Chiến Phan

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Gửi những người phụ nữ, tôi yêu!

Con Gái, Phụ Nữ, Phái Yếu đều như thế!
Đều yêu bằng đôi tai và rung động bằng con tim.
Photobucket
Ba phần tư số dân của thế giới ấy đều như thế!? Họ thích sự ngọt ngào qua lời nói của người mình yêu, rồi mơ về một chốn thiên đường nào đấy như những chuyên gia tư vấn tình yêu đã nói. Dẫu là rối lòng.
Họ rung động bằng chính con tim, sẳn sàng trao đi những gì quý nhất mà họ có để chứng minh tình yêu tìm thấy. Dẫu ai nói là ngốc nghếch hay ngờ nghệch.
-          Một người bạn của nó đã đi qua thời đại học của mình bằng mối tình vụn dại đầy một màu hồng với khung trời sinh viên ngày ấy, để rồi ra trường khi nhận tấm bằng cũng là lúc chia tay. Không trách người đã ra đi, chỉ giữ lại những gì đẹp của riêng mình theo dòng nước mắt, chứ không muốn làm theo lời khuyên của mọi người rằng hãy quên đi, vì đó là những gì vô giá, có khi được gọi là kỷ niệm.
Vô giá vì đã cho đi khi tình yêu chưa màng suy nghĩ thấu đau, thấu đáu.
Vô giá vì đã cho đi không vị chi đong đo đếm. Tình - ai đếm được nông, sâu!?
Vô giá để thấy rằng trái tim mình rung động một nhịp đập rất người.
Photobucket
Khi tình yêu đong đầy bằng nỗi nhớ.
-          Nó lắng nghe một nỗi buồn khác. Dâng lên lặng thầm trong lòng người giúp việc khi cuối buổi vắng người. Hai người con gái nói nhau nghe về một nỗi nhớ chồng con. Chuyện trò cho lòng bớt chơi vơi. Giữa đường phố đông người sao trong tim trống vắng. Lặng thầm nhìn về một khoảng xa xăm, dõi về một miền quê có chồng con đang chờ đợi. Tìm lại tiếng yêu xưa của mỗi chiều về, thèm nghe con gọi: mẹ ơi. Hiển nhiên, người con gái ấy đã là phụ nữ. Tính với nó, nhỏ hơn vài tuổi, nghĩa là vẫn còn ở khoảng đôi mươi. Ru đời.
Photobucket
Sự chia sẽ thay niềm tin vào cuộc sống một khi hy vọng vỡ òa.
-          Hai người đàn bà. Cách xa vạn dặm. Kẻ ở miền xuôi, người ngược miền núi. Một kiếp tình cảnh tương lân. Người tình nơi chiến trận, ngày về nằm yên dưới đất mẹ dấu yêu. Chưa gặp được một lần chỉ qua nó làm cầu nói bởi một vòng tay ôm trong tiếng mưa đêm, họ hiểu được tiếng lòng nhau. Cách xa vạn dặm. Một nỗi buồn, sầu đến thiên thu. Một nỗi lo, rối đến tận mãn đời. Nghĩ ngơi ở một đức tin khi con tim không còn đủ chỗ cho hai từ mềm yếu, bởi đã chịu quá nhiều nắng dội, mưa cào, sương phai, gió tát. Hai người đàn bà. Mong một ngày mai gặp mặt trong một sớm mai. Bình yên.
Photobucket
Họ là thế! Họ như khối pha lê dễ vỡ. Đôi khi. Họ như một viên bi màu rắn chặt, lăn mòn trên tất cả mặt phẳng, mặt nghiêng, mặt đứng hay bất cứ bề mặt nào và chỉ rạn đi khi bị khói lửa vô tình nung nấu.
Những tưởng, chỉ có đàn ông mới hiểu được phụ nữ mong manh đến dường nào. Nhưng rũi thay điều ấy vẫn chưa đủ, bởi vì chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ cần gì trong cuộc sống, hiếm hoi với cái gọi là tình yêu ở nhiều góc cạnh đời.
...
Còn lại những đứa con trai, thằng đàn ông, phái mạnh đều như vậy! 
    Đều yêu bằng ánh mắt và rung động bằng con tim.
Sinh ra để tập tành yêu thương. Lơ đãng. Nhiều lần. Rối lòng vì mấy cơn giận hờn, chẳng biết tuổi tác nào lại chẳng giống nhau.
Thỏ thẻ nói yêu chẳng rõ lời, cạy miệng vài từ nói mãi vẫn chẳng xong; dù trong lòng biết họ chỉ cần có thế. 
Đến khi nhận trọn vẹn những gì ngu ngốc và ngờ nghệch; đứa với thằng cũng chẳng khác mấy nhau trong mấy lần nói lời yêu thương trọn vẹn, gửi gắm trong mấy việc làm, còn lời thì mãi vẫn chẳng xong rõ lời yêu thỏ thẻ.
       
        Một người bạn của nó ôm ấp đơn phương tình vụn dại, tốt nghiệp đại học rồi thấy người ấy đã chia tay, vẫn vụn dại một mối tình đơn phương. Ra trường. Lạc mất nhau. Tình đầu là tình dang dở, gượng ép, gắn lên mình cho đủ một mãnh tình. Chén tạc, chén thù. Nếm đời. Vỗ đùi, nếu mà ngày ấy quay trở lại thì chắc hẳn chẳng chờ đợi để mần chi, chú nhóc nhút nhát ngày xưa đã chết rồi. Đi làm. Gặp lại. Vỗ về một con tim, như thể rổ rá cạp lại.

Tầm thường vì cứ hễ thích gọi là yêu; chẳng màng nghĩ suy cặn kĩ, cặn kẽ
Tầm thường vì nhận chẳng nghĩ suy; Yêu - ai nghĩ chuyện nhận, cho!?
Tầm thường để thấy con tim lạc nhịp trong một nhịp đập rất người. 
Khi tình yêu đong đầy bằng nỗi nhớ.
-          Nó lắng nghe một nỗi niềm khác. Dâng lên lặng thầm trong lòng người khi phả chút hơi men cùng khói thuốc. Hai gã đàn ông nói nhau nghe về những chiến tích của riêng mình. Chuyện trò cho lòng ngơi bớt, lãng bớt một đề tài...vợ con. Phố đông người, phòng vắng một con tim đơn. 
Lặng im nhìn về một khoảng xa xăm nào đó, dõi về một nơi có người phụ nữ và mấy đứa trẻ con đợi chờ. Khói bay làm cay xè mắt. Tìm lại tiếng gọi thương nào ở mỗi buổi tan làm: anh à, cha ơi. Rõ ràng, đứa con trai đã trở thành đàn ông. Gồng gánh một gian sang chỉ hai từ trách nhiệm. Ru đời. Như khoảnh khắc của những nốt nhạc liên tiếp cần một nốt nghỉ.

Sẽ còn mãi với yêu thương
( Ảnh: Sưu Tầm )
( P/S: Gửi những người phụ nữ tôi yêu cho một ngày 20/10 )
***

"Girls, Women, the Fairer Sex are all like this! They love through their ears and are moved by their hearts.

Three-quarters of the world's population are just so!? They cherish the sweet words of their beloved, then dream of some paradise spoken of by relationship experts. Even if it causes turmoil. They are moved by their own hearts, ready to give away the most precious things they possess to prove the love they found. Even if others call it foolish or naive.

  • A friend of mine went through his college years with a reckless, rose-tinted romance in that student sky, only for it to end when he received his diploma. He doesn't blame the one who left; he keeps the beautiful parts to himself amidst his tears, refusing to follow advice to forget, because those moments are invaluable, perhaps called memories. Invaluable because he gave without considering the eventual ache, the profound pain. Invaluable because he gave without measuring or counting the cost. Love—who can measure its depth or shallowness!? Invaluable because it shows his heart beats with a truly human rhythm.

When love is full of longing.

  • He listens to a different sorrow. It rises quietly in the maid's heart when the house is empty late in the day. The two women talk to each other about missing their husbands and children. They converse to lighten the emptiness in their hearts. Amidst the crowded streets, why is the heart so hollow? Silently gazing into the distance, looking toward a hometown where husband and children await. Longing to hear the familiar call: Mommy. Clearly, that young woman is now a woman. Calculating her age, she's still in her twenties, a few years younger than him. Lulling life to sleep.

Shared pain replaces faith when hope shatters.

  • Two women. Miles apart. One in the lowlands, the other deep in the mountains. A shared fate in life's conditions. The lover died in battle, returning home to rest beneath the beloved motherland. They never met, connecting only through him as a bridge, through an embrace amidst the sound of rain at night. They understood each other's feelings. Miles apart. A sorrow so profound it lasts an eternity. A worry that gnaws until the end of life. They seek solace in faith when the heart no longer has room for fragility, having endured too much scorching sun, relentless rain, fading dew, and whipping wind. The two women. Hoping to meet one morning. In peace.

They are like that! They are like fragile crystal. Sometimes. They are like a solid colored marble, rolling tirelessly on all flat, inclined, or vertical surfaces, and only crack when inadvertently subjected to the fires of pain. One would think only men could truly understand how fragile women are. But alas, that is still not enough, because only women truly understand what women need in life, rarely defined by what is called love in life's many facets.

...

And then there are the boys, the men, the stronger sex—they are all like that! They love through their eyes and are moved by their hearts. Born to learn to love. Distracted. Many times. Confused by fits of anger, not knowing that every age is much the same. They whisper love, yet the words are unclear; prying a few simple words out takes forever; even though deep down they know that's all she needs. Only when they fully accept their own foolishness and naivety; boys and men are not so different in their failure to articulate their love perfectly, instead placing their affections in deeds, while the whispered words of love remain incomplete.

  • A friend of his cherished a secret, foolish college crush, only to see her break up with her partner upon graduation. His one-sided love remained foolish. Post-graduation. They lost touch. First love is an unfinished, forced kind of affection, patching oneself up to form a semblance of love. Drinking, tasting life. He slaps his thigh, wishing he could go back to that day, swearing he wouldn't hesitate, for the timid boy he once was is now dead. He went to work. They met again. He comforts her heart, as if mending a broken basket.

Mediocre because they mistake fleeting affection for love; never stopping to think thoroughly, deeply. Mediocre because they accept without thinking; Love—who thinks about receiving or giving!? Mediocre because they let their heart skip a truly human beat.

When love is full of longing.

  • He listens to a different sentiment. It rises quietly in a person's heart when sharing a puff of smoke and a drink. The two men talk to each other about their own conquests. Conversing to ease their minds, to lightly brush aside a topic... wife and children. The street is crowded, the room empty of a lone heart. Silently looking towards some distant point, gazing towards a place where a woman and children wait. The smoke stings the eyes. Longing to hear the calls of affection at the end of the workday: Honey, Daddy. Clearly, the boy has become a man. Bearing the weight of a household for only two words: responsibility. Lulling life to sleep. Like the necessary rest note between continuous musical notes.

May love endure forever. (Image: Collected) (P/S: For the women I love, on October 20th)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...