Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn song cham. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn song cham. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2025

Nhật ký của cha - Chà Heo và em – một đêm chuyện trò cùng ChatGPT [Dad's Diary – ChatGPT and Her: A Night of Conversations]


Tối nào cũng vậy, khoảng tám rưỡi, sau khi mấy đứa nhỏ đã tắm gội, đánh răng và chui vào giường, cả nhà tụ họp trên lầu nhỏ – nơi có thể được gọi đùa là “phòng đa sự gia đình”.

Góc lầu này chỉ đủ kê một cái nệm to, một máy lạnh chạy ù ù phía trên tường, và một bộ sưu tập những con thú nhồi bông được thay đổi vị trí liên tục từng ngày bởi cô nàng út Julie. Ấm, vàng, yên tĩnh như một buổi tối cuối xuân, đầu hạ muốn tìm đến thu mát lành, đang mắc kẹt lại giữa lòng thành phố phương Nam quanh năm nắng nóng.

– Mẹ đang viết gì vậy? – Merci, thằng nhóc lớn nhất, ngồi bên cạnh em, vợ của ông già và ngó nghiêng vào điện thoại.

Em khẽ nghiêng máy đi, mắt vẫn không rời màn hình, gõ thêm vài chữ nữa mới buông nhẹ:

– Chat với… trợ lý của mẹ.

Merci tròn mắt:

– Gì kỳ vậy? Con tưởng trợ lý là người ta chứ đâu phải cái điện thoại!

– Ờ thì… con bot ấy mà – ông già chen vào, vừa vuốt tóc cô nhóc Julie đang ngái ngủ – Mẹ con đang trò chuyện với ChatGPT.

Merci nhíu mày.

– Chat… gì? Chà heo hả?

Cả nhà bật cười.

Ông già kéo gối lên tựa lưng:

– Không phải “chà heo”, mà là ChatGPT. "Chà Heo" là tên mẹ con đặt cho nó thì phải? Một kiểu trí tuệ nhân tạo đó con. Nó có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào con thắc mắc – miễn là hỏi đúng tiếng Việt.

– Ghê vậy? Nó biết hết luôn hả ba?

– Gần như vậy. Ba từng hỏi nó đủ thứ: cách nấu nướng, viết thư, thậm chí là hỏi tên sách hay để đọc.

Merci quay sang em, giọng nghiêm túc:

– Vậy mẹ dùng nó làm gì?

Em mỉm cười. Ánh mắt đó... tôi biết. Ánh mắt của một người mẹ đã mỏi một ngày, nhưng vẫn kiên nhẫn vì tụi nhỏ, một người vợ có quá nhiều điều trong đầu mà không phải lúc nào cũng nói thành lời.

– Mẹ hỏi nó về cách nhận định về thị trường, khách hàng mục tiêu, làm bánh mới, cách dạy tụi con, và… – Em ngập ngừng – ...thỉnh thoảng, mẹ viết vài tâm sự cho nó đọc.

Merci chớp mắt:

– Gì kỳ vậy? Viết tâm sự cho robot hả?

– Ừ – em cười nhẹ – Đôi khi viết ra rồi… cũng thấy nhẹ lòng. Có ai đó “nghe” mình mà không phán xét.

Ông già nhìn Em. Không phải lần đầu ông già thấy Em trò chuyện với điện thoại, tay lướt liên tục, đôi khi lặng lẽ bật cười. Nhưng lần này, nghe chính miệng Em nói, ông già bỗng cảm giác mình biết thêm một phần thế giới bên trong của Em – một thế giới mà ông già, chồng Em, không phải lúc nào cũng chạm tới.

Merci gật gù, rồi chợt hỏi:

– Ba cũng hay đọc sách với viết lách đúng không?

– Ờ, đúng rồi.

– Vậy ba dùng ChatGPT không?

– Có chứ. Nhưng ba không chỉ dùng để hỏi. Ba còn học cách nói chuyện với nó như một người bạn. Giống như mẹ đó.

Thằng nhóc ngẫm nghĩ, rồi… lại hỏi tiếp:

– Mà ba nè… sao ba đọc sách hoài vậy? Kiếm tiền không đủ hả?

Ông già phì cười. Mấy đứa nhỏ đôi khi có cái logic rất thật thà.

– Đọc sách không phải chỉ để kiếm tiền đâu con. Có sách giúp mình kiếm tiền, nhưng cũng có sách giúp mình kiếm lại chính mình.

Merci tròn mắt:

– Sao kiếm lại chính mình được?

Ông già lấy một quyển sách từ chồng cạnh gối – Đi tìm lẽ sống của Viktor Frankl – đưa cho nó coi bìa.

– Có những lúc trong đời người ta bị lạc – không phải trên đường phố, mà là lạc trong lòng mình. Khi đó, sách giống như cái la bàn. Nó không đưa con đến đích liền, nhưng nó chỉ hướng.

Merci gật gù kiểu hơi hiểu hơi không.

Ông già tiếp:

– Mỗi cuốn sách giống như một chuyến đi. Ba có thể ở nhà, nhưng vẫn đi đến New York những năm 40, hoặc Nhật Bản thời Edo, hay thậm chí là tương lai năm 3000.

– Giống… du lịch tại chỗ hả ba?

– Ừ, du lịch tâm trí.

Thằng nhỏ nhướng mày, rồi quay sang mẹ:

– Vậy mẹ có “du lịch tâm trí” với ChatGPT luôn không?

– Cũng hơi hơi. Mẹ thử kể lại một ngày của mình, rồi hỏi nó: "Làm sao để mình bớt mệt?" Nó trả lời tử tế, đưa lời khuyên như một người bạn lớn. Có lần mẹ nói với nó rằng mẹ thấy lạc lõng, nó không chỉ an ủi… mà còn nhắc mẹ: “Chị không lạc, chị chỉ đang đi ngang qua một khúc quanh.”

Ông già nhìn Em.

Hóa ra, người phụ nữ cùng mình nuôi con, cùng đi chợ, cùng chia sẻ một cái máy lạnh, lại có những nỗi niềm… được một con bot hiểu hơn là mình.

Nhưng rồi ông già mỉm cười. Vì ít ra, Em đã có nơi để trút lòng. Và từ hôm nay, ông già cũng sẽ học hỏi "Chà Heo" một chút – không phải để thay thế, mà để làm bạn đời tốt hơn.

Merci thì thầm:

– Con cũng muốn thử hỏi “chà heo” vài câu được không mẹ?

Em xoa đầu nó:

– Được. Nhưng viết cho rõ – là ChatGPT, không phải chà heo nghe chưa.

Cả nhà bật cười.

Ông già nhìn đồng hồ. Gần chín rưỡi.

Trên lầu nhỏ, gió lùa nhẹ qua cửa sổ mở hé. Mùi bạc hà thoang thoảng của quế từ góc phòng thoang thoảng. Chú nhóc Lavie đi vào giấc ngủ đầu tiên. Cô nhóc Julie mút tay đi vào trong giấc ngủ. Merci vẫn lim dim, như còn nghĩ về con bot mẹ dùng.

Ông già tắt đèn, ôm cả ba đứa vào lòng, thì thầm:

– Thế giới có thể thay đổi. Nhưng nhà mình thì vẫn ở đây – ấm, và đủ tiếng cười.

***

Every night, around eight-thirty, after the kids have showered, brushed their teeth, and crawled into bed, the whole family gathers upstairs — in a small room affectionately nicknamed the “multi-purpose family zone.”

This little loft space only fits a big mattress, a humming air conditioner on the wall, and a rotating collection of stuffed animals constantly rearranged by the youngest, Julie. Warm, golden, and quiet — like a late spring, early summer evening trying to sneak in a breath of autumn coolness, but stuck in the heart of the southern city’s eternal heat.

“What are you writing, Mom?” Merci, the oldest boy, sits next to her — his mother, the old man's wife — and peeks at her phone.

She gently tilts the screen away, eyes still on it, typing a few more words before replying softly:

“Chatting… with my assistant.”

Merci's eyes widen.

“What? I thought assistants were people, not phones!”

“Oh, it’s a bot,” the old man chimes in, stroking sleepy Julie’s hair. “Your mom is talking to ChatGPT.”

Merci frowns.

“Chat... what? ChatPig?”

Everyone laughs.

The old man props a pillow behind his back.

“Not ChatPig — ChatGPT. Though ‘ChatPig’ might be your mom’s nickname for it. It’s a kind of artificial intelligence. It can answer almost any question — as long as you ask it in proper Vietnamese.”

“Really? It knows everything?”

“Almost. I’ve asked it all sorts of things — how to cook, how to write letters, even suggestions for good books.”

Merci turns to her, voice more serious:

“So what do you use it for, Mom?”

She smiles. That look… I know it. The look of a mother worn out from the day but still patient for her kids. A wife with a head full of things not always spoken aloud.

“I ask it about market insights, target customers, new baking ideas, how to raise you all… and,” she hesitates, “sometimes, I write down my thoughts for it to read.”

Merci blinks.

“Huh? You write your thoughts… to a robot?”

“Yeah,” she chuckles gently. “Sometimes, just writing things out… makes your heart feel lighter. Like there’s someone ‘listening’ without judging.”

The old man looks at her. It’s not the first time he’s seen her talking to her phone, fingers constantly scrolling, sometimes quietly laughing. But hearing it now, from her own lips, he suddenly feels like he understands a little more of her inner world — a world he, her husband, doesn’t always reach.

Merci nods slowly, then asks:

“Dad, you read and write a lot too, right?”

“Yeah, that’s right.”

“So do you use ChatGPT too?”

“Of course. But I don’t just ask it stuff. I’ve learned to talk to it like a friend. Just like your mom.”

The boy thinks for a moment, then… another question:

“But Dad… why do you read so much? Don’t we have enough money already?”

The old man bursts out laughing. Kids have a way of being so honest with their logic.

“Reading isn’t just about making money, son. Sure, some books help you earn, but others help you find yourself again.”

Merci's eyes widen:

“How do you find yourself?”

The old man picks up a book from the stack near the pillow — Man’s Search for Meaning by Viktor Frankl — and shows him the cover.

“Sometimes, people get lost — not on the streets, but inside themselves. That’s when books are like a compass. They don’t get you there right away, but they point the way.”

Merci nods — kind of getting it, kind of not.

The old man continues:

“Every book is like a journey. I can be at home, but still travel to 1940s New York, Edo-era Japan, or even the year 3000.”

“Like… mind-traveling?” the boy asks.

“Exactly. A journey of the mind.”

The boy raises an eyebrow, then turns to Mom:

“So do you ‘mind-travel’ with ChatGPT too?”

“A little,” she nods. “I tell it about my day, then ask: ‘How can I feel less tired?’ It replies kindly, gives thoughtful advice like an older friend. Once, I told it I felt lost. It didn’t just comfort me… it reminded me, ‘You’re not lost — you’re just passing through a bend in the road.’”

The old man looks at her.

Turns out, the woman who shops with him, raises their kids, shares one humming air conditioner — has feelings that a bot might understand better than he does.

But then he smiles. Because at least… she has a place to unburden. And starting tonight, maybe he’ll learn from “ChatPig” a little — not to replace himself, but to become a better partner.

Merci whispers:

“Can I try asking ChatPig something too, Mom?”

She ruffles his hair.

“Sure. But make sure you spell it right — it’s ChatGPT, not ChatPig, okay?”

Laughter fills the room again.

The old man checks the clock. Nearly 9:30.

In the small upstairs room, a soft breeze flows in through the cracked window. The scent of mint and cinnamon drifts from the corner. Little Lavie slips into his first sleep. Julie, thumb in mouth, snuggles in. Merci lies with eyes half-closed, still thinking about the bot his mom talks to.

The old man turns off the light, wraps all three in his arms, and whispers:

“The world may change. But our home stays the same — warm, and filled with laughter.”

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2025

Nhật ký của cha - Merci - Sống chậm...câu cá trên trời [Dad's diary -Slow Living... Fishing in the Sky]

 

"Khi con biết nghe tiếng thở của mình..."

(Một ngày trước 30/4, giữa lòng Sài Gòn)

Một thành phố đã đi qua chiến tranh.

Một thành phố đang đi tới tương lai.

Đường phố quận 1 sáng rực như một sân khấu khổng lồ. Chia tay ở một Battery, quán cafe và bánh ngọt được làm thủ công, theo lời giới thiệu của người chị xem qua facebook, ông già và thằng nhóc tiếp tục hành trình của mình. 

Trời tháng Tư ở Sài Gòn không khác gì lắm so với mọi ngày – hơi nóng dồn về cuối ngày, đông đúc, và rực rỡ một cách lạ lùng. Nhưng hôm nay, thành phố có vẻ nhiều sắc màu hơn. Dọc đường Hai Bà Trưng, những tấm pano chào mừng ngày 30/4 giăng dày. Người người đổ về phố đi bộ Nguyễn Huệ, chen chúc nhau để có được chỗ xem các khẩu pháo đại bác, chuẩn bị bắn lên nền trời sau những chiếc trực thăng và tiêm kích trình diễn.

– Ba, mai mình coi diễu binh

không? – Merci ngồi sau lưng, hỏi lớn.

– Ừ, nếu con muốn. Nhưng không ở gần nhé, đông lắm.

Ông già bật cười nhẹ, liếc gương chiếu hậu thấy thằng nhóc ôm khư khư quyển sách vừa mua – “Câu cá trên trời”. Một cái tên lãng đãng, nghe như thơ. Ấy vậy mà thằng nhóc nhất định đòi mua cho bằng được; đâu đó có lời giới thiệu của em, về việc chinh phục những điều bất khả thi, của gã tác giả đã kể lại hành trình lập nghiệp của mình, phải rong ruổi miết mới tìm được ở nhà sách Nguyễn Huệ, quyển sách được giảm giá.

Không khí thành phố vừa sôi động vừa trang nghiêm, lạ lẫm.

Mùi cỏ non mới cắt từ những thảm xanh trước trụ sở UBND Thành phố hòa lẫn mùi sơn còn chưa khô của những bảng hiệu dựng vội.

Thằng nhóc quay sang thì thầm

– Giờ con dùng điện thoại rồi, còn thấy mình lớn hơn, chẳng còn là đứa trẻ mãi nữa?

Ông già im lặng, như thể để chú nhóc của mình hồi tưởng lại những ký ức của một thời ấu thơ. Ký ức là quá khứ. Thằng nhóc của ông già chắc hẳn nhớ nhung của một vòng tay ngồi phía sau, chẳng nối được trọn một vòng tày. Thằng nhóc của những ngày lẽo đẽo theo sau, đi theo ông già và em khắp chốn của thị thành sau những ngày học, những ngày hè từ những quán bụi đường cho đến nơi văn phòng làm việc.

Thời gian trôi nhanh quá. Lớn từ từ để kịp yêu thương. Ông già nhớ như in những lời mình hay nói với đám trẻ.

– Ừ, giống kiểu... sống mà không cần vội vã đó con.

Thằng bé im lặng. Rồi bất chợt nói:

– Giờ phải sống…chậm lại thôi! Mà làm sao mới là chậm?

Ông già cười khẽ. Một nụ cười pha chút ngạc nhiên. Ừ thì, có ai ngờ một thằng nhóc mười hai tuổi lại quan tâm đến chuyện “sống chậm” giữa phố thị cuồng quay?

– Sao con lại hỏi vậy?

Merci ngập ngừng:

– Tại vì... từ khi con có điện thoại, con thấy... con giống người lớn hơn. Nhưng... cũng buồn hơn. Thấy thời gian đi nhanh hơn. Chiều hôm qua, lúc đang nghe radio, thấy gió thổi qua mặt... con chợt nghĩ, hình như... mình đang lớn, và xa dần.



Ông già nghe tiếng tim mình chùng xuống. Đèn xanh. Ông già gạt chân chống, đạp ga, nhưng tâm trí vẫn lững lờ như khói chiều.

Chúng tôi dừng xe ở công viên cạnh bến Bạch Đằng. Gió sông thổi mát rượi, át đi tiếng còi xe và tiếng người hò hét đổ về phố đi bộ. Hai cha con ngồi trên ghế đá. Merci mở sách ra đọc, nhưng i biết nó không thật sự đọc.

Ông già quay trở lại trả lời cho câu hỏi “làm sao sống chậm” của thằng nhóc: 

–Khi con nghe được tiếng thở của mình, ở mỗi bước đi... đó là lúc con đang sống chậm lại.

Thoáng. Hình ảnh thiền sư tên là Thích Nhất Hạnh từng nói: “Sống chậm không có nghĩa là đi chậm. Mà là ý thức được từng bước mình đang đi, từng hơi thở mình đang thở.” 

Merci ngẩng đầu:

– Nhưng làm sao nghe được hơi thở? Con thở hoài mà đâu có nghe gì đâu?

– Vậy là con thở mà chưa biết là con đang thở. Giống như nhiều người sống mà không biết mình đang sống vậy. Họ làm việc, học hành, ăn uống, chơi game... nhưng quên mất mình là ai. Mình muốn gì. Và quan trọng nhất – mình đang ở đâu.

Trời dần tối. Đèn đường sáng lên vàng vọt. Xa xa, tiếng nhạc thử loa vang vọng từ quảng trường Nguyễn Huệ. Merci bất chợt dựa đầu vào vai ông già.

– Ba...

– Hử?

Thấp thoáng. Ông già nhớ lời thằng nhóc của hơn năm năm về trước. Ngô nghê: Con không muốn lớn, con không muốn ba già... rồi mất. Lúc ông già giải thích về chuyện tử sinh. Quá sớm 

“Tình yêu thật sự không bao giờ mất đi. Nó chỉ thay đổi hình thức tồn tại.” 

Trích nhật ký tối hôm đó:

"Có những chiều Sài Gòn, lòng người như chậm lại. Không vì kẹt xe, không vì mỏi mệt. Mà vì trong một khoảnh khắc nhỏ xíu nào đó, ta nghe thấy tiếng thở của mình. Và cả tiếng của người bên cạnh – nhẹ, đều, và thật."

"Cảm ơn con, Merci, vì đã dạy ba sống chậm."

***

"When You Learn to Hear Your Own Breath..."

(One day before April 30th, in the heart of Saigon)

A city that has passed through war.

A city that is moving toward the future.

The streets of District 1 gleamed like a vast stage. After parting ways at a Battery, a café and bakery where everything was handmade—thanks to a recommendation from his sister through Facebook—the old man and the young boy continued their journey.

April’s weather in Saigon was much like any other day—warmth building toward the end of the day, crowded streets, and a strange kind of brilliance. Yet today, the city seemed more colorful. Along Hai Ba Trung Street, billboards celebrating the 30th of April filled the air. People flooded to Nguyen Hue Walking Street, squeezing together to get a view of the artillery guns, ready to shoot into the sky after helicopters and fighter jets performed.

– Dad, should we watch the parade tomorrow?

– Sure, if you want. But not too close, it’ll be too crowded.

The old man chuckled softly, glancing in the rearview mirror to see the boy clutching the newly bought book, Fishing in the Sky. A whimsical title, almost like a poem. Yet the boy had insisted on buying it. Somewhere, he had heard of the author's journey to conquer the impossible, and after much searching, they found it at a bookstore on Nguyen Hue, on sale.

The city felt both bustling and solemn, unfamiliar.

The scent of freshly cut grass from the green lawns in front of the City Hall mingled with the still-drying paint of hastily put-up signs.

The boy turned and whispered,

– Now that I have a phone, I feel... I feel older. I’m not a kid anymore, am I?

The old man fell silent, as if giving the boy space to reflect on memories of his childhood. Memories are the past. His boy must miss the feeling of being held in the backseat, no longer completing a full circle of an embrace. His boy from the days when he followed him everywhere—the streets of the city, after school, those summer days spent from dusty roadside cafés to office desks.

Time flies too quickly. Grow slowly, so you can love deeply. The old man recalled the words he often said to his children.

– Yeah, it’s like... living without rushing.

The boy was quiet for a moment. Then he suddenly asked,

– So now we need to... slow down? But how do we slow down?

The old man smiled gently, with a hint of surprise. Who would have thought a twelve-year-old would care about "slowing down" in this fast-paced city?

– Why do you ask?

Merci hesitated,

– Because... since I got the phone, I feel... more like an adult. But... also sadder. I feel time passing by faster. Yesterday afternoon, while listening to the radio, I felt the wind on my face... and I suddenly thought, maybe... I’m growing up, and drifting away.

The old man's heart sank. The green light. He kicked the stand, revved the engine, but his mind lingered, like the smoke of the evening.

They stopped at a park by Bach Dang Pier. The river breeze was cool, drowning out the honking horns and the shouts of people heading to the walking street. Father and son sat on a bench. Merci opened the book, but the old man knew he wasn’t truly reading.

The old man returned to the question, “How do we slow down?”

– When you can hear your own breath, with every step... that’s when you are slowing down.

A fleeting thought. The image of the Zen master Thich Nhat Hanh saying, "Slowing down doesn’t mean walking slowly. It means being aware of every step, every breath you take."

Merci looked up,

– But how do you hear your breath? I’m always breathing, but I don’t hear anything.

– That means you’re breathing without knowing it. It’s like so many people living without knowing they’re alive. They work, study, eat, play games... but forget who they are. What they want. And most importantly—where they are.

The evening darkened. The streetlights flickered to life, casting a yellowish glow. In the distance, the sound of speakers testing echoed from Nguyen Hue Square. Merci suddenly leaned his head on the old man’s shoulder.

– Dad...

– Hmm?

Faintly. The old man remembered what the boy had said more than five years ago. Innocently: I don’t want to grow up, I don’t want you to get old... and disappear. That was when he explained life and death to him. Too soon.

“True love never really fades away. It only changes its form of existence.”

From his diary that night:

“There are some Saigon evenings when the hearts of people seem to slow down. Not because of traffic jams or fatigue. But because in one tiny moment, we hear our own breath. And the breath of the one next to us—gentle, even, and real.”

“Thank you, Merci, for teaching me how to slow down.”

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...