Em hỏi: Anh liên hệ anh Toàn chưa, giờ con người ta “ngon” lắm?
Chủ cả được gọi là ngon!? Em miêu tả về sự nghiệp thời hiện tại của anh Võ Minh Toàn; một trong những nhân viên bán hàng của Toyota Hùng Vương của thập niên 2010, giờ là giám đốc của một sàn giao dịch đặt tại quận 2.
Một người ăn chay và mộ đạo. Trong ký ức của mình, tôi chỉ nhớ được điểm đặc trưng của một người nhân viên bán hàng cao hơn 1m7, đặt nụ cười trên môi, bỏ qua mấy lời chọc ghẹo của bạn bè đồng nghiệp, cứ thế đi theo con đường bán hàng.
Tôi có được anh sự cảm thông khi bản thân được giới thiệu rồi đánh mất đi một khách hàng. Anh chỉ phản hồi cho câu trả lời lúc báo từ chối: Tiếc ghê. Để rồi, trong những bài viết sau này về một tâm trạng, anh cũng tự nghiện sẽ chia. Thật lòng. Tôi trở lại với ký ức của sự thất bại ngày xưa.
Sài Gòn lại vào những cơn mưa, con đường thấm ướt lên mình một màu đen của nhựa đường tỏa nhiệt. Tôi gọi điện báo cô về hồ sơ… không được duyệt, một cái gì đó le lói nơi cuối con tim. Nhưn nhức. Một trong những thất bại…đáng nhớ của đời mình.
Một giọng nói trung niên ấm áp. Tôi trao đổi với cô vài lần qua điện thoại sau khi tiếp nhận số điện thoại từ một người anh bán hàng; cả hai chúng tôi đều trẻ và mới với mái nhà Toyota. Giọng ấm buồn của người phụ nữ năm mươi vương chút đời thường. Lần trao đổi đầu trong nắng chiều đang rỉ rả chờ màn đêm đang tới khi tìm hiểu những thông tin cơ bản ban đầu về chiếc xe, khoản vay, mục đích … như một con robot cứ thế hỏi đáp để làm rõ những câu lệnh đã được lập trình, số điện thoại bàn lưu lại trong một cellphone (điện thoại di động).
Gặp mặt cô lần đầu trong trời trưa nắng nhạt. Cô đến gặp tôi qua một chặng đường dài từ xe đò chuyển qua xe buýt rồi đến xe ôm để đến văn phòng của Tài Chính Toyota nằm ở tòa nhà Golden Tower, số 6 Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 1. Nhiều lần. Giọng thật thà chia sẻ cùng tôi: “Xe ôm nói 20.000 đồng giống như con nói, cô không trả giá mà đi ngay”, tôi thấy ấm áp và gần gũi vì thấy trong cô – người phụ nữ thành đạt, một doanh nhân tiêu biểu được chứng nhận của miền đất Tây Ninh, vẫn giữ một sự giản dị đời thường mà trong cuộc sống của văn phòng với những công văn, giấy tờ khiến tôi dường như quên mất. Đâu đó thấp thoáng người đàn bà tạo ra đời tôi (hay được gọi là người tình tóc bạc) trong màu áo nơi cô. Bạt màu.
Cô đến với cuộc đời trong muối mặn chứa chan, để những người con của diêm vương thoát khỏi cảnh túng hàn, rồi thêm chút vị cay để hàng ngày giúp cho cuộc sống của các bạn hàng có được cảnh ấm no. Cơm áo gạo tiền. Một dư vị muối Tây Ninh ấm tình người.
Cô giữ cho mình một thói quen lạ. Cứ đầu năm từ mùng một đến mùng mười cô lại đến với những người thân quen, cho họ mượn những món tiền làm ăn, như vốn làm cho một năm sau, không tính lãi cũng chẳng cần hẹn ngày trả lại chỉ ghi vài con chữ trên một cuốn tập đã còng bìa trong trang giấy ngả màu.
Trong tâm trí, tôi thấy mình bồng bềnh trên sóng nước đi từ cửa biển vào, thẹn thùng như một cô gái tuổi xuân thì vừa đến, vào các thửa ruộng rồi nằm đấy chờ nắng phơi, bốc hơi lên về với đất trời, chừa lại những hạt muối chứa chan đang ngắm nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với những con người miệt mài với những giọt mồ hôi rớt xuống ruộng cày, xới những hạt muối trắng tinh.
Tin tưởng và bằng chứng là hai chuyện khác nhau. Nói nghe thì to tát nhưng tôi tin những gì cô kể, không còn ở góc độ khách hàng và cảm nhận bản năng tích lũy. Vì không quá khó để phát hiện một điều gì đó thật lòng và không quá khó để nhìn nhận điều thật lòng bằng chính con tim. Nhưng không hiểu rằng, việc tôi tin, anh tin là hai chuyện khác nhau khi đứng ở góc độ rủi ro cần phải có một cơ sở. Anh là người phê duyệt tín dụng và chuyện để cảm xúc chen ngang là điều không thể hiện sự chuyên nghiệp khi làm nghề.
Tiễn cô về trong dòng người ngược xuôi, chiếc áo bạt màu khuất sau dòng nắng tắt chỉ còn lại vài cảm xúc đọng lại như vị muối mằn mặn đọng lại ở đầu môi. Cuộc tiễn đưa sau khi đã ngồi dùng tất cả ngôn từ để vỗ về một người bị tổn thương. Lý lẽ của những quy định không dùng trong lúc này; ngôn từ sử dụng để nói về một sự đồng cảm, đâu đó phải chia sẻ rằng bản thân chưa đủ năng lực để chứng minh cho một khả năng của khách hàng.
Tôi xem lại hồ sơ khi trời lạc nắng. Có vài con người đang cặm cụi ở những góc văn phòng, quay quần với những con số, không ai hay có một chút gì đó thật tình người đang lướt nhẹ qua. Tôi vào google gõ vài dòng tên hiệu, thông tin cửa hàng và thương hiệu hiện lên. Ray rứt. Thông tin của cô chứa đầy một trang cửa sổ máy tính, tôi khẽ nhìn trời lại chẳng có mây bay. Ngớ. Hồ sơ không chỉ là những phép cộng, trừ, nhân, chia. Thông tin về khách hàng cần được khai thác để làm mạnh một hồ sơ. Tất cả cần có bằng chứng để làm rõ cho từng lời nói của khách hàng.
Một đồng nghiệp hỏi sao quan tâm nhiều thế, chẳng qua cũng chỉ là một khách hàng, chưa kể là đã bị từ chối phê duyệt mất rồi. Họ đến rồi lại đi có gì phải suy nghĩ. Tôi nghĩ nếu có nói thì bạn mình cũng không hiểu, vì có mấy ai hiểu được mình nói gì đến việc người khác hiểu được mình. Nhiều ít. Người phụ nữ này không phải thuộc tuýp phụ nữ hiện đại của hôm nay đầy đủ và mà là người phụ nữ của hôm qua của những gì khốn khó trong cái chữ còn nghèo, đã kiến tạo cả một tương lai để rồi hôm nay thành đạt.
Nếu ai đó đong đo thành đạt qua giá trị của gia tài có được thì riêng tôi đó là một cách tính sai. Với cô sự thành đạt là đã truyền tải đầy đủ những gì khốn khó để lo cho con ăn học qua ba người con. Giữ gìn cho mình một tư cách với đời.
Tắt điện thoại sau khi chào cô. Níu kéo. Tạm gọi là không Duyên. Hẹn một ngày gặp lại gần nhất khi mây đã chuyển đầy trời báo hiệu một màn mưa, để vị muối mằn mặn cay cay bay đi trong hiện tại để ngày mai lại đến với một gia vị khác của cuộc đời. Giữa tôi và cô không biết chừng. Nhân đã có, chờ Duyên để tạo Quả.
Dẫu biết là vậy nhưng sao vị mặn nồng lại cay cay trên sóng mũi. Thôi thì tạm biệt cô nhé cho cháu gửi lời thăm và sự tự hào đưa vào câu chữ vì trân trọng gia tài mà cô để lại, không phải là vị mằn mặn cay cay mà là vị đời hậu ngọt gieo vào lòng những đứa con, người thân và bạn bè. Tính luôn tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét