Chiến Phan

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

[Truyện] Người lạ - Phần 3 - Ba có thương con không? [The Stranger - Part 3 - Does Daddy Love Me?]

 


"Ba có thương con không?"

Câu hỏi ấy không chỉ là một mũi tên mà là một chiếc đinh ghim, xuyên qua mọi lớp ngụy trang, xuyên qua sự xa hoa của những tòa nhà, xuyên qua sự bận rộn giả tạo của người lớn, và đâm thẳng vào suy nghĩ của Minh.

Nó ngửi thấy mùi tóc của em – mùi xà phòng giặt cũ kỹ, giống y hệt mùi của người phụ nữ vừa ôm chặt lấy nó. Mùi hương của vất vả chưa tìm được thanh thản từ những lo toan không tên. Mùi hương ấy đã không còn là của riêng ai, mà là mùi chung của những người đang vật lộn giữa Sài Gòn phồn hoa.

Minh ôm chặt cô nhóc vào lòng. Lưng em đầy những vết sần, khô ráp sau tấm vải mỏng manh của chiếc áo. Bàn tay của nó bắt đầu vuốt dọc lưng em, cảm nhận một vòng tay ôm chặt lấy người nó, một vòng ôm vừa đòi hỏi vừa trao tặng. Cái ôm chan chứa yêu thương, ngây thơ và dại khờ, như một món quà bị lãng quên của tuổi thơ.

Minh chợt nhận ra mình đã mất đi cảm giác của một vòng tay từ lâu lắm rồi. Ở một quá khứ không xa, nó cũng luôn được những vòng tay thương yêu ôm chặt lấy. Nhưng rồi, bản thân nó tự lựa chọn xa rời những vòng tay ấy khi những lời trêu chọc của bạn bè bắt đầu nhiều lên: “Thằng Minh bám váy mẹ.” Tự dưng thấy mình phải lớn, tự nhiên thấy mình phải có một trách nhiệm nào đó với bản thân, phải "thơm", phải thành đạt như một người lớn định nghĩa. Nó đã phải rời xa những sự yêu thương vô điều kiện đó.


Như một trong những con đường học hành từ bé, cho đến cả việc tìm kiếm một môi trường học vấn ở nước ngoài, tất cả đều có sự “tư vấn”, rồi quyết định. Cuối cùng, nó chẳng thể phân biệt đâu là sự tư vấn và đâu là quyết định thực sự của nó, của ba và mẹ nó. Điều đó cũng chẳng có nghĩa là bản thân nó đổ lỗi, nhưng nó hiểu: Tình yêu thương đã bị biến thành một bản kế hoạch, thiếu đi sự ngẫu hứng và sự chân thật.

Tiếng nói của cô bé khô khốc, như thể rơi hẳn xuống một vực sâu, không có đáy. Cô bé chỉ lập lại đúng một câu nói, một lời khẩn cầu tuyệt vọng: "Ba có thương con không?"

Miệng nó tự dưng khô khốc đi! Nó chẳng hiểu có phải là cô nhóc đang tự nói lên câu hỏi của mình, hay là đang hỏi hộ nó, đứa con trai chưa bao giờ dám hỏi thẳng ông già mình câu hỏi ấy.

"Chắc rồi, ba thương nhiều mà!" Nó ôm cô bé của mình vào lòng. Thân hình gầy guộc của em chẳng thể giấu đi sau lớp vải mỏng manh của chiếc áo bên trong và áo khoác bên ngoài, bàn tay xương xẩu. Giữa những tòa nhà chọc trời của Quận 1, cái ôm này là món đồ rẻ tiền nhất, nhưng lại chứa đựng giá trị đắt đỏ nhất: sự thừa nhận về nỗi cô đơn.

Rồi chúng tôi phải chia tay. Cô bé thoát ra khỏi vòng tay là một lực kéo nhẹ nhàng nhưng dứt khoát từ người mẹ. "Chúng ta về thôi con gái." Người mẹ nói, giọng đã dịu lại nhưng vẫn còn sự vội vã.

Minh gỡ dải băng bịt mắt. Ánh đèn neon và đèn pha xe cộ lập tức ập vào, chói lòa. Nó nhìn theo bóng dáng hai mẹ con khuất dần.

"Tuyệt vời, Minh!" Linh bước tới, ống kính máy quay vẫn còn nóng. "Cái ôm ấy… nó là bản chất của mọi vấn đề trong xã hội này. Cô đơn trong giàu có. Cảm ơn anh."

Minh lắc đầu, ánh mắt nó lúc này không nhìn Linh, mà quét qua dòng người đang hối hả. Rồi nó nhìn thấy.

Cách đó không xa, ở cột đèn tín hiệu giao thông, dưới ánh sáng vàng vọt và bụi mờ, có một chiếc Maybach màu trắng đang dừng lại. Và ở ghế phụ, là mái tóc búi cao, là chiếc áo sơ mi lụa màu xanh ngọc – đó là má nó. Bà đang quay mặt về phía nó, ánh mắt bà không hề nhìn nó, mà nhìn vào tấm bảng “Bạn đã có một ngày vất vã, hãy ôm tôi.”

Khuôn mặt bà nó, lúc này không còn là sự thanh lịch của "Hoa khôi trường Luật" hay sự lạnh lùng của một cổ đông công ty. Nó là một bức tượng sáp của sự im lặng, cố gắng giữ lại vẻ ngoài bình thản giữa nỗi sợ hãi tột cùng. Sợ bị người quen thấy, sợ bị chính con trai mình nhìn thấy.

Ngay sau đó, chiếc xe vụt đi. Minh không kịp phản ứng.

“Đây là câu trả lời của bà,” Minh thầm nghĩ. “Bà cũng như người mẹ kia, cũng đã bỏ đi, sợ hãi đối diện với đứa con trai đang làm điều 'điên rồ' giữa phố.” Sự thất vọng này nặng nề hơn cả cái bạt tai mà ông già đã dành cho nó.

Minh lấy dải băng bịt mắt mình lại, giơ cao tấm bảng “Bạn đã có một ngày vất vã, hãy ôm tôi.”

Bầu trời đã hoàn toàn đổ màu tím than, như một chiếc áo nhung được phủ lên thành phố, chỉ còn sót lại những dải đèn neon lạnh lẽo từ các biển quảng cáo của ngân hàng và quỹ đầu tư.

Đúng lúc đó, một vòng tay tiến đến, ôm lấy nó. Lần này, vòng ôm cứng cáp, nhưng lại thoang thoảng một mùi hương lạ lùng. Đó là mùi bột màu, mùi hóa chất acrylic khô và chút mùi dầu bóng, pha lẫn với hơi ấm của da thịt – một sự hỗn hợp của nghệ thuật và mưu sinh. Giữa nơi phố đi bộ sầm uất này, nơi mỗi người đều mang trên mình mùi hương nước hoa đắt tiền, lại có một người mang theo mùi của sự sáng tạo và lao động nghệ thuật? Minh thắc mắc.

"Hôm nay của bạn thế nào?" Nó chủ động cất tiếng hỏi, cố gắng giấu đi sự ngạc nhiên.

“Em mệt quá!” Đó là giọng nói the thé, có chút nhẹ nhàng, có chút yếu đuối, hoàn toàn khác hẳn với một thân hình cao ráo, gần bằng Minh. Đó là nhân dáng của một chàng trai.

Part 1:https://chienphan.blogspot.com/2025/11/truyen-nguoi-la-phan-1-story-stranger.html

Part 2: https://chienphan.blogspot.com/2025/11/truyen-nguoi-la-phan-2-vong-tay-nguoi.html



***



"Does my daddy love me?"

That question was not just an arrow but a nail, piercing through all disguises, through the luxury of the buildings, through the artificial busyness of adults, and stabbing straight into Minh’s thoughts.

He smelled her hair—the scent of old laundry soap, exactly the same as the woman who had just embraced him. It was the scent of struggle that had yet to find peace from nameless worries. That scent was no longer exclusive to anyone but was the common odor of those wrestling amidst the opulent Saigon.

Minh hugged the little girl tightly. Her back was full of rough bumps, dry beneath the thin fabric of her shirt. His hand began to stroke her back, feeling her arms clasping him tightly, an embrace that both demanded and gave. It was a hug overflowing with innocent, naive love, like a forgotten gift of childhood.

Minh suddenly realized he had lost the feeling of an embrace a long time ago. In the not-so-distant past, he was always tightly held by loving arms. But then, he chose to withdraw from those embraces when friends' teasing increased: "Minh is still clinging to his mother's skirt." He suddenly felt he had to grow up, naturally felt he had some kind of self-responsibility, had to be "scented" (successful), had to be successful as defined by adults. He had to move away from that unconditional love.

Just like his path through school from a young age, and even seeking an overseas education, everything involved "consultation," followed by a decision. Ultimately, he couldn't distinguish between the advice and his true decision, or that of his father and mother. It didn't mean he was blaming them, but he understood: Love had been turned into a blueprint, lacking spontaneity and authenticity.

The little girl's voice was dry, as if plummeting into a bottomless abyss. She only repeated one sentence, a desperate plea: "Does my daddy love me?"

His mouth suddenly went dry! He didn't know if the little girl was voicing her own question or asking on behalf of him, the son who never dared to ask his old man that question directly.

"Of course, Daddy loves you very much!" He hugged the girl close. Her scrawny body couldn't be hidden beneath the thin fabric of her inner shirt and outer jacket, her hands bony. Amidst the skyscrapers of District 1, this embrace was the cheapest thing, yet contained the most precious value: the acknowledgment of loneliness.

Then they had to part. The girl broke free from the embrace with a gentle yet firm pull from her mother. "Let's go home, my daughter." The mother said, her voice softer but still with a sense of urgency.

...

Minh took off the blindfold. Neon lights and car headlights immediately rushed in, glaring brightly. He watched the figures of the mother and daughter gradually disappear.

"Brilliant, Minh!" Linh approached, her camera lens still warm. "That hug... it's the core of every problem in this society. Loneliness in luxury. Thank you."

Minh shook his head, his gaze now not on Linh, but sweeping across the hurried crowd. Then he saw it.

Not far away, at the traffic light, under the sickly yellow light and haze, a white Maybach was stopping. And in the passenger seat, was the high bun, the jade-green silk blouse—that was his mother. She was facing towards him, but her eyes were not looking at him; instead, they were fixed on the sign: "You have a struggling day. Hug me."

His mother's face, at that moment, was no longer the elegance of the "Law School Beauty Queen" or the coldness of a company shareholder. It was a wax statue of silence, striving to maintain a calm exterior amidst extreme fear. Afraid of being seen by acquaintances, afraid of being seen by her own son.

Right after that, the car sped away. Minh didn't have time to react.

"This is her answer," Minh thought. "She, too, like that other mother, chose to leave, afraid to face the son doing a 'crazy' thing in the middle of the street." This disappointment was heavier than the slap his old man had given him.

Minh took the blindfold and put it back on, holding up the sign: "You have a struggling day. Hug me."

The sky had completely fallen into a dark violet, like a velvet cloak draped over the city, with only the cold neon strips from the bank and investment fund billboards remaining.

Just then, an embrace approached him. This time, the hug was firm, yet it carried a strange, subtle scent. It was the smell of powder paint, dry acrylic chemicals, and a hint of varnish, mixed with the warmth of skin—a blend of art and livelihood. Amidst this bustling pedestrian street, where everyone wore expensive perfume, was there really someone carrying the scent of creativity and artistic labor? Minh wondered.

"How was your day?" He took the initiative to ask, trying to hide his surprise.

"I'm so tired!" That was a reedy voice, slightly gentle, a little weak, completely unlike the tall figure, nearly Minh’s height. It was the form of a young man.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...