Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn lexus. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn lexus. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2024

Lexus Central Sài Gòn: Chuyện Người Dẫn Đầu Và Một Hành Trình Mười Năm - The Leader’s Story and a Ten-Year Journey




Sài Gòn, cuối năm. Gặp lại anh ở một Gem Center. Một gã nhất thời thoát mê!?

Nhớ. 

Em - cô nhóc phụ tránh hành chính nhân sự, ngỏ ý đặt viết bài, kỷ niệm Lexus Central Sài Gòn năm năm. Trải lòng. Viết về anh - người đứng đầu của showroom Lexus đầu tiên tại Việt Nam. Lexus Central Sài Gòn.

Nghĩ viết khách quan. Dè đâu, ngôn từ đặt đầu như ca tụng. Khoảnh khắc đấy chẳng buồn để đăng, dù chỉ là một trang blog cá nhân.

Chuyện. Từng nghe, tiếng xì xào: gã xuất thân kỹ thuật đấy sẽ làm được gì đây?

Giữa dòng chảy vội vã của Sài Gòn, Lexus Central hiện lên như một ngôi nhà đầy cảm xúc. Nhưng mọi ngôi nhà đều bắt đầu từ nền móng – nền móng đó được xây dựng bởi một người đàn ông gầy gò, dáng vẻ trầm mặc nhưng ánh mắt luôn sáng, toát lên sự thông thái và tầm nhìn xa trông rộng. Một hành trình kéo dài năm năm, như một cột mốc, để chúng ta nhìn lại không chỉ công việc, mà cả tâm huyết của người đứng đầu.




Gắn bó. Người đàn ông đi theo chiều dài thời gian tính hàng chục năm dưới mái nhà của Samco; hết Toyota rồi đến Lexus, quãng đường đi đó đủ để cho bản thân một thằng nhóc sống lâu như nó cũng phải trầm trồ. Anh không phải là cá biệt dưới mái nhà này.

Cảm nhận. Một niềm tự hào len lõi vào từng thành viên làm việc ở nơi đây. Xúc cảm của thương hiệu và nơi làm. Với nó, Lexus Central Sài Gòn như một câu chuyện của người xây tổ ấm cần kể lại.

Từ lần đầu tiên. 

“Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao” (Nguyễn Bỉnh Khiêm)

Lầu đầu gặp nhau. Sài Gòn 2013, tại lầu 5 của khách sạn Sheraton, đứa nhóc ngổ ngáo, ngông nghênh tham gia buổi workshop hướng dẫn về cách giao tiếp từ một gã nước ngoài, da ngâm về chủ đề đào tạo của hôm đó: chuyên nghiệp là gì? 

Ngạc nhiên. Một khách mời tham dự, chẳng phải là thành viên chính của buổi đào tạo đã khiến gã nước ngoài ấy cười như thể tìm thấy một điều thú vị gì đó quanh đây. Một câu nói giản dị và hài hước: “Khi đi vợ dặn, tránh xa đam đông” vang lên trong trò chơi nhóm hôm ấy, làm mọi thứ khác đi. Anh và nó chung một đội. Đội chỉ có đúng hai thành viên.

Ngơ ngáo. Biết nhau từ đó, đứa nhóc ngổ ngáo đã dâng trào một cảm xúc khác biệt về gã đàn ông này. 

Cảm xúc từ những viên gạch đầu tiên.

Showroom ấy, dù mang đẳng cấp hạng sang, lại bắt đầu từ những điều giản đơn nhất. Một bộ ba kiềng ba chân: CEO là anh - người Việt, Chairman là người Nhật, Kế toán trưởng là người Việt, chị là một trong những người đã cười dặn dò nó giữ lấy “chất của riêng mình” ở một trời quận 6 cuối năm.

Trở lại câu chuyện, Anh là người định hình tất cả như một phong thái quản lý tập quyền rõ rệt – thẩm thấp từ tiêu chuẩn dịch vụ cao cấp của Lexus toàn cầu đến sự ấm áp, gần gũi mang chất Việt Nam. Lexus không chỉ là xe, mà còn là hành trình cảm xúc.

Năm năm trôi qua, những nụ cười nơi showroom không chỉ đơn thuần là sự chuyên nghiệp, mà là niềm tự hào. Từ người bảo vệ đến nhân viên pha nước, tất cả đều mang tinh thần Lexus. Bản thân trải nghiệm sự khác biệt đến lạ kỳ, nụ cười gần gũi đến gây mê, có dịp là chạy về đây chỉ để gặp lại những con người ở nơi đây, cười nói như để cho thỏa một cơn mê. Mê rồi cũng phải tỉnh. 

Giá phải trả của đỉnh là cô đơn.

Ai đứng trên đỉnh cao lại chẳng có khoảnh khắc cô đơn. Anh từng tâm sự như vậy bằng một câu hỏi: em có biết cảm xúc của người lãnh đạo là gì không? Nhưng chính sự cô đơn đó lại mang đến những đột phá, khi anh dẫn dắt đội ngũ trẻ tuổi, mới mẻ từng bước hiểu rằng: khách hàng không chỉ là khách hàng, họ là những người thân.

Ngu ngơ. Nó tìm hiểu cách dựng xây của gã từ những viên gạch đầu tiên cho đến tận năm năm tiếp theo, cứ có dịp ghé sang là lẽo đẽo theo sau tận hưởng khí trời Sài Gòn trên gác mái, thả khói bay về trời cùng anh. Nhiều lần. Anh thúc tập tành đánh “gốp” (golf), sân tập đến gậy gộc cũng chẳng cần lo, anh dạy, để tham gia đi cùng. Cười. Đứa nhóc ngổ ngáo sống lâu thích mấy câu chuyện để viết lách và đọc sách nhiều hơn lân la ở mấy lổ banh.  

Ngờ nghệch. Khi nghe anh nói về sự cô đơn của người đứng đầu; cảm thức phần nào để viết mấy dòng cảm xúc. Thức cảm. Việc chuyển đổi từ một tư duy toàn cầu mang đặc tính địa phương. Một hành trình trải nghiệm sự cao cấp ở phân khúc xe hạng sang Lexus khác biệt, thứ đúc kết thành một khẩu hiệu Amazing Lexus khi đó.

Xem khách hàng là người thân. Việc này không mới, thấp thoáng của bóng dáng một Toyota của dòng sông Cửu Long đang dậy sóng đã có một tâm huyết tương tự thế này.  

Lẻ loi trong tâm trạng, truyền tải một khát khao về sự quan tâm khách hàng cho những đứa nhóc làm cùng, khi đặt mình vào vị trí "người thân" của khách hàng để biết họ cần gì ở mỗi chặng đường đi. Biết. Hành trình mang trải nghiệm cho một khách hàng không thể thực hiện bởi một cá nhân.


Năm năm – Một hành trình đáng kể. 

Trong vòng xoay thời gian, năm năm là dài hay ngắn? Dài cho một chặng đường, nhưng ngắn với những tâm huyết vẫn còn đang dở dang. Ngôi nhà này đã và đang tiếp tục là nơi tụ họp của những con người chung một mục tiêu, xây dựng thương hiệu Lexus tại Việt Nam thành một biểu tượng không thể thay thế.

Đứng đầu, đối với anh, không phải là quyền lực hay danh vọng. Đó là trách nhiệm để từng thành viên tiến bộ mỗi ngày, và để ngôi nhà chung này mãi vững vàng. Câu chuyện năm năm có thể không chỉ là lời kể, mà là bản giao hưởng của sự tận tâm, niềm tự hào và tình yêu nghề.

“Người xây tổ ấm” – một cái tên giản dị nhưng lại gói gọn tất cả những gì anh để lại. Câu chuyện này không phải để ca ngợi, mà để nhắc nhớ. Năm năm, mười năm hay hơn thế nữa, Lexus Central Sài Gòn sẽ mãi là di sản của những trái tim cùng chung nhịp đập.

Gã thiên về kỹ thuật đã lèo lái đến đấy. Dựng xây. Một Lexus Central Sài Gòn thành hình. Nơi trời đất Bắc. Một gã cùng tên, đã thiết kế một Lexus Thăng Long. Trời Nam, đất Bắc. Hai cái tên giống nhau, số phận hẳn khác nhau. 

Chẳng gì là mãi mãi. Anh phải nói lời chia tay nơi này! Anh chẳng nói về câu chuyện đó khi gặp lại, một cách trực tiếp.

Người đến, kẻ đi - thi nhau tiếp nối dựng xây và điểm tô. Chuyện bây giờ mới nhắc.

Dù đến, dù đi - thì tất cả đều gắn với nhau thành một câu chuyện dưới mái nhà này. Chuyện người xây tổ ấm. Chuyện bây giờ vẫn nhớ.

Riêng về người đứng đầu - theo suy nghĩ của bản thân mình - đơn giản là muốn từng thành viên tiên bộ qua từng ngày dưới mái nhà này. Chỉ vậy thôi! 

Đấy là chuyện của năm năm chưa kể. 

Nơi một Gem Center, gã TFSVN kỷ niệm mười lăm năm. Đủ đầy. Cảm xúc viết ra lúc này, đăng lên như một dòng để ghi nhớ về chuyện đấy không phải tụng ca, chỉ là một cảm xúc được viết ra về một người anh, nuôi râu quắc thước, gọi nó dừng lại để thưởng thức tiếp một vị cay xè, thả khói bay lên như chiêm nghiệm lại một hành trình đã đi qua cùng anh. Im lặng và lắng nghe.

***

Saigon, year-end. Meeting him again at Gem Center. A man, briefly stepping out of his reverie!?

Reminiscing.

I – the HR admin girl, reached out to ask about writing an article for Lexus Central Saigon’s fifth anniversary. Pouring out my thoughts. Writing about him – the leader of Vietnam’s first Lexus showroom, Lexus Central Saigon.

I thought I would write objectively. Yet somehow, the words took a celebratory tone. That moment, I decided not to publish it, even as a personal blog post.

The story.
I had once overheard whispers: "What can that tech guy achieve?"

Amid Saigon’s bustling currents, Lexus Central emerged as a home full of emotions. But every home begins with a foundation – a foundation built by a slender man, exuding a quiet demeanor but whose eyes radiated wisdom and foresight. A journey spanning five years stood as a milestone for us to reflect on not just the work but also the dedication of the one at the helm.


Attachment.
A man who had dedicated decades under Samco’s roof, navigating through Toyota and Lexus, a journey long enough to earn the respect of even seasoned veterans. He was no exception to the camaraderie of this house.

Impressions.
A subtle pride permeated through every member working here. The emotions of a brand intertwined with the place. For me, Lexus Central Saigon was like a story of someone building a nest worth retelling.


From the very first meeting.

"Fools seek solitude, the wise head towards the crowd." – Nguyễn Bỉnh Khiêm

It was 2013, on the fifth floor of Sheraton Hotel in Saigon. A cheeky, unruly kid (me) attended a workshop on communication skills hosted by a sun-kissed foreigner. The session’s theme was: What does professionalism mean?

Surprise.
A guest attendee, not even an official participant, managed to make the foreign trainer laugh as if he had stumbled upon something fascinating. A simple, humorous remark: "My wife told me to steer clear of crowds" during a group game changed everything. He and I ended up in the same team—a team of only two.


A connection from then on.
From that moment, the cheeky kid (me) began to feel differently about this man.


The emotions behind the foundation stones.

That showroom, despite its high-class elegance, started from the simplest of things. A trio of pillars: the CEO, a Vietnamese, the Chairman, a Japanese, and the Chief Accountant, another Vietnamese. She was the one who smiled and told me to "keep my unique essence" in a nostalgic moment in District 6.

Returning to the story, he was the one who shaped everything – from the meticulousness of Lexus’s global high-end service standards to the warmth and closeness of Vietnamese culture. Lexus was not just cars; it was an emotional journey.


The cost of standing at the top is loneliness.
Anyone who stands at the summit will experience moments of solitude. He once shared that sentiment, asking me: "Do you know what the leader's emotion is?"

But that solitude brought about breakthroughs. Leading a young, inexperienced team, he gradually helped them understand that customers are not just customers—they are family.


The five-year journey—one worth recounting.

In the wheel of time, is five years long or short? Long for a journey, but short for unfinished dedication. This house remains a gathering place for those with a shared goal, turning Lexus into an irreplaceable symbol in Vietnam.

For him, leadership wasn’t about power or prestige. It was about the responsibility to help each member grow daily and to ensure this shared home stayed strong. The story of five years isn’t just a recounting; it’s a symphony of dedication, pride, and love for the profession.

"The nest builder"—a simple name that encapsulates all he has left behind. This story is not to glorify but to remember. Five years, ten years, or more, Lexus Central Saigon will always be a legacy of hearts beating in harmony.


Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2022

[Đời Sales - Từ Tâm dịch] Lexus Central Sài Gòn

Lexus Central Sài Gòn nằm cạnh Toyota Bến Thành; 264 Trần Hưng Đạo, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh. 

Một đại lý với thiết kế giật tầng; khác biệt hoàn toàn so với thiết kế nguyên khối của showroom trưng bày và văn phòng đặt ở tầng lửng như Toyota. Văn phòng nằm ở phía trên tách biệt và quan sát con đường bận rộn Trần Hưng Đạo như một gã công chức miệt mài chốn văn phòng vẫn thích những giây phút trải lòng, thư giãn với nhịp đời. 

Lexus Central Sài Gòn (LCS) được ba tuổi. Mang theo kỳ vọng như lá cờ đầu, Lexus là một chuẩn cao mới của gã khổng lồ Toyota với người thật, việc thật, hay nói đơn giản LCS như một mô hình mẫu. Định hình không chỉ ở sản phẩm - chiếc xe, mà còn trong cả dịch vụ mang đến “thấu cảm nhu cầu” sau này. 

Một trong những câu chuyện Lexus làm ám ảnh và thán phục; tôi đã được chia sẻ từ người đào tạo trong những ngày đầu Lexus bước chân chính thức vào Việt Nam. Chuyện về một bác nhân viên bảo vệ, mỗi ngày nhìn ra đường và gật đầu chào; mãi sau này mọi người mới biết, bác nhân viên bảo vệ cúi đầu chào…trước mỗi chiếc xe qua, như bày tỏ sự biết ơn vì đã lựa chọn sản phẩm và dịch vụ của đại lý mình. 

Câu chuyện chưa dừng ở đó, người nhân viên bảo vệ đó trở thành mắt xích quan trọng cho việc giải quyết khiếu nại và bồi đắp sự trung thành của khách hàng bởi từ những nghĩa cử đơn giản đó. 

Chẳng ai nở làm to chuyện với tử tế được nhận mỗi ngày dẫu rằng không yêu cầu. 

Chẳng ai nở bỏ đi với tử tế nhận được mỗi ngày dẫu rằng không bắt buộc. 

Sự tử tế là nói lớn, sự quan tâm là đơn giản hơn để giải nghĩa. Cuộc sống là trùng dương, ai rồi cũng chạm đến những gì khắc khoải, để rồi đụng đến sự trống trải sau cuộc sống bộn bề. Ai mà chẳng có lúc thấy lẻ loi. 

***

Sân thượng Lexus Central Sài Gòn ở một trời nắng hạ.

Ghế đá phơi mình dưới cái nắng vàng trời. Tiếng nước róc rách của hòn non bộ hòa cùng tiếng xe rì rầm đang chạy dưới đường như một bản nhạc cuộc sống theo nhịp đời thường, bỏ cái nhìn về một góc tập golf lọt thỏm giữa khoảng không. 

Anh mở cánh cửa bước ra, cười và thả khói bay. Một người đàn ông trung niên, người gầy với chiếc kính cận đặt lên gương mặt trí thức của Sài Gòn cũ; phảng phất của một nửa văn phòng cặm cụi cho bài toán kinh doanh, một nửa nghệ sĩ chất ngất trước những điều thi vị, như đi tìm đằng sau công việc cần phải có niềm vui. 

Anh bắt chéo chân, rít một hơi rồi thả khói bay về trời như muốn hội tụ cùng với làn khói nơi đầu ngón của bàn tay đang chống lên mặt đá bóng loáng. Anh kể tôi nghe. 

Anh vừa mới nói với nhân viên của anh xong. Anh cười, lưng ngã nhẹ lên chiếc ghế sắt uốn theo phong cách Châu Âu. Hạ còn vương nắng, bóng đùa dưới chân anh. Anh vừa trở về từ một chuyến công tác ra Bắc.

Chuyện gì anh!? Tôi tò mò đáp lại nụ cười anh để lắng nghe những chia sẻ từ người đàn ông làm việc gần như trọn cuộc đời mình với SAMCO và giờ đến mong muốn với Lexus ở những năm tháng cuối của tuổi đời lao động. Đó là một trong những nỗi niềm may mắn tôi biết được. 

Anh muốn nhân viên mình có sự chủ động trong việc liên lạc khách hàng khi cứ ngần ngại họ bận rộn và chỉ quan tâm đến công việc mà thôi. Anh giải thích cho tôi nghe suy nghĩ khác của anh về đối tượng khách hàng ở một phân khúc cao cấp. Đó cũng là những gì anh đã thấm qua quá trình đào tạo và làm việc cùng đội ngũ Lexus. Tôi cũng may mắn được tham gia cùng ở một Sheraton của ba năm về trước.

Em nghĩ việc đó là đúng mà! Khách hàng có thể mua đến Lexus thì chẳng ai dư dả thời gian để dành cho những câu chuyện ngoài lề công việc, em nghĩ họ cần sự trao đổi đơn giản, ngắn gọn và lợi ích là gì. Tôi nói theo quan điểm trước giờ của mình sau chặng đường tiếp xúc với khách hàng của Toyota để phản biện lại quan điểm anh. Khách hàng Lexus là một tập hợp khác hoàn toàn. Sự nỗ lực để thành công theo thước đo tiền bạc, khách hàng mua xe hơi Toyota hoàn toàn có sẵn và với Lexus thì gần như là gấp đôi để đạt được, bởi quan niệm ăn sâu “an cư lạc nghiệp”, có nhà thì mới có xe, có tiền ban đầu thì chạm ngưỡng Toyota rồi mới nâng cấp lên thành Lexus như khẳng định một vị trí trong khung thước đo tiền bạc bấy giờ.   

Không hẳn vậy! Em biết không, những người làm sếp thật ra họ rất cô đơn. Anh tiếp tục giữ vững lập luận của mình. Tôi nhìn anh, người đàn ông nhiều lần hứng thú khoe với tôi những gì anh đã làm được. Từ việc xác định xây dựng một đội ngũ nhân viên thế nào đến việc tự bản thân viết một phần mềm quản lý ra sao; anh cứ thế lôi tôi vào phòng mình để chia sẻ những điều anh tâm đắc. Tôi được xem kết quả anh đạt được, đôi khi chỉ là một phần mềm do chính anh tự viết ra để làm sao trung hòa giữa hiệu quả và công tâm trong sự ghi nhận từ công nghệ và máy móc hỗ trợ đằng sau một cách tư duy. 

Anh cho tôi một cảm giác như bản thân mình trò chuyện với những người anh lớn, tiền nhân mang trên mình kiến thức uyên thâm trong những lần tôi đọc sách của họ viết. Sự khác biệt ở đây là người đã khuất núi và người hiện hữu.

Một gia đình đều huề tạm gọi là căn bản với con cái đã trưởng thành, một trong những đứa con đã vào làm cùng anh tại Lexus Central Sài Gòn mà phải nhờ đồng nghiệp nhắc tôi đến mấy lần tôi mới không nhầm con gái anh với một đồng nghiệp nữ khác khi cứ đến rồi đi vội vàng; với người đàn ông ấy sao lại thốt ra câu này!? Tự hỏi. Có phải anh đang tự lấy mình ra để ví dụ? 

Như khi anh vừa đáp xuống sân bay, một cô nhóc gọi điện giới thiệu anh về một món hàng cùng lời chia sẻ hỏi han sau khoảng dừng từ lúc anh lên máy bay, tự dưng thấy ấm lòng trong khi đó không có một nhân viên nào gọi mình. Anh giải đáp câu hỏi hiện lên trong ánh mắt tôi giữa tàn thuốc vừa tách xong khỏi đầu lọc đang cháy.

Đến đây, chắc tôi ít nhiều hiểu hơn về quan niệm ấy. Những con người sinh ra phải cô đơn; ít nhất là trong công việc – vì họ là những người quản lý; dù muốn dù không vẫn có một khoảng cách tồn tại nhất định với đồng nghiệp. 

Chưa biết cuộc sống họ gặm nhấm bao nhiêu nỗi niềm nhưng trong công việc đấy là một điều không thể chối cãi – họ sinh ra để phải chịu đựng sự cô đơn. 

Vì họ muốn giữ một khoảng cách đó để thực hiện tốt một vai trò và đâu đó tìm kiếm sự an toàn cho bản thân giữa đời công bộc không ai biết trước được chữ “ngờ”. Đắng chát là do vậy, miệng chưa nhấp rượu, men đã vào tận tâm ở mỗi mùa nếm trải.

Một cảm xúc bất chợt là tập hợp cho chuỗi cảm xúc trải nghiệm, sau một thời gian dài chiêm nghiệm về tâm lý khách hàng. Tôi kiểm tra lại cách thức anh xây dựng một đội ngũ nhân viên (kinh doanh), không xem yếu tố kinh nghiệm là quan trọng, anh ưu tiên những con người mới hoàn toàn để định hình một phong cách phục vụ cao cấp riêng thông qua đào tạo và tư tưởng truyền đạt. 

Vì điều đó dễ dàng được khắc sâu sau khi đi nét, tôi thấy thấp thoáng đâu đó giống cách quản lý của người anh “thích vẽ trên một tờ giấy trắng ấy” của một Toyota Cần Thơ thành công, rồi tiếp quản một Toyota Lý Thường Kiệt - Dương Thanh Bình. 

Tương quan là cả hai đều gặt hái được cho mình một thành công nhất định. Một đội ngũ nhân viên ức chế với anh phần nhiều ở buổi ban đầu ấy, giờ đây phần lớn cũng nói ra những điều được, mất sau khi đã làm việc với anh một quãng thời gian xác định và nhận ra sự công bằng chiếm nhiều trong cách quản lý của người kỹ sư ấy. Nghe điều đó, tôi ganh tỵ trong cách đãi ngộ mà anh dành cho nhân viên mình. 

Chúng tôi nói nhiều về những trải nghiệm, phản biện trong khoảng thời gian vừa đủ cho một điếu thuốc tàn. Bao lần vẫn vậy, cả hai lại trở lại bên trong căn phòng kín có điều hòa đang chạy ro ro, bắt đầu gõ phím cho mấy công việc cần phải hoàn thành. 

Như lời kết cho tản mạn ở một buổi nắng hạ đến sớm là một khái quát về những con người sinh ra phải chịu đựng sự cô đơn. Tôi đồng tình như mỗi lần anh hứng thú khi rút ra một điều hay, anh kể, tôi nghe; phản biện và rút lại một điều vừa được rút ra từ sách vở và sách đời được viết từ trải nghiệm đi qua. 

Trên dọc đường công danh, khát khao sự chia sẻ. Thật lòng. Họ - những con người đặt trên đỉnh cao dễ dàng xúc động trước những con người thật thà, biểu hiện rõ nhất là ánh mắt sáng lên lúc bắt gặp những con người trung thực ấy khi đời họ đã quá nhiều lần nếm phải mặn, ngọt, chua, cay. Sự sắc sảo không còn được đề cao. Sự cô đơn tìm một người đồng đạo, nếu không thì chỉ cần là một sự quan tâm, lắng nghe thôi là đủ rồi. 

(P/s: Gửi tặng anh Trần Nam Thái – Giám đốc của Lexus Central Sài Gòn)


Thứ Ba, 5 tháng 4, 2022

[Đời Sales] Từ tâm dịch - Kẻ đưa đò thuê


Người sales như một kẻ đưa đò; có khách cần qua và có người đợi khách ở bên sông. 

Chờ đợi ở một bến sông; người bán hàng phải tự ngồi đó để đong đưa con đò, chiếc đò đưa to nhỏ thế nào phụ thuộc vào công ty gửi cho và phần bản thân người bán hàng o bế. O bế sao cho một chiếc đò, sang theo dòng, hèn theo lúc, đưa người khách qua sông trong cái ngóng trông của chủ đò xem bao giờ đò có khách qua sông. 

Người bán hàng không phải là chủ một con đò, chẳng bao giờ là người ra quyết định cuối cùng, chỉ biết được là cứ thế như thoi đưa theo những gì người chủ đò mong muốn, nên nhiều khi lỡ lời hứa hẹn với khách sang sông. 

Khách đi, đò ở lại, kẻ đưa đò lỡ dở với lời hứa chẳng thế định mong, mắc kẹt với chủ đò trong sự đề phòng cho một người khách tiếp theo. Vậy nên, người bán hàng thôi đừng hứa hẹn, bởi như nói lúc đầu chúng ta chẳng phải người quyết định cuối cùng.   

Tôi từng ví von như thế. Trong mấy cuộc sẻ chia ban đầu cho mấy kẻ lần đầu gặp gỡ, tình cờ hay mơ mộng về một giấc mơ sales (bán hàng). 

Hấp lực lấp lánh ánh hào quang, khiến người khác phải ngưỡng mộ với ánh nhìn của con ngươi đang mở to nhất có thể từ vóc dáng bề ngoài đến tác phong của người bán hàng dù trong mỗi cuộc chơi, chuyện trò luôn là người nổi bật.

Vì đấy là những thứ cơ bản cần có, người bán hàng cần có để ở lại trong mắt tất cả mọi người, ít ra là với khách hàng để rồi trong ngổn ngang già, non đoán bắt hình dong đó, người bán hàng muốn lưu giữ lại một hình ảnh trong tâm trí của một kẻ muốn quên mình.

Toyota khoác lên đồng phục cho nhân viên, ở những năm đầu của thập niên 2010, trang phục đó là áo trắng, quần (váy cho nữ) màu đen hoặc xanh đen; khoác thêm chiếc áo vest bên ngoài vào làm tăng thêm sự chỉnh chu, hớp hồn khách đến ở buổi ban đầu. 

Sức mạnh của đồng phục được dịp thể hiện; sức mạnh của thương hiệu thể hiện từ logo Toyota trên ngực áo hay những huy hiệu được cài lên làm gia tăng sức mạnh của đồng phục như công cụ để trang bị cho người bán hàng, sẵn sàng cho một món hàng giá trị là chiếc xe. Chiếc xe là một tài sản ở thời điểm này.  

Sự hài hước làm lấp lánh một con người. Tôi chưa gặp người bán hàng nào thiếu sự hài hước, thậm chí có người gần như là một năng khiếu.

Tôi là gã nói nhiều, nhưng khi tham gia với những người bán hàng, thường tôi chỉ ngồi nghe và cười, bởi năng khiếu hài hước của họ là vượt bậc. Tôi không có cơ hội để có thể “chêm” vào một vài từ hoặc một vài câu để thấy bớt lẻ loi trong mấy câu chuyện ngồi cùng.

“Hẹn chiều nay mà sao… không thấy lên” Câu hát trong bài “chuyện hẹn hò” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã được “chế” lại. Đó là khoảnh khắc của việc đợi của người bán hàng với một cái hẹn của khách sẽ nói rằng ghé đến showroom xem xe và chờ mãi không thấy.

“Tôi xin người cứ gian dối, nhưng xin người hãy …trả tiền cho tôi”. Người đàn ông phốp pháp dùng câu hát để…đòi tiền bạn đồng nghiệp, chẳng ai có thể giận vì làm mất mặt trước đám đông. Tôi nghĩ đến nhạc sĩ Duy Quang cũng phải bật cười vì không thể nào tưởng tượng một ngày khúc hát mình được hát lại trong tình cảnh này. Trái ngang. 

Tôi nhớ anh - Nguyễn Thế Vỹ. Tôi nhớ người đàn ông hào sảng của một Toyota Hùng Vương những năm đầu thập niên 2010 đó. Tôi thích lẽo đẽo tham gia những nơi anh đến trong buổi cafe hay buổi nhậu, chỉ để ngồi nghe rồi cười, chỉ đấy thấy rồi học…học cách hào sảng trong anh. Chất bán hàng thể hiện rõ nhất ở năng khiếu hài hước là đây.

Tôi nhớ anh - Nguyễn Thế Vỹ. Tôi viết ra vì sợ rằng thời gian bào mòn trí nhớ, sợ mình cư xử như một khách qua sông, chỉ lụy đò một lúc, rồi đi, chẳng nhờ gì…dù là một cái tên.

Học tôn trọng là thử thách của người bán hàng. Thật lòng đi ra từ trong nhận thức không dễ dàng, bởi áp lực của kẻ đi sang đò và người cho mượn một chiếc đó để chở thuê.

Thằng nhóc với vóc dáng cao, gương mặt sáng và đang chuyển màu sang sắc đỏ, mắt xuất hiện những đường chỉ đỏ tiến vào căn phòng, đâu đó như báo hiệu tuyến lệ bị ngăn chặn giữa chừng, giọng run run hỏi: có cần thiết phải vậy không anh, chẳng ai, chẳng ai…

Tôn trọng mình! Tôi tiếp lời. Vốn dĩ đã quá quen với những ngày đầu như thế, những ức chế vẫn chưa nhạt phai, những bế tắc vẫn còn lẩn quẩn đâu đây ở cảm giác ban đầu ấy nên câu chuyện của những mái đầu trẻ không còn là chuyện lạ với tôi. 

Sự tôn trọng dành cho người bán hàng là hiếm, đó là sự thật cay đắng dù nói như thế nào đi nữa. Sự cay đắng thể hiện từ trong cả ngôn từ đôi khi đến cả hành động. Tôi dị ứng khi phải nghe từ “đám, bọn, tụi” …rồi gắn chữ sales nghe khinh miệt, ít nhiều, chỉnh vài người quen nhưng dần nhận ra thói quen đó đã ăn sâu, khó thể bào mòn, thay thế.  

Như một tấm mề đay có hai mặt, sự tôn trọng phải đến từ hai phía. 

Tôi bắt đầu ngăn dòng cảm xúc trẻ lại với những thứ chưa từng gặp, với những việc chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình…như vậy. Thấy vị chua chát làm tê đầu lưỡi khiến môi run không thể nói hết trọn lời. 

Tôi chưa đủ già để dạy đời một đứa trẻ kém chưa đủ chục. Tôi chưa đủ chín để nói về những triết lý thâm sâu; đại để: muốn người khác tôn trọng mình, mình phải tôn trọng họ trước đã.

Khó quá bỏ qua. Tôi dặn lòng trong cái ráng chiều đang không thể len lỏi trong căn phòng của chúng tôi ở một góc Bitexco tầng 12 khi đó, nơi trụ sở của văn phòng tài chính Toyota thay đổi từ Nguyễn Thị Minh Khai dời về.  

Thằng nhóc cần giải pháp. Đó là thứ quan trọng lúc này chứ không phải là triết lý thâm sâu, người bán hàng chỉ cần thứ gì đó đơn giản và tức thì. Tôi cho giải pháp, nhưng lưu ý cân nhắc thời điểm, hay chính xác hơn là tâm trạng. Sự cân bằng trong tâm trạng, hay nói chính xác hơn là cảm xúc. Tôi chia sẻ rằng sẽ tốt hơn khi thằng nhóc không phải giải quyết với tâm trạng thế này. Đâu đó, kêu gọi quay lại với vị trí mình chọn – kẻ đưa đò. Tôi cần một sự bình tĩnh từ thằng nhóc, bắt đầu tiếp công việc đó.

Việc cần làm không phải là buông bỏ, điều này hơn ai hết là tối kỵ với người bán hàng. Họ có rất nhiều lý do để cố gắng. Điều đó không nằm hẳn hoàn toàn ở chỉ tiêu, thứ chỉ có đi lên mà không bao giờ đi xuống. Chưa kể ở đằng sau là cả cơm, áo, gạo, tiền; người bán hàng hiểu giá trị của đồng tiền hơn tất thảy. 

Thằng nhóc nhíu mài, lắng nghe, im lặng, mắt thỉnh thoảng thả về một khoảng không.

Tôi cho em một lý do nữa: Nghĩ đến sales (tôi muốn nói đến nhân viên bán xe của đại lý) và khách hàng, hãy tiếp tục vì họ nữa chứ không chỉ riêng em. Những con người xứng đáng để qua gặp kẻ ở bên sông - quá xa để nhìn thấy, quá mờ để có thể nhận ra dáng hình của kẻ sắp qua sông; chỉ có những kẻ như tôi và thằng nhóc may mắn có được điều đó thì việc còn lại là phải cố gắng vững tay chèo để lèo lái con đò đưa khách qua sông. Thuận dòng; không nghịch nước, khéo chòng chành nửa đường làm lỡ khách qua sông. Đủ gần để nhìn thấy, đủ rõ để làm cùng từ người chờ ở bên sông.

Thế thôi là đủ rồi!

Thế thôi là tôn trọng!

Thế rồi ở một hôm nào đấy, khách qua sông tìm đường quay trở lại, đứng ở đầu bên ấy, cất tiếng to vang gọi đúng tên chứ không còn hai chữ: đò ơi!

(P/s: (1)Viết từ một độ Sài Gòn bắt đầu giận lẫy với những cơn say nắng giữa ngày để chiều về lất phất ngắm mưa bay rồi đêm về nặng hạt ngập khắp một ngỏ quanh. (2) Thằng nhóc mà tôi nói và tự hào vì sau khi luân chuyển sang bộ phận phê duyệt và làm việc ngon lành với những ý tưởng cải tiến liên tục - Ưng Thanh Phú)


Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2022

[Đời Sales] Từ tâm dịch - Cổ tích giữa đời thường



Nụ cười đậu ở khóe mi cay 

Sân khấu nổi nhạc, người dẫn chương trình buổi tiệc xướng tên người bán hàng xuất sắc nhất. cô gái chỉnh lại chiếc đầm dạ hội rực rỡ một sắc đỏ tiến lên bục sân khấu của một Gem Center. 

Cô gái quay lại dặn tôi: nhớ chụp hình giùm nha ông. Cô gái muốn ghi lại các khoảnh khắc của đời mình; tôi gật đầu, đưa tay lên đếm, câu nói dặn dò ấy lập lại đã sáu lần. Nhiều bận, tôi đùa: chơi thế chơi với ai? hào quang chiếm lấy hết thì phần nào dành cho mấy đứa trẻ đây!? Cô gái cười với tông cao. 

Người hay cười thường mạnh mẽ. Bởi cuộc đời mấy ai luôn suôn sẻ, ai cũng biết sống vui thì cần nhưng chẳng mấy ai cười nổi những lúc cuộc đời xuống chó, lên voi. 

… 

Sài Gòn trưa lưng lửng nắng, 

Cô gái có dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt tròn với nụ cười hào sảng, như thể có bao nhiêu thì cười hết bấy nhiêu. Âm lượng và tông giọng từ tiếng nói và nụ cười chúng tôi ở cùng một quãng. Cô gái hỏi: “khi nào thì tui được lên sóng vậy!?”. 

Tôi dừng phím, bỏ màn hình máy tính quay đầu nhìn lại, cô gái vừa nói vừa cười trong khi tay vẫn đang sắp xếp lại các món đồ chuẩn bị cho một chiếc xe giao. 

Hai đứa tưng tửng nhìn nhau rồi phá lên cười; rộn ràng một góc; sự chỉn chu hay sang trọng trong không gian yên tỉnh của chốn văn phòng Lexus phủ đầy màu trắng, xanh đen của đồng phục bị lấn át đi ít nhiều, tôi có cảm giác kính như muốn nứt bởi âm lượng của cả hai cùng phát ra lúc này.  

Cô gái hỏi khi đã đọc bài viết trên blog của tôi. Yêu thích viết rồi cứ theo dòng cảm xúc mà ghi lại. Vì lẽ đó và vì lẽ còn lại, trước khi đi vào chi tiết của đời Sales, tôi viết né, viết tránh như thể chỉ để cho mình đọc, hoặc có chăng chỉ là cho những ai thuộc đối tượng nói đến trong bài viết hoặc rộng hơn cũng là bạn bè, anh chị em cùng ngành. Tôi chọn đối tượng không phải thuộc số đông, dù rất nhiều lần, nhóm biên tập thuyết phục tôi mài dũa con chữ, mở rộng ra như một cách để người đọc có thể thấy đâu đó thấp thoáng bóng dáng của mình ở một khoảnh khắc nào đó, chứ không chỉ là một tự sự của bản thân. 

Cô gái thường chọc ghẹo, viết gì chẳng hiểu gì; dẫu vậy giờ đây cô gái muốn mình được lên “sóng”. Tôi cười và im lặng. Bởi cảm xúc để viết một bài cũng như sản phẩm tạo hình từ chất liệu mà nên; cô gái cũng là người yêu con chữ, văn viết nắn nót từng dòng cảm xúc. 

Tìm tòi chất liệu cảm xúc để viết bài. Mấy lần lướt đọc trang facebook của cô gái, thấy những con chữ dạt dào cảm xúc ắt hẳn phải là một người có xúc cảm và yêu thích văn chương, đâu đó có thể gọi là văn phong; đặt trong những khuôn hình hạnh phúc hay mấy câu, đoạn tạo nụ cười của một cô gái tuổi đời neo đậu cùng nhau ở một chặng. Chẳng hiểu sao tôi đọc chỉ thấy man mác một nỗi buồn phía sau những con chữ. 

Hỏi.

Chẳng lẻ là tự kỷ ám thị!? Nên mỗi khi đọc đâu đó những dòng chữ nghĩa, văn chương là tôi đều quy chụp là buồn? Đời kẻ yêu văn đều buồn? Vẩn vơ. Tôi đặt lại lòng câu hỏi ấy vì chắc một điều là cảm hứng vẫn tìm chưa ra để viết cho trọn một bài dù rằng trong công việc không thiếu những lần phải phục vụ cùng một khách hàng. Khách hàng đều yêu quý, đứa tung kẻ hứng, khách hàng nhớ mãi sau cả chiếc xe giao. 

Một trong những khách hàng tâm sự. Chị nhớ hoài sao con bé biết chị thích sự may mắn, chạy tận ra Chợ Lớn để tìm mua cho bằng được mảnh giấy đỏ để dán lên xe. Chị nhắc lại chuyện cô gái nói gặp em thường khó, vì ít khi lắm, hai đứa mới có dịp chăm sóc cùng một khách hàng. Chuyện ấy đã bảy năm.   


Rồi khám phá.

Cảm xúc nuôi dưỡng đủ viết thành một bài. Tôi may mắn được bước vào hậu đài cuộc đời của best seller - người bán hàng xuất sắc của Lexus Central Sài Gòn luôn lấp lánh dưới ánh đèn các buổi tiệc tri ân cuối năm đó theo một cách tình cờ. 

Bạn - chính là chồng của cô gái - Trần Quý Dương nhận lời mời đi cùng tôi đến chia sẻ ở một lớp đào tạo của Toyota tận Bình Dương. Thằng bạn là một trong những nhân viên bán hàng xuất sắc của Toyota Bến Thành khi đó về con số giới thiệu khách qua Tài Chính Toyota ở những buổi ban đầu của năm 2013 khi tôi đến và làm việc ở đại lý này.

Thằng bạn không thích sự phô trương, lấy lý do từ chối là không khéo ăn khéo nói. Tôi nghĩ bụng: chuyện, có đứa bán hàng nào mà lại không nói năng. Vì vậy tôi phải đi đường vòng nhờ chị gái của bạn; vừa dùng tình cảm vừa dùng công việc để ép bạn tham gia. Nhờ vậy, biết được câu chuyện phía sau hậu đài của cô gái ấy, phấn son bôi sạch thì đời cũng ngổn ngang. 

Cô gái đi qua ấu thơ trong nước mắt, với kết cấu là câu chuyện mẹ ghẻ, con chồng. Tưởng cải lương ngạo đời thế cho xong, không biết rằng cải lương đi ra từ cuộc sống. Ngày cô nàng dứt áo ra đi là ngày nhận được đồng tiền cha cho từ trong…toilet. Đắng cay. Bỏ lại. 

Bạn hạ kính xe, thả khói về trời. Dòng tâm sự thả theo màn mây khi bạn cho quá giang về khi bước ra khỏi phòng đào tạo của Toyota đặt ở miền Nam tại khu công nghiệp Việt Nam Singapore. 

Thằng bạn bước vào đời cô gái. Đến đây thì câu trả lời quá rõ cho câu hỏi nhiều người cô gái không hiểu vì sao lại chọn thằng bạn tôi làm chồng. Như cổ tích giữa đời thường, hoàng tử không cần phải khôi ngô, chỉ cần mang đến sự an toàn là đủ.  

Một cuộc đời mới bước ra sương gió, có được gã đàn ông xác định gắn theo đời mình. Ngôn tình. Trong câu chuyện của những gì sẻ chia của cô nàng lang thang gặp phải chàng hoàng tử. Đảo ngược. Mặc người ví ngược lại, hay ai đó trêu đùa… thêm cóc, nhái, ễnh ương; miễn thường cho hoàng tử. Ấm lòng. Một trong những lần sẻ chia ấy, một cuộc đời thương đau còn sót lại khi đứa em mình mắc chứng tự kỷ tăng động sống trong tay người dì, gặp lại nhau ở bệnh viện cho một vạn lần xót xa vì vết phỏng không phải do tự làm. Tôi nghe, nghĩ. Đời có khinh khi, miệt thị thì cũng không bằng cuộc sống với dì ghẻ đã từng.

Cô gái vẫn sống, làm mạnh mẽ; tất cả gói ghém hết trong nụ cười có tông và giọng giống nhau; khác nhau ở điểm bắt đầu. Cô gái, thằng bạn và tôi là những kẻ bán hàng.   

Một con đường đến với sales. Như tìm một cái tôi khác. 

Cô gái sẽ không bao giờ là bán hàng, nếu như không tự mình bức ra khỏi công việc văn phòng của FPT trong suốt một thời gian dài gắn bó. 

Sự động viên là có sẵn, những ai biết cuộc đời cô gái đều ủng hộ bước sang một hướng mới - bán hàng. Sự lanh lợi và cư xử sẽ là phúng phí nếu cứ ở mãi một góc văn phòng, ngập tràn số liệu với công văn. 

Tôi chới với trong tâm trạng, thấy cuộc đời bán hàng ngập tràn những gia vị yêu thương, kiên cường từ trong những đau khổ và đớn đau. 

Cô gái ngày nào đứng trên bục, trả lời thay cho câu hỏi tôi dành cho người đào tạo của tập đoàn cử sang, giờ hiên ngang bước từng bước lên sân khấu dù thay đổi ở địa điểm nào. Sự lấp lánh của ánh đèn, trang sức đang mang có gắn thêm một động lực. 

Để rồi trở thành một best sales như một điều tất yếu. Vì trong cuộc sống của đời sales ấy, không có chuyện phải cúi đầu trước khó khăn. Trên con đường đi ấy dẫu có gập ghềnh hay chông chênh thì vẫn phải ưỡn ngực bước qua trong mắt ghen tị có mấy phần sân si ngó nhìn. Tôi viết vậy, bạn nghĩ có đúng không?

(P/s: Người tặng một người bạn Trần Nguyễn Huyền Trân - nhân viên bán hàng xuất sắc của Lexus Central Sài Gòn trong trí nhớ của tôi đến tận giờ)

(Trích Đời Sales)

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

Chuyên nghiệp là gì? (Câu chuyện về Amazing Lexus)

 photo 1010068220d170ad61_zpscd6uemd7.jpg 
Đó là buổi đào tạo dành cho nhân viên kinh doanh của Lexus giữa cái nắng Sài Gòn lưu manh vẫn hăm he bên ngoài hòng cướp cạn những giọt mồ hôi. Nó đặt câu hỏi đó cho tất cả những thành viên tham dự trước khi bắt đầu. 
Chuyên nghiệp là gì? - Câu hỏi đã từng được nó hỏi trong một buổi đào tạo khác, may mắn là người dự thính, khi nghe xung quanh mọi người luôn nói về chuyên nghiệp gần như một khẩu hiệu. Buổi đó, chỉ có duy nhất một câu trả lời khiến nó thõa mãn theo cảm nhận của cá nhân mình về hai từ “chuyên nghiệp” ấy, để rồi suốt hai năm sau đó, người phụ nữ trả lời câu hỏi đó luôn là một best seller. 
Người chưng hửng, kẻ bật cười trước câu hỏi đặt lại. Đi khắp cả nước, Toyota và Lexus, những khẩu hiệu “chuyên nghiệp” đeo bám tất cả các nhân viên. 
Tựu trung lại, chuyên nghiệp núp bóng dưới cái mác của ngoại hình chỉn chu với những qui định cụ thể rõ ràng từ phía tập đoàn đưa sang hay bản thân mỗi đại lý hoàn thiện hơn với những qui định bổ sung vào phần nhìn. Và sẽ là thiếu nếu không đề cập đến qui định về tác phong của mỗi nhân viên cũng được để ý đến & đầu tư phần nhiều. 
 photo 10072137142822eba4_zpsd4130e47.jpg 
Nó gọi người phụ nữ với gương mặt thân thiện, luôn nở nụ cười trên môi, cử chỉ điềm đạm ở cái tuổi khoảng ngoài tứ tuần ấy, dừng lại để chờ đợi những câu trả lời. Sau những giây phút rộn ràng trôi qua, chưa có lời đáp, không muốn làm mất thời gian của mọi người. 
Nó bắt đầu hỏi chị: 
Chị cho em hỏi tên em là gì? Em tên… Giọng chị nhẹ nhàng cứ như giọng của người phụ nữ Sài Gòn hào sảng và đầy sang trọng của những năm tháng xa xưa. 
Làm sao chị biết tên em? Chị tự tìm hiểu. Nó nhìn thẳng vào gương mặt thánh thoát kia khi chị trả lời chẳng chút đắn đo, tự nhiên như lẽ thường. Khi đó, chuyên nghiệp ngoài ngoại hình và tác phong, còn đi đôi với kiến thức & hành động. Nó thấy lòng đầy xấu hổ khi lắng nghe chị nói những điều đó. 
Thèm được ai đó gọi tên mình! Từ lâu được học, nhớ & gọi tên người đối diện là cách thể hiện sự tôn trọng và là cách gây ấn tượng khó quên. Dấn thân vào con đường sales, việc gọi & nhớ tên lại càng quan trọng, cảm giác thèm bắt nguồn từ đó. 
Dù rằng, việc gọi & nhớ luôn đi theo công việc hàng ngày, nhưng lại quẩn quanh đâu đó chỉ là những nhân viên bán hàng, đối tác và bạn bè – sự ghi nhớ đầy thực dụng. 
Dù vậy, việc gọi & nhớ tên nó từ người phụ nữ ấy, người luôn nhớ chính xác & chuẩn bị món nước nó uống ở mỗi lần ghé thăm, sự ân cần lẫn khuất đâu đó ngoài công việc đòi hỏi. 
Câu chuyện Amazing Lexus; với nó, tự nhiên được sinh ra giữa đất Sài Gòn, không phải ở một đất nước Nhật xa xôi với câu chuyện của người bảo vệ đứng chào ở mỗi chiếc Lexus chạy ngang qua showroom. 
Nó đứng giữa khán phòng, cố gắng kiềm chế sự nấc nghẹn sau khi thỏa được sự tò mò vì sao chị biết tên và món nước nó uống mỗi lần ghé qua, để giới thiệu một cách tử tế với chị họ tên mình. 
Nó – một thằng nhóc vô danh, tạt ngang tạt dọc, chưa nói được với chị nhiều câu ra hồn. Thấy sự tử tế đằng sau sự chuyên nghiệp ấy, nó nghĩ thầm chắc trong danh sách tên những khách hàng và món nước họ uống vẫn còn liệt kê dài trong trí nhớ của người phụ nữ ấy giữa trung tâm Sài Gòn.

(P/s: Cám ơn chị - Trần Xuân Phương – xin dành từ Professional Tea Lady của Lexus Central Saigon thay vì cách ghi nhân viên Vệ Sinh như danh sách đính kèm)

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Sinh ra để cô đơn

 photo thien-nhien-6481-1409289858_zpscf1cb4ea.jpg 
Một buổi nắng hạ đến sớm trên nóc showroom Lexus, nó thấy anh bước ra miệng cười như mọi lần, tiến đến thả khói bay.
Anh vừa mới nói với nhân viên của anh xong. Anh bắt đầu câu chuyện như mọi khi anh em có dịp ngồi cùng nhau lúc đặt thân mình lên chiếc ghế sắt uốn theo phong cách Châu Âu.
Chuyện gì anh!? Nó tò mò đáp lại nụ cười anh để lắng nghe những chia sẻ từ người đàn ông làm việc gần như trọn cuộc đời mình với SAMCO và giờ đến với Lexus ở những năm tháng cuối của tuổi đời lao động.
Anh muốn nhân viên mình có sự chủ động trong việc liên lạc khách hàng khi cứ ngần ngại họ bận rộn và chỉ quan tâm đến công việc mà thôi. Anh giải thích cho nó nghe suy nghĩ khác của anh về đối tượng khách hàng ở một phân khúc cao cấp.
Em nghĩ việc đó là đúng mà! Khách hàng có thể mua đến Lexus thì chẳng ai dư dả thời gian để dành cho những câu chuyện ngoài lề công việc, em nghĩ họ cần sự trao đổi đơn giản, ngắn gọn & lợi ích là gì. Nó nói theo quan điểm trước giờ của mình sau chặng đường tiếp xúc với khách hàng của Toyota để phản biện lại quan điểm anh.
Không hẳn vậy! Em biết không, những người làm sếp thật ra họ rất cô đơn. Anh tiếp tục giữ vững lập luận của mình. Nó nhìn anh, người đàn ông nhiều lần hứng thú khoe với nó những gì anh đã làm được. Từ việc xác định xây dựng một đội ngũ nhân viên thế nào đến việc tự bản thân viết một phần mền quản lý ra sao; anh cứ thế lôi nó vào phòng mình để chia sẻ những điều anh tâm đắc. Một gia đình đều huề tạm gọi là căn bản với con cái đã trưởng thành, một đứa đã vào làm cùng anh mà phải nhờ đồng nghiệp nhắc nó đến mấy lần nó mới không nhầm con gái anh với một đồng nghiệp nữ khác khi cứ đến rồi đi vội vàng; với người đàn ông ấy sao lại thốt ra câu này!? Tự hỏi.
 photo thien-nhien-20-4673-1409289858_zps61ba0bcf.jpg
Như khi anh vừa đáp xuống sân bay, một cô nhóc gọi điện giới thiệu anh về một món hàng cùng lời chia sẻ hỏi han sau khoảng dừng từ lúc anh lên máy bay, tự dưng thấy ấm lòng trong khi đó không có một nhân viên nào gọi mình. Anh giải đáp câu hỏi hiện lên trong ánh mắt nó giữa tàn thuốc vừa gạt xong.
Đến đây, chắc nó ít nhiều hiểu hơn về quan niệm ấy. Những con người sinh ra phải cô đơn; ít nhất là trong công việc – vì họ là những người quản lý; dù muốn dù không vẫn có một khoảng cách tồn tại nhất định với đồng nghiệp. Chưa biết cuộc sống họ gầm nhấm bao nhiêu nổi niềm nhưng trong công việc đấy là một điều không thể chối cãi – họ sinh ra để phải chịu đựng sự cô đơn. Vì họ muốn giữ một khoảng cách đó để thực hiện tốt một vai trò và đâu đó tìm kiếm sự an toàn cho bản thân giữa đời công bộc không ai biết trước được chữ “ngờ”. Đắng chát là do vậy, miệng chưa nhấp rượu, men đã vào tận tâm ở mỗi mùa niếm trãi.
Có thể đấy là một cảm xúc bất chợt nhưng có thế đấy là tập hợp cho một phân khúc về tâm lý khách hàng sau một thời gian dài chiêm nghiệm. Nó kiểm tra lại cách thức anh xây dựng một đội ngũ nhân viên (kinh doanh), không xem yếu tố kinh nghiệm là quan trọng, anh ưu tiên những con người mới hoàn toàn để định hình một phong cách phục vụ cao cấp riêng thông qua đào tạo và tư tưởng truyền đạt. Nó thấy thấp thoáng đâu đó giống cách quản lý của người anh “thích vẽ trên một tờ giấy trắng ây”. Tương quan đâu đó đều gặt hái được cho mình một thành công nhất định. Một đội ngũ nhân viên ức chế với anh phần nhiều ở buổi ban đầu ấy, giờ đây phần lớn cũng nói ra những điều được, mất sau khi đã làm việc với anh một quãng thời gian xác định & nhận ra sự công bằng chiếm nhiều trong cách quản lý của người kỹ sư ấy. Nghe điều đó, nó ganh tỵ trong cách đãi ngộ mà anh dành cho nhân viên mình.
 photo thien-nhien-18-6494-1409289858_zpsb5e8bf62.jpg 
Và như lời kết cho tản mạn ở một buổi nắng hạ đến sớm ấy là một khái quát về những con người sinh ra phải chịu đựng sự cô đơn.

Trên dọc đường công danh, khát khao sự chia sẻ. Thật lòng. Họ dễ dàng xúc động trước những con người thật thà, biểu hiện rõ nhất là ánh mắt họ sẽ sáng lên lúc bắt gặp những con người ấy khi đời họ đã quá nhiều lần nếm phải mặn, ngọt, chua, cay. Sự sắc sảo không còn được đề cao. 
(Ảnh: Sưu tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...