Chiến Phan

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2022

Nhật ký Dubai (1) - Người nhập cư

Nó tranh thủ ra sân bay để kịp giờ tập trung lúc 9h tối. Sài Gòn vẫn còn hầm hập nóng, như thể giận hờn gì mà bỏ nóng nơi đây để đến với nới khác nghe nói còn…nóng hơn.

Có mặt trước 3 tiếng là vừa
đủ. Tất cả không phải để đợi chờ một chuyến bay đi, chỉ là hoàn tất một thủ tục lên…máy bay; kiểm tra an ninh. Hàng người dài như một chú rắn khổng lồ đang bắt đầu uốn người nhiều khúc và co lại các khúc sát nhau như muốn tạo một lực lớn bứt ra khỏi nhanh nhất về phía trước.

Hẳn là đã năm năm rồi, nó mới trở lại đứng trong hàng lối này; riêng em thì đã hơn mười năm như tiếng thở dài tính từ lúc về với vai trò của một người mẹ; từng đứa bắt đầu tìm đến dưới mái nhà, giờ đã rộn ràng tiếng trẻ cãi nhau.

Chuyến bay của hãng Emirates cất cánh. Không khí bên trong bắt đầu được giảm thấp, gương mặt tươi cười của một đời công bộc từ các tiếp viên hàng không xuất hiện như một thói quen. Một chiếc áo khoác giúp đi qua trời đêm lạnh; từ nhiệt độ trên cao và bên trong buồng máy với chiếc mềnh được hãng phát cho. Một chuyến bay đêm và giấc ngủ không tròn khi quá giờ ngủ của một đứa như nó và còn vì được…ăn. Nó chập chờn trong giấc ngủ khi được gọi ăn lần đầu và loáng thoáng bên tai mình nghe tiếng hỏi ăn của lần hai.

Dubai, giờ đáp là 4h40, sớm hơn 15 phút. Sân bay như một gã khổng lồ đang nuốt người vào trong đấy, vì là một chuyến bay đêm, nó vẫn chưa cảm nhận hết sự nhộn nhịp của nơi đây từ bên trong lối đi được nhân viên hướng dẫn ở các ngã rẽ cho hành khách vừa đáp xuống đến làm thủ tục nhập cảnh và hành khách trung chuyển như người khách nữ ngồi cạnh nó trở về Tây Ban Nha sau một chuyến đi cùng đoàn tìm hiểu Việt Nam. Họ yêu những công trình kiến trúc cổ của Pháp ở nơi nó sinh ra, Sài Gòn trở thành chủ để để nói với nhau trong những giây phút đầu trước khi máy bay cất cánh.

Sự di chuyển của người nhập cư. Một lực lượng người Phi xuất hiện nhiều ở sân bay, riêng đối với người Trung Đông thì với kiến thức hạn chế chỉ thấy tất cả đều như nhau: một đôi mắt sâu, sóng mũi cao và một hàm râu bao quanh đối với đàn ông, thưa thớt phụ nữ làm việc tại sân bay cho đến tận lúc nó kiểm tra an ninh, đóng dấu nhập cảnh trong vòng …vài giây. Mang theo người chỉ là một chiếc balo, em làm bánh để nó mang theo kèm một hủ chà bông cá vì nghe bạn bè của em đi về chia sẻ một lời khuyên về việc chuẩn bị …mì gói nọ kia.

Tiếng gọi cầu nguyện được phát ra khắp sân bay như gọi bầy; tiếng vang vọng như đang ngân nga một khúc kinh cầu, tiếng gọi cho lễ cầu nguyện diễn ra bốn đến năm lần một ngày cho những đứa con của thánh Alah gửi gắm những hy vọng trong cuộc sống vào đó, để khi mất rồi nhẹ nhàng như thể về lại với Địa đàng, nơi đã ra đi để đến trầm luân với trần gian. Mất đi chỉ còn một mãnh gỗ; ghi lại tên tuổi người đã ra đi, mãnh đất trống với nhiều mãnh gỗ sẽ đặt san sát nhau, chẳng tiếng trống kèn, chẳng lời khóc than…như thể hân hoan khi được về lại Thiên Đường ấy. Nó tự hỏi còn với những kỷ niệm thì sao? Người ở lại vẫn còn đó những gì lưu trong trí nhớ, khắc khoải về những lời nói, hành động của một người ra đi thì thế nào? Nhẹ nhàng đến thế sao?    

Hàng người dài bên ngoài sân bay; hầu hết đều là đàn ông, đang đứng đợi xe hoặc tranh thủ làm điếu thuốc rồi chuyện trò trong lúc ánh bình minh bắt đầu xuất hiện một tia nhỏ ở cuối Đông như thể mặt trời vẫn chưa muốn dậy ở thành phố nhân tạo này.

Chiếc xe lướt đi chẳng nghe một tiếng còi xe; dừng lại nơi một ngôi làng cổ được phục dựng. Mãnh đất này đã từng có quá nhiều đắng cay; chảng có gì ngoài cát, gió và chà là; quẩn quanh với nhau ở một con rạch chảy ra từ một nhánh sông, con người cứ thể nuôi dường nhau quà từng đó thế hệ đều nhờ những…nhánh sông. Một con đường tơ lụa cũng từ đó mà thành.

Dubai để lại cho con người những kiến trúc nhân tạo. Một ngôi làng phục dựng lại những gì của ngày xưa; một tòa tháp với nhiều kỷ lục thế giới và công nghệ được đưa vào bên trong cuộc sống đã phần nào làm xói mòn đi nét truyền thống vốn có của Trung Đông. Bản địa cố gắng gìn giữ, níu kéo những gì của quá khứ, một đất nước đã từng là thuộc địa Anh, một hình ảnh không phân biệt được trong sự sợ hãi của mọi người về khủng bố, chỉ biết nơi đây đã giàu lên, là điểm đến cho sự tò mò về nơi giàu có đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...