ý từ cả hai góc độ mua và bán nhượng quyền, chỉ có điều lại quá gắn chặt vào hệ thống nhượng quyền của Anh để phân tích và viết lên quyển sách.

"Một trong những trở ngại lớn khi bắt tay xây dựng nhượng quyền là tìm được cơ sở phù hợp"

[Review Sách] Cứ viết đi - Greta Solomon

 Review cuốn sách Cứ Viết Đi - Greta Solomon - 15 reviews

Thích viết nên gặp chủ đề về viết thì chắc chắn rằng bản thân nó sẽ không bỏ qua. Phải thú nhận rằng đề tài đơn giản vậy nhưng những quyển sách nó có thể tìm đọc thì đếm trên đầu ngón tay như nắng hạn chờ mưa.

Và cơn mưa tới, học cách viết tưởng đùa nhưng rất thật với. Khi quyển sách của Greta Solomon đã làm được điều đó với nó, hướng dẫn những điều rất cơ bản như viết ra danh sách, tạo ra phép ẩn dụ ..từ các cụm từ, đồ vật, hoặc sự vật với những đặc điểm và tìm kiếm những thứ khác có cùng đặc điểm

"Đừng nghĩ quá nhiều hoặc rơi vào tình trạng tê liệt phân tích về những gì cần viết...Hãy viết những điều mà ạn đam mê, bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ"

[Review Sách] Agatha - Anne Catherine Bomann

 Agatha | Tiki

Một câu chuyện nhẹ nhàng về những ngày còn lại trước khi về hưu của vị bác sĩ tâm lý. 

Agatha là một trong những bệnh nhân cuối cùng, người đã làm xáo trộn tâm lý của vị bác sĩ trước những ngày cuối đời của mình hay như chính trong tâm trạng của vị bác sĩ đã có sẵn những xáo trộn để rồi tự mình nhận ra như chính Agatha mang lại một cứu cánh cho ông để nhận ra chính mình: muốn gì và cần gì. 

"Mặc dù tôi đã cố hết sức nhưng vẫn không cách nào phớt lờ được một sự thật: nổi lo âu của tôi đang ngày càng trầm trọng...Tôi bước đi một cách vô định khắp phòng khám. chính tại đây, lần đầu tiên trong đời tôi đã tìm thấy điều gì đó thuộc về mình, điều mà tôi thậm chí có thể làm tốt"

[Review Sách] Nym - Tôi của tương lai - Nguyễn Phi Vân

NYM - Tôi Của Tương Lai | Tiki

Hạn hữu đọc sách về các tác giả người Việt; đây là một trong những quyển sách được người chị đồng nghiệp giới thiệu cho nó để đọc. Vỡ ra, đọc để học và đọc để hiểu về một thế giới hiện tại vận hành; bắt nhịp kịp với cuộc sống và những con người trong cuộc sống mới này. Cuộc sống vận hành với sự hỗ trợ của công nghệ đang đổi thay chóng mặt. Như một thông điệp, nếu như chúng ta không bắt kịp thì chúng ta sẽ bị rớt lại và đào thải đến thảm thương

Tác giả là một người Việt, sử dụng thủ thuật cá nhân hóa một nhân vật robot tên là Nym để chia sẻ về góc nhìn sự thay đổi của công nghệ lên cuộc sống hiện cũng như chia sẻ về các thuật ngữ trong cuộc sống mới từ một cách chính thống đến không chính thống. 

"Người còn có quá nhiều định kiến, thiếu tư duy mở, thiếu trái tim bao dung, lại hay ghen ghét đố kỵ nữa, nên nghệ thuật của người là nghệ thuật đóng"

"Tự học, tự thử nghiệm tự ngộ - tự quyết định cuộc đời mình"

P/s: Chất lượng của in ấn và rọc giấy là điểm trừ

[Review Sách] Branding - Bill Chiavalalle, Barbara Findlay Schenck

Sách Branding For Dummies | Yes24 Việt Nam

Quyển sách được dịch sang tiếng Việt với ghi nhận về một trong những topic của Marketing là Branding với sự tổng quan về chủ đề thương hiệu; bỏ qua những khởi nguồn của thương hiệu một cách chi tiết, để cập nhật những chuyển biến về thương hiệu qua thời gian, tập trung khai thác về góc nhìn phân tích cách thức triển khai thương hiệu ở thời hiện tại. 

Quyển sách dẫn dắt người đọc từ lúc bắt đầu cho đến việc thực hiện các bước thu hút người tiêu dùng với thương hiệu, đến việc chăm sóc và bảo vệ thương hiệu ra sao

"Thương hiệu là lời hứa, tạo òng tin có một không hai, sống đúng với lòng tin, tăng cường và củng cố lời hứa" 

Đó là một quà trình xây dựng thương hiệu:

(1) Xác định đối tượng (20 Nghiên cứu sản phẩm hoặc dịch vụ (3) Định vị sản phẩm và dịch vụ (4) Định nghĩa về tuyên bố giá trị (5) Khi nhận dện ra (6) Ra mắt nội bộ và các bên liên quan để (7) Quản lý (8) Tái tổ chức lại thương hiệu

[Review Sách] Sự đủ đầy của giản đơn - Andy Couturier


Sách - Sự Đủ Đầy Của Giản Đơn - Triết Lý Sống Từ Vùng Quê Nhật Bản | Shopee  Việt Nam

Một thế hệ Nhật thời hậu chiến mang theo những trăn trở của Tuổi Trẻ trong hành trình tự tìm tòi và khám phá về cuộc sống, đi tìm mục đích của riêng mình.

Một thế hệ bước vào cuộc sống với những ám ảnh và hoang mang như một bức tranh ghép bị xáo trộn bởi chết chóc, đau thương với tiếng đạn bắn, bom rơi trên đầu; từ từ ghép lại từng mãnh ấu thơ nghèo đói đến trưởng thành với những câu hỏi luôn khắc sâu trong đầu về cái đã được truyền dạy. 

Thế hệ đó bắt đầu dịch chuyển và nhận ra được mục đích của cuộc sống mình nơi đất Phật thiêng liêng như tìm được mãnh ghép cuối cùng cho bức tranh cuộc sống mới, tự do và gần gũi với thiên nhiên. Cuộc sống mà sự cám dỗ của đồng tiền bị bỏ lại phía sau như vốn dĩ chưa hề tồn tại hoặc có chăng cũng chỉ là một phương tiện trao đổi như đúng bản chất ban đầu của chúng; chứ không phải là hành trang trên con đường mang lại sự tư do trong bản ngã và tâm hồn. 

Thế hệ đó bắt đầu phân rã sau khi tìm đến đất Phật rồi trở lại Nhật Bản, có người quay trở lại với guồng quay của cuộc sống - họ chấp nhận đưa mình trở lại cuộc sống "bình thường" với những cuộc sống xoay quanh với cơm, áo, gạo, tiền với lý lẽ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn bằng nhiều học thuyết vỗ về; có người đi tiếp với sự phát hiện của mình về một cuộc sống mới: giản đơn, tự do và gần gũi với thiên nhiên trong cách nhìn "thiếu thốn" của những con người chọn con đường thứ nhất.  

Quyển sách là hành trình ghi chép lại mười cuộc phỏng vấn của tác giả với mười con người mang trên mình cùng một suy nghĩ về cuộc sống chọn con đường thứ hai. Tự do, giản đơn là chân ái tìm về.

Từ một thở gốm theo chủ nghĩa vô trị "nói ra thật to lòng biết ơn của mình về một ngày rực rỡ và đáng quý này"

Một Atsuko Watanabe là mộ người mẹ, một nhà hoạt động có nguyên tắc sống của riêng mình "nếu anh cứ tiếp tục di chuyển, cuối cùng thì chẳng ổn định được, anh không thể nào thấy an tĩnh"

Một Phật tử như Kogan Murata - bạn sẽ cảm nhận được tiếng sáo hòa với đất trời tự do

Wakano Oe - một nghệ nhân tạo hình từ các con sối mà "đôi khi chỉ cần chạm vào Đất mẹ là đủ đầy"

Một nhà sưu tập gốm sức Gufu Watanabe thích ghi chép bởi "nếu không ghi chép lại thì bạn sẽ dần mất đi cảm giác về nơi đó"

(Nó gặp lại) Triết gia của những cánh đồng lúa Koichi Yamashita: "Khi bạn viết một cuốn sách, đó là sự thảo luận của bạn và chính bản thân"

Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2021

Que sera sera! Cái gì đến sẽ đến, mọi thứ rồi sẽ qua!

Sài Gòn mở mắt ra từ từ khi vừa từ trong khoảng không gian thiền định tìm hiểu về bên trong bản ngã của mình bước ra, đã hiểu mấy điều giản đơn mà con người đến tận cuối đời vẫn chưa trả lời được: Tôi là ai? và cuộc sống là gì?

Trong thâm thẩm của suy tư, Sài Gòn tìm về ngày xưa chôn dấu; đọc mấy văn tự xưa viết, thấy mình vốn dĩ được Lễ Thành Hầu -  Nguyễn Hữu Cảnh khai sinh ra, ghi rõ là từ hoang sơ nuôi dưỡng mà thành, chẳng hiểu lắm từ ngữ viết “vùng đất khai hoang” trong ngữ cảnh viết về mình.


Sài Gòn tự hỏi thế tên mình ở đâu ra? Câu hỏi xuất hiện ở trong đầu khi thấy sử sách ghi chép ông cụ Nguyễn Hữu Cảnh khai sinh, đặt tên là Gia Định; rồi đến tranh luận của ông Huỳnh Tịnh Của là tên Sài Gòn từ nơi sống mà ra Sài nghĩa của “củi”, Gòn tức của "cây bông gòn"; với ông Trương Vĩnh Ký là tên phiên âm từ “Prei Nokor” của người Khmer, đọc đến đoạn này thấy có văn tự bắt qua chuyện khác và thêm từ khó hiểu về “lịch sử chính trị”.


Thật lòng, Sài Gòn thấy sao rối rắm, sao cứ phải dán nhãn đặt tên khi bắt đầu đã là hoang sơ nuôi dưỡng mà thành, vốn dĩ đã chẳng có tên, sao cứ phải gắn tên để rồi phải cãi nhau thế này.  

Sài Gòn nếu chọn chắc là thích cái nghĩa của ông Huỳnh Tịnh Của - nơi của vùng đất đầy những cây bông gòn có thể chặt ra làm củi đó; nghe dung dị và gần gũi như tính cách của con người sống ở nơi đây. Mà thôi, Sài Gòn thấy sao con người cứ hay phức tạp vấn đề lên, sống đơn giản không phải dể thở hơn sao, nên thôi, dừng lại chuyện xem ai khai khẩu, đặt tên cho mình.


Nói đừng giận, Sài Gòn thấy mình như sống lại một thời của hoang sơ của văn tự cổ, được hòa với thiên nhiên, cảm giác đó đến trong những ngày con người bắt đầu ở yên trong nhà mình, nhà ai ở nhà đó, có chuyện cần lắm mới ló ra ngoài.


Trong buổi thiền định kéo dài, mở mắt đã một tuần trôi qua; Sài Gòn nghe con người nói rằng Sài Gòn bị bệnh. 

Sài Gòn muốn nói: Đâu có đâu mấy cha. Sài Gòn có bệnh gì đâu, cái này là bệnh liên quan đến con người mà, sao ghép tui vào. Nghĩ. Chắc là cho đủ tụ. 

Sài Gòn nghe con người hát - có một gã giáo viên hát bài “Sài Gòn tôi sẽ” đầy tha thiết, quạnh quắn, cô đơn...nghe não lòng như Sa Mưa Giông buồn não nề của cố nhạc sỹ Bắc Sơn; chuyên viết cho mấy đứa miền Tây; mấy con người sống ở đó nghe đâu cũng giống mấy con người sống cùng tui, phải ở nhà chống dịch.

Nói thiệt, Sài Gòn muốn nói cái này: Đâu có đâu mấy má! Tui có buồn quái nào đâu mà nói sao nghe gì thảm thiết, thê lương; cô đơn hay hạnh phúc; trống trải hay đủ đầy; do mọi người tự mang vào, dán lên mặt tui rồi nói tui buồn, thấy chẳng liên quan gì đến tui. 

Chưa hết, nghe mấy đứa trẻ khắp nơi nghe đi nghe lại bài hát: Sài Gòn đau lòng quá! Đọc tựa đề thôi cũng chẳng thấy khác gì so với "Sài Gòn tui sẽ"; cũng y chang chuyện vừa nói; lại cô đơn lạc lõng não nề, ba cái vui buồn là do con người tự chọn, liên quan gì đến Sài Gòn tui mà gán ghép vào. 

Ừ thì tuổi trẻ hay mang một nổi buồn. Ừ thì hoàn cảnh mang cảm xúc đến cho con người ta! Nhưng mà,

Story pin image

Nếu là Sài Gòn tui, trẻ chút thì nghe gì đó tích cực hơn, giai điệu hừng hực sức sống chút, để tiếp lửa cho mấy con người chạy ngược, ngang trên khắp các con đường với một màu áo giống nhau. 

Nếu là Sài Gòn tui, lớn hơn chút nữa thì nghe chút gì đó lắng đọng, đánh thức mấy cái suy nghĩ sáng tạo nằm sâu trong tiềm thức, hay lên tầm xíu, nghe mấy bản nhạc thiền để thấy mình tĩnh tâm trong không gian tù động, cứ ngồi lâu không vững lòng thế lại có họa sinh. Không thì thôi cứ đơn giản, im lặng, ngồi thiền giống Sài Gòn tui, lắng nghe từ chính bên trong mình. Hiểu mình xong rồi thì hành động, chắc kiếm gì đó mà làm cho mình, cho nhà, cho người ta.


Tóm lại, ba cái chuyện này thế nào cũng sẽ nhanh chóng qua thôi qua, sao bi quan dữ vậy, cái gì nó tới để nó tới đi; khóc lóc ỉ ôi để làm gì.


Sài Gòn thấy ngộ! Bắt đầu tìm hiểu mấy chuyện ở xung quanh của con người, đến với căn nhà nằm trong hẻm nhỏ của ông già, em và ba đứa nhóc. Ngộ. Có năm mạng thôi mà rần rần suốt ngày, suốt đêm như dịch dã chỉ là ba chuyện thứ yếu, chuyện chính là giải quyết cho xong ba cái chuyện giặc nhà: ăn, ngủ với cãi nhau, ầm ĩ cả một góc trời. Sài Gòn tui không muốn nghe cũng không được. Vui. Vậy đi cho đời bớt khổ? Cái gì đến sẽ đến, mọi thứ rồi sẽ qua. Rồi ngày mai sẽ khác!



Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2021

Nhật ký của cha - Julie - Nếp nhà và Covid

Sài Gòn bắt đầu mùa chống dịch, các con số cứ không ngừng tăng, mấy ca điều tra dịch tễ cứ phát sinh hàng ngày như chưa đi đến cùng tận nguồn của lây lan từ khi giãn cách xã hội đến còn mỗi ba người trong một phạm vi. 

Ông già đếm nhân khẩu. Cười. Nhà này chắc phải lên phường uống trả vì vị phạm chuyện tuân thủ số người trên một phạm vi. 


Sài Gòn, ông già nghe mấy chiếc xe phường gắn loa phát nên ở nhà, chuyện cần làm là hạn chế đi đâu. Sài Gòn chưa bao giờ vậy. Ngoài đường lưa thưa người đi lại, mảnh đất của nhịp sống rộn ràng giờ như một cô nàng đang bắt đầu thiêm thiếp đi vào giấc ngủ say, như lấy lại sức của mình sau từng ấy tháng ngày phải oằn mình lên với nhịp đời vội vã.

Ông già ngồi xem lại, thấy nếp nhà cũng đổi thay. 


Gọi đò ơi!  

Như đến hẹn là gọi! Mấy bận. Cơm nước chuẩn bị xong, ông già và em thì nhau gọi mấy tình yêu của đời mình xuống cho kịp mấy món lên mâm, còn khói bốc tỏa hương thơm lừng từ thực phẩm tranh thủ xếp hàng mua từ siêu thị hạn chế số lượng người vào, khi chợ giờ phải dừng lại. Dinh dưỡng như một phần chống dịch. Em và ông già cứ thể gọi những cái tên đã từng phải bỏ thời gian tìm tòi để đặt cho mấy tình yêu của đời mình. Gọi mãi chẳng nghe trở thành gào.

Em nói: Gọi tụi con như gọi đò

Đứa anh hỏi: Gọi đò là gì mẹ?

Trong lúc em giải thích, Ông già thấy xuôi về miền Tây sông nước, thấp thoáng bóng dáng của người ở bên kia bờ, vẫy tay gọi với sang bờ bên kia, nơi có chiếc xuồng nhỏ chờ đưa khách sang sông. 

Bến vắng, đò thưa. Nhiều khi mưa gió làm cho người lái đò càng chờ đợi khách sang sông. Mấy bận, ngủ quên; cứ thế mà đò chờ một tiếng gọi đưa sang. Rồi các con sông mọc lên những chiếc cầu bắt ngang. 

Bến mất, đò đi. Giờ thì Đò đi qua lại trên một “dòng sông chảy tràn trong trí nhớ, làng anh bên lở, làng em ở bên bồi” của một Đinh Trâm Ca. Nhớ. Đếm. Thêm hai tháng nữa là đến mùa nước lênh; mấy mảnh đời nơi sông nước lại bềnh bồng. 


Hai thằng nhóc đi lựng tựng xuống, bỏ lại mỗi cô nhóc vẫn còn chưa biết nói sau gần ba mươi sáu mùa trăng, cứ chậm nói giống như mấy ông anh mình cũng bắt đầu gọi lại. 

Gọi người ơi.

Bằng mấy trò con trẻ, cô nhóc ném những miếng lego lăn lông lóc xuống từng bậc cầu thang tao tiếng vang như để gọi một con người, sẵn sàng mở rộng một vòng tay ôm; không em thì cũng là ông già. Ngoài đường, tiếng còi của xe cứu thương hú vang vọng một góc trời. 


Ông già ngồi nhìn lại, thấy đổi thay một nếp nhà. Tranh thủ. Những buổi cơm ngày ba bữa quây quần; trừ mấy bận ông già phải tranh thủ làm cho một công việc tại nhà. Ông già và đám nhóc; như chạy giặc của ngày xưa. 

Hình dung, ngày xưa người tình tóc bạc ôm con chạy mỗi lần nghe tiếng loa phát rằng dịch giã sắp đên hay tiếng máy bay quần vũ ở trên đầu; ngày nay em ôm ba đứa nhóc mỗi lần nghe ông già nói chuẩn bị họp một buổi họp online hay âm thanh đồng nghiệp phát ra từ máy tính đặt giửa nhà. 

Thỉnh thoảng, mấy âm vang của cuộc sống chen vào; mấy tiếng chuyện trò, mấy tiếng cãi nhau, mấy tiếng khóc òa vì ức chen vào trong mấy buổi làm việc online cùng với đồng nghiệp của một thời công nghiệp nghe đâu gọi là bốn chấm không; tiếng trẻ cứ vang lên vọng vào. Chuyện đấy cứ thường xuyên.

Chuyện làm ở nhà như chạy giặc. Đám nhóc xuống lầu, ông già chạy lên. Đám nhóc chạy lên, ông già chạy xuống. 

Em phụ. Lúc nếp nhà đổi thay, nhường lại buổi sáng để cho ông già làm việc ở nhà cho kịp những cái tiến độ với giờ làm. 

Em làm. Lúc nếp nhà đổi thay, sau mấy câu chuyện kể, đám nhóc đi vào những giấc mơ con. Rồi. 

Em quên. Mấy bài của sinh viên chờ đến sáng chưa được sửa; hay mấy bài tập về nhà chưa kịp làm cho mấy buổi học online khi đám nhóc đi vào giấc ngủ say mèm thì em cũng như Sài Gòn đi vào thiêm thiếp giấc ngủ say như lấy lại sức của mình sau từng ấy tháng ngày phải oằn mình lên với nhịp đời vội vã

Cứ thế cãi, dặn nhau trong mấy ngày dịch dã khi lắng nghe tiếng trẻ rộn ràng chuyển thành tiếng ngáy say sưa. Em và ông già. Tự thầm. Chuyện rồi cũng sẽ qua.


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...