Trong một ngày nắng.
Chú cho con một cái nhé?
Thằng nhóc mặt mũi phụng phịu. Bẽn lẽn. Đôi mắt tròn xoe như giọt nắng xuân vừa mới sang hè. Vẹn nguyên. Một sinh linh tròn đầy vui đùa trong lá, gió thơ ngây rung rinh khẽ. Tầm tầm ba tuổi. Ngọng nghịu. Nhìn ánh mắt vướng nhiều mưa đêm. Mịt mùng. Chờ một nụ cười. Đồng tình. Thay vì gật nhẹ đầu. Trống rỗng. Nắng nhẹ lang thang. Gấp một phần tư. Chong chóng.
Tặng cháu nè!
Lấy tay nâng nhẹ má. Ngượng ngùng. Nghe lời cảm ơn thoảng trong gió chiều lướt nhẹ. Dịu êm. Đưa hồn nó trôi bềnh bồng vượt qua khoảng không tắm mát rười rượi, bởi những tàng cây xanh. Ướp nắng. Em nhìn thằng nhóc này sẽ thích lắm đây. Hồn nhiên. Thằng nhóc cứ đung đưa chong chóng hứng gió trước mắt bé gái. Chọc cười. Giống anh ngồi chọc em – cô bé thích ngồi trong nắng - mỗi lúc hờn dỗi nơi góc công viên. Đầy gió. Dỗ dành trong nắng nhẹ lang thang. Lầm lỗi.
Trong một ngày nắng khác.
Để bác xếp phụ cho.
Mái đầu lướt sương vương nhẹ. Trắng trôi. Đôi tay lấm tấm đồi mồi như sóng trôi kéo theo nhiều rong tảo. Bềnh bồng. Đôi chân không vội vã vì thời gian bào mòn từng bước lững thững, như bọt sóng đã vỗ bờ bao lần. Nghiêng ngã. Sấp trở về với khơi xa không trở lại. Tan biến. Mỗi chiều bước nhẹ tênh trên vầng tráng rịn giọt mồ hôi len lõi những vết chân chim bồi hồi. Hay kể. Về chuyện ngày xưa. Tình ái. Lúc còn bà. Người con gái cũng thích nắng nhiều như em. Thường đi qua lối này. Chung bước. Dưới nắng chiều vương nhẹ. Trên vai áo bà kết lại cho ông, miếng rách vừa sờn.
Bà đi đã ba thu mà đường đi vẫn còn ướp nắng. Phôi phai. Ông thích dùng từ pha chút văn chương. Ru buồn. Nỗi nhớ về dáng bà đi trong chiều tà cùng ông. Vất vả. Dìu nhau tập bước bộ. Miệng lệch một bên. Giống cười suốt. Rồi đi. Chỉ còn nắng nhẹ đi ngang. Lầm lũi. Gấp một phần hai. Chong chóng.
Đời người như một trang giấy. Trắng. Lúc đầu. Lem màu. Từ khi nào không tự chủ. Nghiền ra. Nhào nặn. Lại xám màu. Mơ trắng lại từ đầu. Tinh nguyên.
Ông nói thế mỗi lần mân mê tờ giấy. Gấp lại. Nỗi nhớ dâng đầy về một hình ảnh của ngày hôm qua. Dịu mát. Gió thổi nhẹ trong ngày bà ra đi. Nắng hát. Trên vai ông một khúc ca vĩnh cữu. Bà gục trên vai ông, lúc kể chuyện chúng mình. Nó vẫn ngồi xếp chong chóng. Nhiều màu. Nơi ghế đá công viên. Mỗi chiều. Thiếp đi. Miệng lệch một bên. Giống cười suốt. Rồi ra đi.
Trong một ngày nắng cũ.
Xếp cho em chóng chóng với nhiều cánh yêu thương hơn cả những vòng quay theo gió!
Anh nói dựa vào vai em. Dấu ngượng ngùng. Nhìn không nói được lời yêu. Tỏ tình. Như lúc mới gặp em nơi ghế đá ngã màu. Nắng dội. Thẳng thân thể gày gòm, lướt nhẹ trên làn bột trắng thay da. Mắt ngắm nhìn trời trong tinh thể long lanh, để mái tóc dấu vào sau chiếc nón.
Tặng đứa nhóc chiếc chong chóng vừa gấp. Cười tình. Em. Lặng thinh. Ướt mi dấu nhẹ giọt nước buồn trốn tránh nhìn về nắng. Chói. Cay xè theo bước chân qua đều đặn. Đôi mái đầu sương vương nhẹ. Đầy tình. Pha nắng dịu làm tim mềm yếu. Mộng. Thiên trường. Hẹn tái sinh. Địa cữu. Yêu dấu theo gió bay.
Không đếm ngày quen nhau. Ngắn ngủi. Chỉ đếm ngày khát khao hạnh phúc. Ngập tràn. Những chong chóng nồng nàn gió chỡ đầy những giấc mơ. Bình yên. Giọt nước thấm qua ngực anh vào tận con tim. Thì thầm. Em nói ngày xa anh. Một ngày thật khác. Chắc nắng không còn như vầy. Nắng sẽ bỏ hoang đi mất cùng gió. Chong chóng không còn quay. Em gối đầu vào lòng anh. Một ngày đếm trọn đến nay đủ đầy năm năm. Gấp tiếp một phần tư còn lại.
Trong một ngày nắng lạ.
Sao anh ngồi xếp mãi thế? Nắng tắt mất rồi còn đâu. Chờ gì?
Mắt long lanh nhìn nắng. Nói vu vơ hơn là tìm hiểu. Chuyện chúng mình. Rồi nhìn về những chong chóng anh cắm dưới hàng ghế đá. Đang nghịch cùng gió với cỏ xanh. Tắm nắng. Cho phai màu thương nhớ. Giống em. Mơ một lần da xạm dưới nắng vàng đi hoang. Không trắng trợt. Cợt đùa. Với cả máu em mang. Không chuyển màu.
Anh không nói. Tim lại bồi hồi muốn nói. Giọng nói dịu dàng pha ánh mắt thu nhẹ nắng lang thang. Ngập tràn. Dòng cảm xúc đâu đó đi sang thương nhớ. Đúng ngày em đã ra đi. Ngồi với anh. Cô bé. Dưới thềm nắng vơi đầy như mộ em. Rực rỡ. Những sắc màu chong chóng đang quay. Anh tìm kiếm. Lối đi nào về lại lối yêu xưa. Từng khép.