Lầu hồng cách mưa nhìn nhau lạnh lẽo,
Rèm châu lướt đèn một mình về.
Vài nơi oanh sớm tranh nhau đậu cây ấm,
Nhà ai én mới mổ bùn xuân.
Chú nhóc CEO trở về từ một hội chợ Canton Fair. Kể. Chuyện của một đại công trường thế giới hội tụ nơi mãnh đất Trung Hoa này, có những con người Việt lặn lội qua sang, hàng chục năm, nhập hàng về bán. Trái ngang. Tâm lý người dùng Việt được định hình theo một cách khác đi. Đổi thay. Giá phải trả hẳn phải hàng chục năm, chuyển từ tiêu cực sang tích cực.
Đường đến Ô Trấn đón nó bằng những cơn mưa lất phất. Lãng đãng. Như thể xe bay ngang những tòa nhà, nơi những con đường cao tốc trên cao uống lượn, nhiều tầng bắc lên nhau, ẩn đi những ngôi nhà hành nghề thủ công theo kiểu cha truyền con nối. Một thế giới nơi sự tỉ mỉ, sự kiên nhẫn, và giá trị truyền thống được gìn giữ.Tự hào. Ngôn ngữ sử dụng vẫn là một tiếng phổ thông.
Nhớ. Ôm những hy vọng, mở đường vào một lối khác, chính ngạch, chẳng phải tiểu ngạch của những gã mộng vào một đất nước hình chứ S. Nghi. Lúc gì đấy cũng chỉ là tuổi đẹp nhất của đám gã ngông nghênh, chênh lệch tuổi chẳng là gì, đi dạo khắp nơi để chào những mặt hàng đến từ một đất nước Trung Hoa. Chông chênh. Con đường tìm vào một nơi mới, mộng mơ thiên đường gọi tên những chuyển hàng sẽ dồn dập nhập về. Mộng vỡ. Trần gian trở lại, mấy gã chia tay chẳng để lại gì lưu luyến như thể thế gian chuyện hợp tan có lạ gì.
Tự dưng. Đứa nhóc đi cùng, có hứng. Tự hẹn. Em sẽ tạo cho anh những bức hình. Ngộ. Ô Trấn như một Hội An của ngày tháng tàn năm cũ, dập dìu như thước phim quay trở lại. Phảng phất. Cảm xúc như mưa rơi lất phất giữa trời tháng năm. Đi bộ qua những con hẻm nhỏ, ngắm nhìn cuộc sống của người dân địa phương. Đi như trở về. Thở. Lắng từng đợt, nghe từng lần. Vô ra. Như chiếc thuyền gỗ nhỏ trôi lững lờ trên kênh, chở theo những gánh hàng rong hay những du khách thích thú khám phá. Vô ngã.
Xem lại thành quả của đứa nhóc. Cười. Một hình dáng đi theo chiều thời gian. Gửi. Em cười. Hỏi. Cảnh gì sao buồn vậy?
Gửi lại câu chuyển cho mấy đứa nhỏ. Cười. Một khung cảnh mới được lên, một vóc hình khác được tạo, chỉ qua vài cái lướt ngón trên những ứng dụng cài đặt sẵn. Tạo xóa, thu phóng. Cười. Gửi. Lặng. Lại là quên hiện tại, cứ cố níu mãi một khoảnh khắc của thời gian?
Cô bé phục vụ quán. Cười. Làn da trắng bắt đầu bắt thời gain, vài nét ngài đã có thêm đường ngấn. Chào. Sau lời hỏi han, cô nàng là một sinh viên đại học. Tạm. Lắng lòng lại để đổi kế sinh nhai, chứ mấy ngày mưa cứ rơi lất phất, có bao giờ tự hỏi từ xa lạ người đến để tìm gì? Giữ. Trong lòng câu chuyện của ngày cũ. Người vắng đi, cảnh có trở về lại với thi ca!? Lại là quên hiện tại, níu kéo cả quá khứ, tự mộng một tương lai. Họa mộng giữa trời mây mưa.
Cái cảm giác bình dị, chậm rãi của cuộc sống ở đây khiến tôi tự hỏi, liệu có phải đôi khi chúng ta đã quá vội vàng trong cuộc đua mưu sinh mà bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này không?
"Red towers, across the rain, gaze at each other coldly, Pearl screens, with drifting lamps, return alone. In a few spots, early orioles vie for warm branches, From whose home do new swallows peck at spring mud?"
The young CEO returned from a Canton Fair. He spoke. A story of a global factory floor converging on this land of China, with Vietnamese people diligently crossing over, for decades, importing goods to sell. A twist of fate. The Vietnamese consumer's mindset was shaped differently. A change. The price paid must have been decades, shifting from negative to positive.
The road to Ô Trấn greeted it with a gentle drizzle. Ethereal. As if the car soared past buildings, where elevated expressways snaked, layer upon layer, concealing traditional artisan homes passed down through generations. A world where meticulousness, patience, and traditional values are preserved. Proud. The language used is still standard Mandarin.
Remembering. Embracing hopes, paving a different path, legitimate trade, not the informal routes of those dreamers in an S-shaped country. Doubt. Was it just the most beautiful age for that arrogant bunch, age difference meaning nothing, strolling everywhere to peddle goods from China. Precarious. The path to a new place, dreaming of a paradise that promised an influx of shipments. Broken dreams. Back to reality, those guys parted ways, leaving no lingering attachment, as if separations in this world were nothing new.
Suddenly. The kid tagging along, was inspired. Self-proclaimed. "I'll create photos for you." Amusing. Ô Trấn was like a Hội An of bygone years, flowing like a film reel rewinding. Faintly. Emotions like a gentle May rain. Walking through narrow alleys, observing the lives of local people. Walking felt like returning. Breathing. Listening to each gust, each time. In and out. Like a small wooden boat drifting leisurely on the canal, carrying street vendors or curious tourists exploring. Egoless.
Reviewing the kid's handiwork. Smiling. A figure moving through time. Sending. The kid smiled. Asking. "Why does the scenery look so sad?"
Sending the edited photos back to the younger ones. Laughter. A new scene created, a different form shaped, just with a few swipes of a finger on pre-installed apps. Creating, deleting, zooming. Laughter. Sending. Silence. Forgetting the present again, clinging endlessly to a moment in time?
The young waitress. Smiling. Her fair skin beginning to show the passage of time, a few lines already etched. Greeting. After a quick chat, she was a university student. Temporarily. Settling her heart to earn a living, because on these drizzly days, did she ever wonder what strangers sought when they came from afar? Holding. In her heart, the story of old days. When people are gone, does the scenery return to poetry!? Forgetting the present again, clinging to the past, dreaming a future. Painting dreams amidst the rainy sky.
The simple, slow pace of life here made me wonder, perhaps sometimes we are too rushed in the pursuit of livelihood and miss out on beautiful moments like these?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét