Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn phan duy khang. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn phan duy khang. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

[Nhật ký của cha] Hối tiếc khi hấp hối

Từng nghe anh nói về sự hối tiếc của người sắp hấp hối, thường dành cho người thân của mình. Chị đệm lời chắc với nó thì sẽ có ít hơn sự hối tiếc đó khi đề tài được mổ xẻ về việc ta đã làm gì cho con cháu chúng ta.
 photo chacon-6_zpsbe6e6af5.jpg
Ở đêm Sài Gòn trời cởi trần xã nóng xuống bên dưới, thả những cái bức bối của một ngày dài chịu đựng cái nắng lưu manh dội lên khắp các ngã đường. Những con tìm người tìm kiếm chút men bia ướp lạnh để xã bớt cái nóng của ngày tàn.
Bất chợt lắng nghe có giọng khàn cất tiếng hát vang
Đời lắm phong trần…
Và được tiếp lời bởi giọng ngọng nghịu được xác định vọng ra con hẻm bên trong
tay chắ…n(trắng) tay!
Thấy một già, một trẻ lửng thửng đi ra; cả bàn cười rần rần trong sự ngô nghê mặc kệ đời đấy. Thấy vui say lạ thường dù miệng chẳng nhấp chút men bia.
 photo chacon-1_zpsb8204d65.jpg 
Ở đêm Sài Gòn trời bỏ đi tránh nóng, có mãnh trăng tròn treo bên ngoài khung cửa, rọi thẳng vào trong một góc nhà chỉ còn duy nhất có ánh sáng trăng. Chuyện trò về mấy câu chuyện, chẳng nhớ hết ngọn nguồn, chỉ biết rằng trên đó, có Cuội già và Hằng Nga trong mấy câu hỏi trẻ chỉ là lời lập lại như muốn khẳng định một lần thứ hai.
Vẫn nằm dưới ngữa ra nhà, hát to mấy bài ca không thuộc hết lời, chỉ khác lần này đã chế lời theo sở thích
Giọng khàn cố gắng moi ra ca từ cho trọn ở dưới một nếp nhà.
Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng cuội già, ôm một …
Giọng khàn chờ giọng ngọng hát lời tiếp theo.
Ôm môt ….gói ôm.
Giọng ngọng cất cao hơn, to hơn khi bị giọng khàn hát “dập” lời. Ôm một…mối mơ.
Cứ thế “mối mơ” & “gối ôm” cứ thay nhau lên tông ở một góc thị thành, quẩn quanh khói bụi người đi. Nghĩ về những gì đã làm cho con cháu để rồi không hối tiếc lúc hấp hối kia, thấy chưa làm gì cả. Có chăng, chỉ là mớm lời cho giọng ngọng ngô nghê trên sân khấu tắt hết những ánh đèn, lạc loài vài ánh trăng giữa tháng ở mỗi tối đi về tìm một nổi vui riêng.
Nếu như mai này khôn lớn, vẫn còn nhớ những đêm về có giọng khàn và ngọng song ca những bài hát chẳng thuộc hết lời, lên tông nhiều quãng, chắc sẽ chẳng hối tiếc gì khi đã cho đi nhiều hơn nhận lại từ một ông già nằm hát song ca ngược lời.
P/S: Trích nhật ký của cha

(Ảnh Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Cả thế giới chào đón một công dân toàn cầu

Nhiều lần. Từ những buổi trưa hè mất nước giữa trùng dương dậy sóng bạc đầu đến những đêm đông vuột mất lửa tàn giữa đại ngàn ngập sương mờ phủ. Lơ ngơ. Nghĩ. Gia tài để lại cho một sinh linh hình thành là gì!? Ngẫm đi nghĩ lại, đếm tới đếm lui thấy giắt bên mình chỉ có những mối quan hệ như gia tài để lại. Gia đình, bạn bè và những người thân…
 photo IMG_0888_zps60aa801a.jpg
            Lạc quan dậm tham vọng. Một cuộc sống dư dã vật chất cho những lo toan, tính toán về một tổ ấm giữa đất thị thành đầy những nhu cầu không biết thấp cao vơi đi, để bớt phần thở than khi chào đón một thành viên mới. Tự cao. Kiếm cho thành viên mới một mái nhà không thiệt thua. Tự đại. Tìm cho tất cả những người thân yêu một cuộc sống không phải cúi đầu khi đặt lên bàn cân cuộc sống lệch, vật chất mấy phần trội hơn.
 photo IMG_0877_zpsd94b2bd8.jpg
            Tham vọng như một điệu quickstep cứ vụt nhanh và bay bổng trên không trung không dừng lại. Lạc quan như một điệu tango lúc dứt khoát, lúc lại thả trôi tự do. Trong khi. Cuộc sống thực tế lại như một giai điệu slow chầm chậm ghì phần tham vọng với lạc quan.
Một đêm. Ngẩng mặt lên giữa đêm đầu xuân trong lúc chờ em chuyển dạ, thấy không có mây bay cũng chẳng có trăng đầu tháng, chỉ có gió lướt ngang, lướt dọc. Giang hồ phiêu du. Kể về một câu chuyện tình. Đầu năm đám cưới cuối năm thêm người. Khác. Đầu năm thêm người.
Một đêm kế. Vẫn chờ em chuyển dạ. Lòng rối tơ vò. Thấy quặng một nổi lo. Facebook một câu status cần được sẻ chia cho người đang vượt cạn. Ngập tràn những like, comment cổ vũ, tiếp thêm một nghị lực, làm dịu bớt lắng lo. Giữa đêm. Qua. Chưa đến hừng đông. Một công dân toàn cầu đến như rụt rè sợ ánh sáng, như biết cả thế giới đang đón chờ trong nổi mừng vui, không còn là của riêng nó khi có những người thức đón chờ một công dân.
Nó đứng giữa ánh nắng không phân biệt được đứng bóng hay hoàng hôn chỉ còn biết một sinh linh vừa mới chào đời. Một chương khác sang trang để viết tiếp quyển sách đời.
Nhắn gửi. Gia tài để lại.
Tin chúc mừng đổ về như thác. Chợt nhớ một câu đọc đâu đó sến đặc, chỉ nhớ được vế đầu: niềm vui được chia sẻ là niềm vui nhân đôi. Không đủ đầy trong hoàn cảnh này. Thấy gia tài trong đấy. Nhiều hơn.
 photo IMG_0886_zpsb732fed3.jpg
Một lần. Không hẳn đã từ lâu. Suy nghĩ đấy không phải là tất cả gia tài để lại dẫu rằng có người cười khi lắng nghe suy nghĩ ấy rằng điều ấy quá đổi xa vời, có kẻ chửi rằng sống ở trên mây. Vì tiền không là tất cả những sẽ vất vả nếu thiếu tiền, có kẻ tiện quăng cho vài câu châm biếm rằng đấy chỉ là nghĩ suy cạn dòng chưa biết lắng lo.
Ừ thì thôi! Dẫu có xa vời thì đấy cũng là một cách nghĩ. Dẫu có trên mây thì mấy ai lên đó được vài lần để ngồi nhìn xuống thấy hạ giới lệch xô, xô lệch. Nghiêng ngã. Đời thường. Đời vô. Như buông một câu triết lý, phù phiếm chẳng biết hiểu được hết bao nhiêu.  
Ừ thì thôi! Có phải là gia tài hay không thì phải để thời gian xét lại. Hiện tại. Nó đón chào một công dân đến thế giới này. Một công dân toàn cầu. Merci.
( P/S: Gửi thằng ku Phan Duy Khang nằm lì trong bụng mẹ suốt hai đêm chuyển dạ mới chịu ra. Đứng thẳng lưng, tự tin & bản lĩnh con nhé! Chiến đấu cùng với đôi trẻ già)
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...