Chiến Phan

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2025

[Story] Chuyến tàu thanh xuân - The Youthful Journey




"Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu?

 Noãn phong huân đắc du nhân túy. 

Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu."

Màn sương mỏng buổi sớm vẫn còn vương vấn trên mặt Tây Hồ, tựa như tấm lụa là của nàng tiên giáng trần. An, với chiếc máy ảnh lủng lẳng trên cổ, đang say sưa tìm góc chụp. Anh là một du học sinh vừa tốt nghiệp ngành kiến trúc, nhưng niềm đam mê lớn nhất lại nằm ở những khung hình và những câu chuyện ẩn chứa sau mỗi di sản. Chuyến đi này, Hàng Châu là điểm đến đầu tiên trong hành trình khám phá miền Giang Nam huyền thoại, trước khi anh trở về Việt Nam.

Anh lướt qua những hàng liễu rủ thướt tha, cố gắng bắt trọn khoảnh khắc mặt trời hé rạng nhuộm hồng mặt hồ. Bỗng, “RẦM!” Một tiếng động không quá lớn, nhưng đủ khiến An mất thăng bằng. Chiếc máy ảnh suýt nữa thì tuột khỏi tay, còn anh thì lảo đảo suýt ngã nhào xuống mặt nước.

"Ôi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"

Một giọng nói trong trẻo, hốt hoảng vang lên. An ngẩng đầu. Trước mặt anh là một cô gái với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn lấp lánh sự bối rối và một nụ cười mím chi đầy hối lỗi. Cô đang cầm một cuốn sổ du lịch to sụ, có vẻ như vừa cắm mặt vào đó để tìm đường.

"Không sao, không sao... May mà máy ảnh của tôi không 'tắm Tây Hồ'!" An cười tủm tỉm, trêu chọc. Anh thầm nghĩ, cô gái này có nụ cười rất tươi, và cái cách cô ấy líu lo xin lỗi thật đáng yêu.

"Thật sự xin lỗi anh. Tôi mải tìm đường quá. Anh có sao không?" Cô gái lo lắng hỏi lại, ánh mắt vẫn chưa hết áy náy.

"Tôi ổn. Cô cũng là khách du lịch à?" An hỏi, cố gắng giấu đi sự thích thú.

"Vâng, tôi là Linh. Tôi đến từ Việt Nam. Đang đi phượt một mình." Linh cười tươi rói.

"À, người đồng hương! Tôi là An, cũng từ Việt Nam. Trùng hợp quá!" An cảm thấy một sự kết nối bất ngờ. "Cô đang tìm đường đi đâu vậy? Có cần tôi giúp không?"

"Tôi đang định đến chùa Linh Ẩn, nhưng hình như đi nhầm lối rồi." Linh giơ cuốn sổ ra, nhăn mũi. Chiếc điện thoại và google trở nên vô dụng hơn bao giờ hết.

"Trùng hợp lần nữa! Tôi cũng đang trên đường đến đó. Hay là chúng ta đi cùng?" An đề nghị, lòng thầm mong cô đồng ý.

Linh hơi ngần ngừ một chút, rồi đôi mắt cô sáng lên. "Vậy thì tốt quá! Tôi đi một mình cũng hơi buồn."

Thế là, chuyến hành trình của hai người trẻ xa lạ bỗng chốc rẽ sang một hướng khác. Họ cùng nhau đi bộ quanh Tây Hồ, dưới những hàng liễu xanh mướt. An kể cho Linh nghe về truyền thuyết Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, về tình yêu bất diệt hóa thành đôi bướm. Linh thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi những câu ngây ngô nhưng đáng yêu.

"Anh An này, anh có biết bài thơ nào về Tây Hồ không? Nghe nói Bạch Cư Dị viết nhiều lắm." Linh hỏi, ánh mắt long lanh.



An mỉm cười, khẽ ngâm: "Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu? Noãn phong huân đắc du nhân túy. Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu." (Tây Hồ ca vũ bao giờ dứt? Gió ấm thổi say khách du hành. Cứ đem Hàng Châu làm Biện Châu.)

"Ồ, hay quá!" Linh vỗ tay tán thưởng. "Anh thuộc nhiều thơ cổ ghê."

"Tại tôi mê mấy thứ văn hóa, lịch sử này mà. Vả lại, cảnh đẹp thế này, không ngâm thơ thì phí quá!" An cười.

Họ đến chùa Linh Ẩn, một ngôi chùa cổ kính ẩn mình giữa rừng cây xanh rì. Không khí nơi đây trang nghiêm mà thanh tịnh. An và Linh cùng nhau thắp hương, cầu nguyện. Trong khoảnh khắc đó, An thấy lòng mình bình yên đến lạ. Có lẽ, không chỉ vì cảnh chùa, mà còn vì sự hiện diện của Linh bên cạnh. Cô gái này mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp.

Buổi chiều, họ ghé thăm làng trà Long Tỉnh. Giữa những đồi chè xanh mướt trải dài, An và Linh cùng nhau thưởng thức chén trà Long Tỉnh thanh tao. Hương trà thơm dịu, quyện với gió mát từ hồ thổi đến, tạo nên một cảm giác thư thái đến lạ. An chụp cho Linh rất nhiều ảnh, những bức ảnh cô cười rạng rỡ giữa bạt ngàn màu xanh, hay những khoảnh khắc cô trầm tư ngắm nhìn phong cảnh. Linh cũng chụp cho An những bức ảnh chân thực, lột tả được niềm đam mê trong ánh mắt anh.

"Anh này, em cứ nghĩ đi một mình là đã đủ vui rồi, ai ngờ đi cùng anh lại vui hơn gấp bội," Linh nói, mắt vẫn dán vào khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt.

An chỉ cười, không nói gì, nhưng trong lòng anh thì cả một vườn hoa đang nở rộ. Anh nhận ra, sự xuất hiện của Linh không chỉ làm cho chuyến đi thêm vui, mà còn khiến mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Buổi tối, họ cùng nhau thưởng thức món Tây Hồ dấm cátôm Long Tỉnh nổi tiếng của Hàng Châu. Dưới ánh đèn lồng lung linh, câu chuyện của họ dường như không có hồi kết.


Duyên Tô Châu

"Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.

Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự,

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền."

Sau hai ngày ở Hàng Châu, An và Linh nhận ra họ có quá nhiều điểm chung, không chỉ là đồng hương, mà còn là niềm yêu thích khám phá, sự say mê với văn hóa và những câu chuyện cổ tích.

"Đi Tô Châu không, Linh?" An đột ngột hỏi khi họ đang ngồi trên con thuyền ngắm cảnh Tây Hồ hoàng hôn.

Linh tròn mắt ngạc nhiên. "Tô Châu? Em cũng tính đi đó, nhưng chưa biết bao giờ."

"Vậy thì đi cùng đi. Nghe nói Tô Châu là 'Venice của phương Đông', có nhiều vườn đẹp lắm." An hăm hở.

"Thế thì đi thôi! Em nghe nói ở Tô Châu có nhiều vườn cổ kính, rất lãng mạn. Với lại, em cũng muốn thử đi thuyền trên sông ở đó." Linh hào hứng.

Thế là, không chút ngần ngại, họ cùng nhau lên chuyến tàu tới Tô Châu. Khác với sự hùng vĩ của Hàng Châu, Tô Châu mang một vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc và rất đỗi nên thơ. Những dòng kênh nhỏ uốn lượn, những ngôi nhà mái ngói rêu phong và những chiếc cầu đá cong cong tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động.

Họ dành cả ngày để khám phá Vườn Lâm ViênChuyết Chính Viên – những kiệt tác của nghệ thuật làm vườn Trung Hoa. Giữa những cây cầu nhỏ bắc qua hồ sen, những hòn non bộ kỳ vĩ và những亭阁 (đình gác) cổ kính, An và Linh cảm thấy như lạc vào một thế giới khác.

"Đẹp quá anh An nhỉ? Cứ như trong phim cổ trang ấy!" Linh thốt lên, đôi mắt cô lấp lánh sự ngưỡng mộ.

"Đúng vậy. Ở đây, em có thể kể cho anh nghe về ước mơ của em không?" An bất ngờ hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn Linh.

Linh hơi đỏ mặt, rồi khẽ nói: "Ước mơ của em là được đi thật nhiều nơi, khám phá thật nhiều nền văn hóa, và viết về chúng. Còn anh thì sao?"

"Anh thì muốn dùng những khung hình của mình để kể lại những câu chuyện về con người, về kiến trúc, về những vùng đất anh đặt chân đến," An chia sẻ, giọng đầy nhiệt huyết. "Anh nghĩ, mình sẽ có những bức ảnh rất đẹp ở đây."

Họ đi dạo qua từng lối đi nhỏ, lắng nghe tiếng chim hót líu lo và tiếng nước chảy róc rách. An luôn đi trước Linh một bước, cẩn thận đỡ cô khi đi qua những bậc đá trơn trượt. Đôi khi, Linh sẽ dừng lại, lấy điện thoại ra chụp ảnh, và An sẽ kiên nhẫn đứng đợi, mỉm cười nhìn cô. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, tưởng chừng vô nghĩa, lại đang vun đắp một điều gì đó rất đặc biệt giữa họ.

Buổi chiều, họ thuê một chiếc thuyền gỗ nhỏ, chậm rãi lướt trên con kênh ở phố cổ Sơn Đường. Hai bên bờ, những ngôi nhà cổ kính soi bóng xuống mặt nước, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao lắc lư theo gió. An khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc.

"Anh hát bài gì đấy?" Linh hỏi.

"À, một bài hát tiếng Việt. Tự nhiên thấy không khí ở đây hợp với bài này ghê." An cười. Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát hòa quyện vào không gian cổ kính, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng.

"Nghe hay quá. Em lại nghĩ đến bài thơ của Trương Kế về Phong Kiều." Linh nói. "Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, Giang phong ngư hỏa đối sầu miên. Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự, Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền."

"Đúng là ở đây, đêm xuống mà nghe tiếng chuông chùa, lại càng thấy thấm thía cái sự trầm mặc của Tô Châu," An đồng tình.

Tối đó, họ cùng nhau thưởng thức món cá quýt Sông Tùngmì Tô Châu. Linh kể cho An nghe về những kỷ niệm thời thơ ấu, về gia đình cô. An cũng chia sẻ về những khó khăn khi mới sang du học, và cả những ước mơ, hoài bão về tương lai. Những câu chuyện ấy, dẫu giản dị, lại kéo họ lại gần nhau hơn. Tình cảm giữa An và Linh không còn là sự cảm mến đơn thuần, mà đã dần chuyển thành những rung động sâu sắc.

Tình Thượng Hải

Rời xa sự yên bình của Hàng Châu và Tô Châu, An và Linh đặt chân đến Thượng Hải – một thành phố phồn hoa, rực rỡ và đầy sức sống. Sự tương phản giữa cổ kính và hiện đại, giữa trầm mặc và sôi động, càng làm cho chuyến đi của họ trở nên thú vị hơn.

"Oa, Thượng Hải đúng là khác biệt hẳn!" Linh thốt lên khi họ đứng giữa những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn.

"Chào mừng đến với 'Ma Đô' – Thành phố ma thuật!" An cười, nắm lấy tay Linh dắt đi giữa dòng người đông đúc. Anh cảm thấy một sự thôi thúc không kiểm soát muốn che chở cho cô gái nhỏ bé này giữa chốn đô thị náo nhiệt.

Địa điểm đầu tiên họ đến là Bến Thượng Hải (Bund). Dưới ánh đèn lung linh của những tòa nhà cổ kính theo kiến trúc châu Âu một bên, và những tòa nhà chọc trời hiện đại của khu Phố Đông bên kia, Thượng Hải hiện lên như một bức tranh kỳ ảo. Gió từ sông Hoàng Phố thổi vào mát rượi.

"Đẹp quá anh An ơi! Em không nghĩ Thượng Hải lại lãng mạn thế này," Linh nói, mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh.

An khẽ nắm chặt tay Linh, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. "Đúng vậy. Ở đây, mình cảm thấy như cả thế giới đang ở dưới chân mình, nhưng đồng thời cũng thấy mình thật nhỏ bé."

"Nhỏ bé, nhưng không cô đơn," Linh khẽ nói, rồi quay sang nhìn An, ánh mắt cô chất chứa bao điều.

An hiểu. Trong khoảnh khắc đó, giữa dòng người tấp nập và ánh đèn rực rỡ, hai trái tim họ dường như hòa cùng một nhịp đập. An cảm thấy một tình yêu lớn lao, không lời, đang lớn dần trong anh.

Họ cùng nhau dạo bước trên Đường Nam Kinh, mua sắm những món quà lưu niệm nhỏ xinh. Linh tìm được một chiếc vòng tay may mắn có hình nút thắt Trung Hoa, và cô quyết định mua một chiếc cho An. An thì mua một chiếc khăn choàng lụa nhỏ cho Linh, màu xanh ngọc bích, hợp với đôi mắt cô.

Ngày hôm sau, họ leo lên Tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu, ngắm toàn cảnh Thượng Hải từ trên cao. Những con đường như sợi chỉ, những dòng xe như kiến bò, và những tòa nhà cao vút như những cây kim khổng lồ. Từ độ cao ấy, mọi lo toan dường như tan biến.

"Anh An này," Linh nói, tựa đầu vào vai An. "Em thấy mình thật may mắn khi có chuyến đi này. Và gặp được anh nữa."

An nhẹ nhàng vòng tay qua vai Linh, khẽ siết. "Anh cũng vậy, Linh à. Chuyến đi này đã cho anh nhiều hơn anh tưởng."

Tối hôm đó, họ lạc vào khu phố cổ Tianzifang, với những con hẻm nhỏ quanh co, những quán cà phê ấm cúng và những cửa hàng nghệ thuật độc đáo. Họ chọn một quán cà phê nhỏ, trầm mặc, và gọi hai tách trà sữa. Không gian yên tĩnh ấy thật phù hợp cho những lời tâm sự.

"Linh này," An bắt đầu, giọng anh hơi trầm. "Em có biết không, từ khi gặp em ở Hàng Châu, anh đã cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều. Em mang đến sự tươi sáng, niềm vui và cả những điều anh chưa từng nghĩ đến."

Linh khẽ ngước nhìn An, đôi mắt cô hơi rưng rưng. "Em cũng vậy, An. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một chuyến đi đáng nhớ đến thế. Cảm ơn anh vì đã ở bên em."

"Linh này," An bắt đầu, giọng anh hơi trầm. "Em có biết không, từ khi gặp em ở Hàng Châu, anh đã cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều. Em mang đến sự tươi sáng, niềm vui và cả những điều anh chưa từng nghĩ đến. Anh nhận ra, đam mê nhiếp ảnh không phải là một sở thích, mà là một phần con người anh, và anh sẽ nghiêm túc theo đuổi nó, có thể là kết hợp với kiến trúc hoặc hoàn toàn độc lập."

Linh khẽ ngước nhìn An, đôi mắt cô hơi rưng rưng. "Em cũng vậy, An. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một chuyến đi đáng nhớ đến thế. Cảm ơn anh vì đã ở bên em. Em cũng đã tìm thấy sự rõ ràng hơn cho bản thân. Em sẽ cố gắng theo đuổi giấc mơ viết lách và khám phá. Tuổi trẻ là để trải nghiệm, đúng không anh?"

An đưa tay khẽ chạm vào má Linh. "Linh à, anh nghĩ, anh yêu em rồi."

Linh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. "Em cũng yêu anh, An."

Lời tỏ tình giản dị, không hoa mỹ, nhưng lại chân thành đến lạ. Giữa lòng Thượng Hải sôi động, tình yêu của họ đã chính thức chớm nở, không còn là những rung động ngầm, mà là sự khẳng định rõ ràng từ hai trái tim.

Buổi tối cuối cùng ở Thượng Hải, họ quyết định đi dạo trên Bund một lần nữa. Dưới ánh trăng và muôn vàn ánh đèn, họ nắm tay nhau, bước đi chậm rãi. An khẽ ngân nga một đoạn trong bài hát "Ánh trăng nói hộ lòng tôi" (月亮代表我的心) của Đặng Lệ Quân, một giai điệu đã quá quen thuộc với cả hai.

"Em ơi, nhìn xem, Thượng Hải đẹp quá.  Cuộc sống lúc này với anh thật lạ, cảm nhận rõ ràng không có biên giới gì tồn tại ở nơi đây. Trống rỗng và dâng trào như sóng khơi xa dù nơi này là một bến sống lặng" An nói, siết chặt tay Linh.

Linh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh. Cô khẽ hát theo điệp khúc của một bài hát tiếng Việt mà cô yêu thích: "Cứ chill thôi, cứ vui thôi, tận hưởng từng phút giây cuộc sống này."


Về

Chuyến hành trình khám phá Giang Nam của An và Linh đã đến hồi kết. Sáng hôm sau, họ sẽ trở về Việt Nam. Tại sân bay, một không khí buồn man mác bao trùm.

"Vậy là hết chuyến đi rồi," Linh khẽ nói, giọng có chút nuối tiếc.

"Ừ, nhưng không phải là hết tất cả," An mỉm cười, vuốt nhẹ tóc Linh. "Em về Việt Nam sẽ làm gì?"

"Em sẽ tiếp tục viết blog, và tìm một công việc liên quan đến du lịch. Còn anh?" Linh hỏi.

"Anh sẽ về nhà, dành thời gian cho gia đình, và tìm một công việc đúng chuyên ngành. Nhưng chắc chắn, anh sẽ vẫn tiếp tục chụp ảnh. Và anh sẽ nhớ em rất nhiều." An nói, ánh mắt chất chứa tình cảm.

"Em cũng vậy." Linh khẽ ôm lấy An. "Cảm ơn anh vì tất cả, An. Em sẽ không bao giờ quên những ngày này."

"Anh cũng vậy, Linh. Chúng ta sẽ gặp lại, sớm thôi." An hứa.

Họ chia tay nhau tại sân bay, với một nụ hôn nhẹ nhàng và lời hứa hẹn cho tương lai. Tình yêu của họ, chớm nở giữa Hàng Châu huyền ảo, được vun đắp ở Tô Châu thơ mộng, và thăng hoa ở Thượng Hải sôi động, không phải là một câu chuyện tình yêu mãnh liệt với những biến cố lớn, mà là một hành trình dịu dàng, lãng mạn, được dệt nên từ những khoảnh khắc giản dị nhất.

Khi máy bay cất cánh, Linh nhìn xuống thành phố Thượng Hải đang dần nhỏ lại, lòng cô tràn ngập sự biết ơn. Chuyến đi này không chỉ cho cô những trải nghiệm du lịch tuyệt vời, mà còn mang đến một tình yêu đẹp, một món quà vô giá.

An, ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Anh biết, cuộc sống sẽ có những thử thách, những khó khăn. Nhưng anh cũng biết, anh có Linh, có tình yêu này, và có những kỷ niệm đẹp đẽ đã tạo nên một sợi dây vô hình gắn kết họ.

"Có những chuyến đi thay đổi cả cuộc đời, và có những cuộc gặp gỡ, dẫu ngắn ngủi, lại trở thành vĩnh cửu. Hàng Châu, Tô Châu, Thượng Hải không chỉ là những địa danh, mà còn là khung cảnh cho một tình yêu không biên giới, được dệt nên từ những khoảnh khắc giản dị nhất."

Và họ biết, đó không phải là một kết thúc, mà là một khởi đầu mới, cho một tình yêu sẽ mãi được vun đắp, tận hưởng từng phút giây, bởi lẽ, chẳng có món quà nào tốt bằng tình yêu.

Đó là hai chuyến bay về Việt Nam, sẽ hạ cánh ở hai phi trường khác nhau trên mãnh đất hình chữ S.

https://chienphan.blogspot.com/2025/05/nhat-ky-trung-hang-chau-voi-vang-va.html

https://chienphan.blogspot.com/2025/05/nhat-ky-trung-thuong-hai-ong-nhu-nguoi.html

https://chienphan.blogspot.com/2025/05/nhat-ky-trung-da-thuong-hai-tan-thien.html

***

"When will the songs and dances of West Lake cease? The warm breeze intoxicates the travelers. They mistake Hangzhou for Bianzhou."

The thin morning mist still lingered on the surface of West Lake, like a silk veil draped by a descending fairy. An, with his camera dangling around his neck, was engrossed in finding the perfect shot. He was an architecture student who had just graduated, but his greatest passion lay in capturing moments and the stories hidden behind every heritage site. This trip to Hangzhou was the first stop on his journey to discover the legendary Jiangnan region, before he returned to Vietnam.

He glided past the graceful weeping willows, trying to capture the moment the rising sun painted the lake in hues of pink. Suddenly, "BANG!" It wasn't a very loud sound, but it was enough to make An lose his balance. His camera almost slipped from his grasp, and he staggered, nearly toppling into the water.

"Oh, I'm sorry! I'm so sorry!"

A clear, flustered voice rang out. An looked up. In front of him was a girl with long black hair, large round eyes sparkling with embarrassment, and a shy, apologetic smile. She was holding a bulky travel notebook, seemingly buried in it to find her way.

"It's okay, it's okay... Good thing my camera didn't 'bathe in West Lake'!" An chuckled, teasing her. He thought to himself, this girl has a very bright smile, and the way she babbled apologies was adorable.

"I'm truly sorry, sir. I was so engrossed in finding my way. Are you alright?" The girl asked worriedly, her eyes still full of remorse.

"I'm fine. Are you a tourist too?" An asked, trying to hide his amusement.

"Yes, I'm Linh. I'm from Vietnam. I'm backpacking alone," Linh said with a bright smile.

"Ah, a compatriot! I'm An, also from Vietnam. What a coincidence!" An felt an unexpected connection. "Where are you trying to go? Do you need help?"

"I was planning to go to Lingyin Temple, but I think I took a wrong turn," Linh said, holding up her notebook and wrinkling her nose.

"Another coincidence! I'm also on my way there. How about we go together?" An suggested, secretly hoping she'd agree.

Linh hesitated for a moment, then her eyes lit up. "That would be great! It's a bit lonely traveling by myself."

And so, the journey of two young strangers suddenly took a different turn. They walked together around West Lake, beneath the lush green willows. An told Linh about the legend of Liang Shanbo and Zhu Yingtai, about their eternal love transforming into a pair of butterflies. Linh listened with interest, occasionally asking innocent but endearing questions.

"An, do you know any poems about West Lake? I heard Bai Juyi wrote many." Linh asked, her eyes sparkling.

An smiled and softly recited: "When will the songs and dances of West Lake cease? The warm breeze intoxicates the travelers. They mistake Hangzhou for Bianzhou."

"Oh, that's beautiful!" Linh clapped her hands in appreciation. "You know a lot of ancient poetry."

"It's because I'm fascinated by culture and history. Besides, with such beautiful scenery, it would be a waste not to recite poetry!" An laughed.

They arrived at Lingyin Temple, an ancient temple nestled amidst lush green trees. The atmosphere there was solemn yet serene. An and Linh lit incense and prayed together. In that moment, An felt an unusual sense of peace. Perhaps it wasn't just the temple scenery, but also Linh's presence beside him. This girl brought a gentle, warm feeling.

In the afternoon, they visited Longjing tea village. Amidst endless green tea hills, An and Linh savored a refined cup of Longjing tea. The gentle fragrance of the tea, blended with the cool breeze from the lake, created an unusually refreshing sensation. An took many photos of Linh—pictures of her radiant smile amidst the vast green, or moments of her thoughtfully gazing at the scenery. Linh also took candid photos of An, capturing the passion in his eyes.

"An, I used to think traveling alone was fun enough, but who knew traveling with you would be infinitely more enjoyable," Linh said, her eyes still fixed on the beautiful scenery in front of them.

An just smiled, saying nothing, but a whole garden of flowers bloomed in his heart. He realized that Linh's presence not only made the trip more fun but also made everything much more meaningful. In the evening, they enjoyed West Lake醋鱼 (vinegar fish) and Longjing shrimp, famous dishes of Hangzhou. Under the twinkling lantern lights, their conversation seemed endless.


Suzhou's Charm

"The moon sets, crows cry, frost fills the sky; River maples, fishing fires, face my sorrowful slumber. Outside Gusu City, Cold Mountain Temple; At midnight, its bell tolls reach the traveler's boat."

After two days in Hangzhou, An and Linh realized they had so much in common, not just being compatriots, but also a shared love for exploration, a fascination with culture, and ancient tales.

"Shall we go to Suzhou, Linh?" An suddenly asked as they sat on a boat watching the sunset over West Lake.

Linh's eyes widened in surprise. "Suzhou? I was planning to go there too, but I didn't know when."

"Then let's go together. I hear Suzhou is the 'Venice of the East,' with many beautiful gardens." An eagerly suggested.

"Then let's go! I heard Suzhou has many ancient, romantic gardens. Besides, I also want to try a boat ride on its canals," Linh said excitedly.

So, without hesitation, they boarded a train to Suzhou. Unlike the grandeur of Hangzhou, Suzhou possessed an ancient, quiet, and very poetic beauty. Small winding canals, moss-covered tiled houses, and arched stone bridges created a vivid watercolor painting.

They spent the entire day exploring the Humble Administrator's Garden (Zhuozheng Yuan) and the Lingering Garden (Liu Yuan) – masterpieces of Chinese garden art. Amidst small bridges spanning lotus ponds, majestic rockeries, and ancient pavilions, An and Linh felt as if they had stepped into another world.

"It's so beautiful, An, isn't it? Like something out of a historical drama!" Linh exclaimed, her eyes sparkling with admiration.

"Indeed. Here, can you tell me about your dreams?" An unexpectedly asked, his gaze gently fixed on Linh.

Linh blushed slightly, then softly said, "My dream is to travel to many places, explore many cultures, and write about them. What about you?"

"I want to use my photographs to tell stories about people, about architecture, about the lands I visit," An shared, his voice full of passion. "I think I'll get some beautiful shots here."

They strolled through every narrow pathway, listening to the chirping birds and the gurgling water. An always walked a step ahead of Linh, carefully steadying her when they crossed slippery stone steps. Sometimes, Linh would stop to take photos with her phone, and An would patiently wait, smiling as he watched her. These small, seemingly insignificant gestures were building something very special between them.

In the afternoon, they rented a small wooden boat and slowly glided along the canal in the Shantang Old Street. On both banks, ancient houses reflected in the water, and red lanterns hung high, swaying in the wind. An softly hummed a familiar tune.

"What song are you singing?" Linh asked.

"Oh, it's a Vietnamese song, 'Nàng Thơ' (Muse). The atmosphere here just feels right for this song," An chuckled. The gentle melody of the song blended into the ancient setting, creating a deeply romantic scene.

"That sounds lovely. It reminds me of Zhang Ji's poem about Fengqiao," Linh said. "The moon sets, crows cry, frost fills the sky; River maples, fishing fires, face my sorrowful slumber. Outside Gusu City, Cold Mountain Temple; At midnight, its bell tolls reach the traveler's boat."

"You're right, here, when night falls and you hear the temple bell, you feel the tranquility of Suzhou even more deeply," An agreed.

That evening, they enjoyed Songshu Guiyu (Pine Nut Fish) and Suzhou noodles. Linh told An about her childhood memories and her family. An also shared the difficulties he faced when he first studied abroad, and his dreams and aspirations for the future. These simple stories brought them closer. The feelings between An and Linh were no longer just a simple affection but had gradually transformed into deep emotions.


Shanghai's Embrace

Leaving the tranquility of Hangzhou and Suzhou, An and Linh arrived in Shanghai—a bustling, dazzling, and vibrant city. The contrast between ancient and modern, between quiet and dynamic, made their trip even more exciting.

"Wow, Shanghai is truly different!" Linh exclaimed as they stood amidst the glittering skyscrapers.

"Welcome to 'Magic City'!" An smiled, taking Linh's hand and leading her through the crowded streets. He felt an uncontrollable urge to protect this small girl amidst the bustling metropolis.

Their first stop was The Bund. Under the sparkling lights of the classic European-style buildings on one side and the modern skyscrapers of Pudong on the other, Shanghai appeared as a magical painting. The cool breeze from the Huangpu River was refreshing.

"It's so beautiful, An! I never thought Shanghai would be this romantic," Linh said, her eyes still fixed on the view.

An gently squeezed Linh's hand, a myriad of emotions stirring within him. "Exactly. Here, I feel like the whole world is at my feet, yet at the same time, I feel so small."

"Small, but not alone," Linh whispered, then turned to look at An, her eyes full of unspoken feelings.

An understood. In that moment, amidst the bustling crowds and dazzling lights, their two hearts seemed to beat as one. An felt a great, unspoken love growing within him.

They strolled along Nanjing Road, buying small souvenirs. Linh found a lucky bracelet with a Chinese knot design, and she decided to buy one for An. An, in turn, bought Linh a small silk scarf, emerald green, which perfectly matched her eyes.

The next day, they climbed the Oriental Pearl TV Tower, taking in the panoramic view of Shanghai from above. The roads looked like threads, the cars like crawling ants, and the towering buildings like giant needles. From that height, all worries seemed to disappear.

"An," Linh said, resting her head on his shoulder. "I feel so lucky to have had this trip. And to have met you."

An gently wrapped his arm around Linh's shoulder, squeezing lightly. "Me too, Linh. This trip has given me more than I ever imagined."

That evening, they got lost in the old quarter of Tianzifang, with its winding alleys, cozy cafes, and unique art shops. They chose a small, quiet café and ordered two cups of milk tea. The tranquil atmosphere was perfect for heartfelt conversations.

"Linh," An began, his voice a little low. "You know, ever since I met you in Hangzhou, I've felt my life change so much. You bring brightness, joy, and things I never even thought about."

Linh looked up at An, her eyes slightly moist. "Me too, An. I never thought I'd have such a memorable trip. Thank you for being there for me."

"Linh," An began again, his voice a little lower. "You know, ever since I met you in Hangzhou, I've felt my life change so much. You bring brightness, joy, and things I never even thought about. I realized that my passion for photography isn't just a hobby; it's a part of who I am, and I will seriously pursue it, perhaps combining it with architecture or even independently."

Linh gently looked up at An, her eyes slightly teary. "Me too, An. I never thought I'd have such a memorable trip. Thank you for being by my side. I've also found more clarity for myself. I'm going to try to pursue my dreams of writing and exploring. Youth is for experiencing, isn't it, An?"

An gently touched Linh's cheek. "Linh, I think... I love you."

Linh smiled, her smile as radiant as the morning sun. "I love you too, An."

The confession was simple, unadorned, yet incredibly sincere. In the heart of bustling Shanghai, their love had officially blossomed, no longer unspoken feelings, but a clear affirmation from two hearts.

On their last evening in Shanghai, they decided to stroll along the Bund one more time. Under the moonlight and myriad lights, they held hands, walking slowly. An softly hummed a verse from the song "The Moon Represents My Heart" (月亮代表我的心) by Teresa Teng, a melody already familiar to both of them.

"Look, Linh, Shanghai is so beautiful. Life feels so strange to me right now; I clearly feel there are no boundaries here. It's empty yet surging like distant waves, even though this place is a quiet harbor," An said, squeezing Linh's hand tightly.

Linh looked up at him, her eyes sparkling. She softly sang along to the chorus of a Vietnamese song she loved: "Just chill, just be happy, enjoy every moment of this life."


The Return

An and Linh's journey of discovering Jiangnan had come to an end. The next morning, they would return to Vietnam. At the airport, a melancholic atmosphere settled over them.

"So, the trip is over," Linh said softly, a hint of regret in her voice.

"Yes, but it's not the end of everything," An smiled, gently stroking Linh's hair. "What will you do when you get back to Vietnam?"

"I'll continue writing my blog and look for a job related to tourism. What about you?" Linh asked.

"I'll go home, spend time with my family, and find a job in my field. But for sure, I'll still keep taking photos. And I'll miss you very much," An said, his eyes filled with affection.

"Me too." Linh gently hugged An. "Thank you for everything, An. I'll never forget these days."

"Me too, Linh. We'll meet again, soon," An promised.

They parted ways at the airport, with a gentle kiss and a promise for the future. Their love, which blossomed in mystical Hangzhou, was nurtured in poetic Suzhou, and bloomed in vibrant Shanghai, was not an intense romance with major upheavals, but a gentle, romantic journey woven from the simplest moments.

As the plane took off, Linh looked down at the city of Shanghai shrinking below, her heart filled with gratitude. This trip not only gave her wonderful travel experiences but also a beautiful love, a priceless gift.

An, sitting by the window, gazed at the deep blue sky. He knew life would bring challenges and difficulties. But he also knew he had Linh, this love, and the beautiful memories that had created an invisible bond between them.

"There are journeys that change a lifetime, and there are encounters, however brief, that become eternal. Hangzhou, Suzhou, and Shanghai are not just places, but also the backdrop for a boundless love, woven from the simplest of moments."

And they knew it wasn't an end, but a new beginning, for a love that would continue to be nurtured and enjoyed every single moment, because truly, there is no greater gift than love.

They took two separate flights back to Vietnam, landing at two different airports in the S-shaped land.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...