Chiến Phan

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

[Story] VIÊN ĐẠN - The bullet

Cuộc sống có những sự trùng hợp. Liên tiếp nhau. Trở thành định mệnh.
Photobucket
Viên đạn xoáy sâu vào trong trí óc tôi. Hai mươi hai năm. Chiến tranh Việt Nam đã đi qua để lại trong đầu tôi là một vết thương không bao giờ lành. Không một bác sĩ ngoại khoa nào có thể gắp ra viên đạn đó cho tôi. Viên đạn ghim thẳng vào đầu tôi.
Anh ta bắn [vào đứa bé] với một khẩu a.45. Nhưng trượt. Chúng tôi cùng cười. Anh ta tiến thêm khoảng 1 mét rồi lại bắn trượt. Chúng tôi cười. Cuối cùng anh ta dí súng vào đầu đứa bé và cho nó ăn kẹo đồng.
Chúng tôi nhận được lệnh “đánh mạnh vào đây, tiến gần kẻ địch và xóa sạch chúng” từ cấp chỉ huy. Đầu xuân năm 1968. Việt Nam. Khắp nơi đón xuân bằng một trời khói lửa.
Sinh ra và lớn lên trên đất Mỹ. Tôi mười bảy. Tình nguyện tham gia đi lính. Không quá vĩ đại vì tình yêu đất nước lớn lao, mà đơn giản tôi muốn trốn thoát khỏi nước Mỹ, khỏi cuộc sống hiện tại. Ba và mẹ tôi đã ly dị. Tôi mười lăm tuổi. Bỏ học. Bước ra đường làm du đảng, làm quen với súng đạn, gái và ma túy. Hai năm. Cay nghiện ra, bạn gái đã chết vì ma túy. Tất cả đều tan biến, tôi muốn quên đi. Đời lính có thể cho tôi một liều thuốc tẩy não. Tạm thời.
Việt Nam hoàn toàn xa lạ và năm mới ở đây khác xa năm mới ở quê nhà, với những đóa hoa mai nở rực rỡ thay một màn tuyết phũ bao quanh và trên bàn đầy ắp các món ăn truyền thống, nhưng không có ly rượu sóng sánh cùng thịt xông khói. Người nơi đây hân hoan chào đón năm mới dù đang bị chiến tranh giày xéo, không hiểu nhau trên mọi khuôn mặt đều rạng rỡ những nụ cười tin yêu.
Với tôi, không chắc mình có nở được nụ cười hiền hòa đó không khi tôi phải làm một việc bằng lý trí chấp hành mệnh lệnh.
Photobucket
Giết họ.
Máy bay thả chúng tôi tại một làng quê được mật hiệu là Pinkwill, sau này mới biết đó là Sơn Mỹ. Tôi thuộc sư đoàn bộ binh số 23. Tiến vào làng. Say máu. Tôi phải dùng từ như thế. Tất cả gần như điên loạn, họ xả súng vào bất cứ ai họ gặp sau khi chỉ huy thực hiện phát súng khai màn xuyên tim một người đàn ông đang núp co ro bên vách nhà. Tất cả hò hét xả súng.
Càng giết họ càng điên loạn.
Trong những giây phút ám ảnh nhất đời mình. Tất cả đồng đội đang chờ tôi bóp cò. Chỉ huy nhìn tôi và gật đầu ra lệnh. Trong cuộc đời sống bằng nắm đấm, tôi chưa hề khiếp sợ trước một đối thủ nào trong những lần đối kháng và trong đời lính của mình tôi chưa bao giờ chùn tay khi bóp cò giết kẻ thù. Khả năng tự vệ và bảo vệ đồng đội thúc đẩy tôi buộc bóp cò, nhưng giờ trước mắt tôi là những con người không có vũ khí: đàn ông, đàn bà, trẻ con và người già. Đầy rẫy. Những ánh mắt sợ hãi càng khiến đồng đội tôi khoái trí, họ đang chờ tôi nã đạn vào đầu người phụ nữ đang ôm một đứa bé.
Tôi hớp một ngụm rượu thấm ướt cổ họng đang khô khốc, cảm giác giống như tất cả nước trong cơ thể đã theo mồ hôi thoát hết ra ngoài. Linh hồn đang khô cạn.
Đùng. Phát đầu tiên đi trượt qua phía bên trái, viên đạn ghim thẳng vào mặt đất, đầu súng vẫn còn tỏa khói. Người phụ nữ đang run lên vì sợ hãi và đứa bé khóc thét khi nghe tiếng súng. Mồ hôi tôi lại vã ra như tắm. Tôi tiếp sức cho mình bằng một ngụm rượu nữa.
Đùng. Phát thứ hai tôi bắn ở một khoảng cách gần hơn. Lại trượt. Đồng đội phía sau tôi đang cười rú lên. Phía trước tôi, người phụ nữ đang nhìn tui cầu cứu trong ánh mắt đau thương và đứa bé nín bặt. Tay tôi run lên khi bắt gặp ánh mắt ấy. Mồ hôi ngưng chãy, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo đang xâm chiếm tận linh hồn sau khi lướt qua thể xác.
Tôi tiến lại gần họ hơn. Trút cạn rượu. Phía sau là tiếng cười của đồng đội.
Đùng. Viên đạn xuyên qua lưng người phụ nữ và đứa bé. Máu chảy ra, cặp mắt trợn tròng. Họ đã chết. Bằng một viên đạn xuyên qua tim.
Photobucket
Tôi không đau lòng vì quá khứ hạnh phúc hay hiểm nguy cận kề. Nỗi buồn khổ lớn nhất là tôi chẳng để lại sau lưng thứ gì khiến người ta phải rơi lệ.
Hai mươi hai năm. Linh hồn tôi bị hành hạ mỗi đêm sau khi trở về từ cuộc chiến anh vô nghĩa ấy. Tất cả mùi súng, đạn, khói lửa và chết choc dần lùi lại phía sau, chỉ còn một đôi mắt và viên đạn ghim ngày càng sâu vào đầu tôi theo ngày tháng.
Tôi tìm cách thoát khỏi được sự dằn vặt chính mình trong những ngày tháng trở về. Trở thành một con chiên ngoan đạo, tuy thế vẫn không thể rửa hết tội lỗi mà tôi đã gây ra. Một ngày nắng vàng trời tháng sáu, trút hết lòng mình tôi xưng tội với cha về những gì tôi đang bị dằn vặt.
Tôi cần một sự thứ tha.
Cha nói: con chỉ được thứ tha khi con nhận được sự tha thứ từ những người con gây ra tội lỗi mà thôi, con à. Chiều ấy, tôi ngồi giữa giáo đường nhìn đức Chúa trầm luân đời mình trên thánh giá đóng đinh. Tôi quyết định trở về nơi mình đã gây ra tội lỗi. Việt Nam.
Photobucket
Từ lúc bước chân lên máy bay, những hình ảnh của một chiến trường xưa hiện về. Gào thét. Một cảm giác sợ hãi đang len lõi vào đầu tôi như một ngọn lữa tàn đang bùng cháy lên dữ dội khi máy bay tiếp đất. Cảm giác sợ trả thù. Hàng trăm cảnh tượng nhảy múa trong đầu tôi. Họ sẽ bắt giam, xét xử, rồi nã đạn từng phát vào đầu tôi để cho tôi niếm mùi sợ hãi mà đã từng gieo cho người khác. Tôi nhắm mắt mặc kệ bước ra khỏi phòng hành lý để tiếp xúc với đất nước này. Tôi sẽ bị giết hay cái gì tồi tệ hơn thế xảy ra như thế nào đi chăng nữa, thì nó sẽ giúp linh hồn tôi sẽ được thanh thản hơn.
Photobucket
Tôi mở mắt nhìn bầu trời phía trên đầu, từng áng mây đang thả trôi yên lành, một luồng không khí dịu mát đang di chuyển qua phế quản. Từng cơn. Cảm giác sợ hãi ấy dần tan biến khi tôi bắt gặp những ánh nhìn tò mò, trên đôi môi đang gắn một nụ cười như đóa hoa xuân đang nở giữa hạ.
Tôi mạnh dạn bước đi trên đất nước đã từng rượt đuổi trước đây, trong những lần càn quét. Đẫm đau thương. Bắt một chuyến xe buýt, mất hơn mười lăm tiếng đồng hồ, xe băng qua những con đường ghồ ghề, hai bên những cánh đồng lúa xanh thăm thẳm cứ lướt qua. Tôi về lại ngôi làng trong ký ức đầy máu với hy vọng tìm gặp một ai đó còn sống sót, mà thật sự ra chính tôi cũng không biết họ là ai để biết ai còn sống. Tôi biết. Tôi đang lừa chính tôi.
Những người tôi gây ra tội họ đều đã chết. Không một ai thoát khỏi trận càn quét ấy. Giờ họ đang nằm lại dưới chân tôi với những cái tên được khắc trên bia mộ và chắc chắn còn một số người nữa không biết họ đã nằm lại đâu đó ở ngôi làng này vẫn chưa tìm ra được. Một mái trường đang đứng sừng sững trước làng như thách thức đau thương. Trước mắt tôi. Ký ức năm xưa như một trận cuồng phong ùa ngược trở lại theo hơi thở tiến thẳng đến tim, đập phá lồng ngực. Tôi cảm thấy khó thở, mắt lưng tròng nhưng không dám tiết ra thành lệ vì không biết gọi là lệ gì đây, khóc cho điều gì thế này!?
Họ không phải người thân tôi nhưng họ đã vì tôi mà chết. Giờ đây sự sống vẫn còn tiếp tục trên những đau thương.
Tôi ngồi đấy đến tận chiều tàn.
Vẫn chưa tìm được sự thứ tha.
Photobucket
Tôi trở lại Sài Gòn ngay sau khi thấp một nén hương theo tập tục nơi này. Tôi sẽ về lại quê nhà để linh hồn tiếp tục bị hành hạ. Không còn cách nào hơn. Tôi lững thững trên đường phố Sài Gòn sáng hôm sau trước một hôm ngày trở về nước, chẳng hiểu sao tôi lạc vào bảo tàng di tích chiến tranh.
Bảo tàng đầy những xác máy bay và xe tăng sau trận chiến. Tôi với tay chạm nhẹ vào những con quỷ sắt đã từng sánh vai chiến đấu, cảm giác lạnh toát hồn ngày xưa trở lại dồn dập. Đột nhiên, có tiếng nói kéo tôi thoát ra vũng lầy ký ức buồn đau. Tôi bắt gặp một cô gái đang nói cười trong nắng mới, tà áo dài phía sau đang nghịch đùa cùng gió đu đưa. Hồn tôi tự nhiên lơ lững. Tôi hòa vào đoàn người đang theo sau em, lắng nghe em kể về những gì của chiến tranh đã từng.
Sau một hồi, tôi chen ngang vào một câu hỏi: Em có thù hận người Mỹ vì những gì họ đã để lại không!?
Em sững người nhìn tôi vài giây, rồi nở nụ cười làm mây bay chợt đứng lại nhìn ngẩn ngơ. Em nói: Có hận thù thì vẫn chẳng đổi thay được gì. Đau thương đã qua đi, thay vì cứ mãi nghĩ về thù hận của hôm qua, thì tại sao không nghĩ làm gì cho hôm nay để bù đắp những đau thương. Hận thù là một tính từ, người Việt chúng tôi hiếm khi dùng.
Câu nói làm tất cả người nghe cười hiền lành.
Photobucket
Tôi ghi vào lòng câu nói em. Trưa buồn dìu dắt tôi lại chùa Vĩnh Nghiêm cổ kính. Nơi tôi mong muốn tìm được sự giải thoát dù chỉ là ích thôi, khi đọc đâu đó có câu triết lý của nhà Phật “sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình”.
Tôi ngồi yên lành dựa tường nhìn những tượng Phật trong một cõi bình yên, khói nhang làm không gian thêm trầm tịch, thoáng kéo tôi ra khỏi ký ức đeo bám.
Một lần nữa. Có tiếng nói kéo tôi rời khỏi những suy tư. Nụ cười trong nắng thanh tao, vạt áo dài nghịch đùa cùng gió lưa thưa đưa hồn tôi lơ lững tiếp.
Tôi bỏ đi gửi lại em một nụ cười hiền.
Photobucket
Tối đơn côi dụ dỗ tôi tìm đến quán bar, kiếm chút hơi men như một thói quen giúp cho tôi thoát khỏi những cơn ác mộng đeo bám hằng đêm. Tôi gọi một ly bia nhấp nháp vài ngụm khói cay, ánh mắt tôi bị níu kéo về sân khấu bởi một tiếng hát ngọt lành. Hotel California. Người ca sĩ đang thả hồn theo tiếng guitar quyến rũ. Tôi thấy nhớ nhà khôn xiết.
Tôi gặp lại em. Cô gái hướng dẫn viên. Ngồi đối diện bên kia quầy bar cười sóng sánh rượu pha. Em khác lạ so với ban ngày, gợi cảm hơn trong chiếc áo thun dài tay bó sát người nhưng tuyệt nhiên không hở cổ, kết hợp với chiếc váy jean bụi bặm.
Em bắt gặp ánh nhìn của tôi, nhận ra người quen – một lần. Em chủ động đến chào tôi và cụng ly. Ma mị. Tôi chếnh choáng bởi hơi cồn, khói cay và đôi môi gợi tình. Khách sạn tôi về có hai chiếc bóng hòa vào nhau. Ma mị.
Photobucket
Dưới ánh sáng vàng hất hủi hai con người đang khám phá động tình. Bàn tay tôi nhẹ nhàng lướt qua da thịt em, đôi môi tôi dừng lại ở vết sẹo lồi bên ngực trái em. Em kéo tôi trở lại mộng tình bằng đôi môi thoát tục, quên đi vết sẹo trên ngực em. Khiếm khuyết bay đi. Tôi như sống lại thời trai trẻ bỏ quên. Thoát thai khỏi thân thể già lụ khụ, đón em vào vòng tay và chơi trò ân ái. Em sóng sánh như một ly rượu vàng. Trút cạn. Thăng hoa.
Tôi đón em qua Mỹ. Từng làn đạn ký ức đẫm máu bắn vào giấc mộng hàng đêm thưa dần kể từ ngày tôi có em. Tôi như được sinh ra lần thứ hai trong một gia đình mới với em và đứa con nuôi. Đứa con ấy cũng sinh ra từ mãnh đất bị chiến tranh càn quét. Việt Nam. Tôi và em giữ gìn những gì có thể cho con trai mình về một đất nước thấm nhiều máu và nước mắt vì tôi nghĩ: Dẫu quá khứ là đau thương hay hạnh phúc, thì không một ai được quyền tước đoạt đi những gì của ký ức từng mang vì đó là một hành trang sống quí giá sẽ theo ta đến cuối đời.
P/s : Cám ơn em! Catherine – người đã cho anh một cuộc sống thứ hai. James Colburn.
( Bài viết đã sử dụng tư liệu của Wikipedia )

( Ảnh: Sưu Tầm )
***

Life is full of coincidences. One after another. They become destiny.

The bullet burrows deep into my mind. Twenty-two years. The Vietnam War has passed, leaving behind a wound in my head that will never heal. No surgeon can extract that bullet for me. It’s embedded straight in my brain.

“He shot [at the child] with a .45 caliber. Missed. We all laughed. He moved closer—about one meter—and missed again. We laughed again. Finally, he placed the gun against the child’s head and gave him a candy made of lead.”

We received orders from high command to "hit them hard, get close, and wipe them out." Early spring of 1968. Vietnam. The country welcomed the new year with a sky full of fire and smoke.

I was born and raised in America. Seventeen. I volunteered to enlist—not out of great love for my country, but simply to escape the United States, to flee my life. My parents had divorced when I was fifteen. I dropped out of school, joined a gang, got used to guns, girls, and drugs. Two years later, after detox, my girlfriend died from an overdose. Everything vanished—I wanted to forget. Army life offered a kind of mental bleach. Temporary.

Vietnam was completely foreign, and New Year here was unlike back home, where snow blanketed the earth and the table was full of traditional dishes beside a glass of whiskey and smoked ham. Here, people welcomed the new year with joy despite war ravaging their land. Though we didn’t understand each other, every face glowed with hopeful smiles.

As for me, I didn’t know if I could return that gentle smile—especially when I had to do something, by command, that only reason could justify.

Kill them.

We were dropped into a rural village, code-named Pinkwill—later I found out it was Son My. I was in the 23rd Infantry Division. We advanced into the village. Blood drunk. That’s the only way I can describe it. Everyone went mad, opening fire on anything that moved after our commander opened with a bullet straight to the heart of a man crouching against the wall of his house. They shouted and fired, like maniacs.

The more we killed, the more insane we became.

In the most haunting moment of my life, all my fellow soldiers waited for me to pull the trigger. The commander looked at me and nodded.

In my life of fists, I had never feared an opponent. In my soldier’s life, I had never hesitated to kill the enemy. The instinct to survive and protect my comrades had always pushed me to shoot.

But now I faced people without weapons: men, women, children, and the elderly. Helpless. Their frightened eyes made my comrades all the more gleeful. They were waiting for me to shoot a woman holding a child.

I took a sip of whiskey to wet my parched throat. It felt like all the water in my body had been sweated out. My soul, too, was dry.

Bang. The first shot missed, hit the ground to the left. Smoke still curled from the barrel. The woman trembled in fear, and the baby screamed at the gunshot. Sweat poured off me again. I took another swig.

Bang. The second shot—closer range—missed again. My buddies laughed behind me. In front of me, the woman looked at me with a pleading, pain-filled gaze. The baby had gone silent. My hands shook as I met her eyes. Sweat stopped. A coldness crept through my flesh and into my soul.

I stepped closer. Finished the bottle. Laughter behind me.

Bang. The bullet pierced through the woman's back and into the child. Blood spilled. Eyes wide open. They were dead. One bullet through the heart.

“I am not grieved by lost happiness or danger narrowly escaped. The deepest sorrow is that I left nothing behind to make someone weep.”

—Lord Byron

Twenty-two years. My soul tormented each night since I returned from that meaningless war. The smell of gunpowder, the fire, and the death have all faded, leaving only a pair of eyes and a bullet that sinks deeper into my head with each passing day.

I tried to escape the torment of my return. I became a devout Christian. Still, no cleansing could wash away my sins. One golden June day, I poured out my heart to a priest.

I needed forgiveness.

The priest said, “You will only be forgiven when you are forgiven by those you’ve wronged, my son.”

That afternoon, I sat in the chapel, staring at Christ crucified. I decided to return to the place where I had sinned. Vietnam.

As soon as I boarded the plane, old images from the battlefield returned. Screaming. Fear crept into my mind like a dying ember flaring into flame as we touched down. Fear of revenge. Hundreds of visions danced in my head—of imprisonment, of trials, of bullets fired into my skull to let me taste the fear I once inflicted.

I closed my eyes and stepped into this land. Whether I would be killed or face something worse—it didn’t matter. As long as my soul could find peace.

I opened my eyes to the sky above. Clouds drifted peacefully. A cool breeze moved through my lungs. Slowly, the fear dissolved when I met curious gazes and saw smiles blooming like spring flowers in the middle of summer.

I walked boldly through a country I once ravaged. I took a long bus ride—over fifteen hours—across rough roads and endless rice fields. I returned to the village of bloodied memory, hoping to meet a survivor. Truthfully, I didn’t even know who they were, or if anyone had survived.

I knew I was lying to myself.

Everyone I hurt had died. No one survived that massacre. Now they lay beneath my feet, names etched in stone. Others had yet to be found.

A school stood defiantly at the village’s entrance, challenging sorrow. Before me, memories surged like a violent storm crashing through my chest. I struggled to breathe, eyes welling but unable to cry—I didn’t even know what kind of tears these were. What was I crying for?

They weren’t my family, but they had died because of me.

Now life carries on through the pain.

I sat there until twilight. Still, I could not find forgiveness.

I returned to Saigon after lighting incense at their graves, following local custom. I would go back to my country and let my soul continue to be tormented. There was no other way.

The next morning, I wandered the streets of Saigon, the day before my flight home. For some reason, I found myself at the War Remnants Museum.

Tanks and planes from the war stood in silence. I reached out, touched those iron beasts—my old comrades-in-arms—and the chill of the past rushed back.

Then, a voice pulled me from the mire of memory. A girl speaking and laughing in the morning sun. Her áo dài danced in the wind. My spirit floated. I joined the group trailing behind her, listening to her explain the remnants of war.

Finally, I asked, “Do you hate Americans for what they did?”

She froze for a moment, then smiled—a smile that stopped the clouds in the sky.

She said, "Holding on to hatred won’t change anything. The pain has passed. Instead of dwelling on the hatred of the past, we choose to remember, to learn, and to live better lives."

I stood there, speechless. Her smile—so gentle, so sincere—was like a hand reaching through time to pull me from the darkness I had lived in for twenty-two years. My lips trembled. My soul, long entombed in guilt, began to stir.

She walked on, continuing her tour with the group. I stayed behind. My legs couldn’t move. I leaned against the cold iron hull of a helicopter wreck, once a winged demon in the sky. A single tear escaped. For the first time in decades, I cried. Not for my past, but for the possibility of a future—for the forgiveness I thought I didn’t deserve, yet had just been gently offered.

The next day, I boarded the plane home. But something in me had shifted. The ghost of war no longer screamed inside my skull. That bullet in my head, the one no surgeon could ever remove, had not vanished. But now, it no longer twisted. It simply rested there, as a scar does—painful, yes, but no longer fatal.

I would never forget the horrors of Sơn Mỹ. Nor should I. But for the first time, I began to believe that remembering was not only about guilt—but about honoring those lost by choosing to live rightly. To never let it happen again.

Life has its coincidences. One after another. And sometimes, they become destiny.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...