Chiến Phan

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

Nhật ký của cha - Phụ việc nhà [Dad's diary - Household chores assistance]

 


Căn nhà nhỏ nép mình trong con hẻm nhỏ của Sài Gòn, nơi mỗi bước chân là tiếng nói rộn ràng thân quen của hàng xóm. Giữa nhà là một giếng trời – ô cửa thẳng đứng đón ánh nắng tháng 5 rót xuống như mật ong loãng, rồi bất chợt chuyển sang tiếng mưa rào ào ạt như ai dội nước từ tầng mây. Mùi đất ẩm, mùi quần áo phơi chưa kịp khô, tiếng lộp bộp trên mái tôn và ánh sáng nhảy múa trên nền gạch khiến căn nhà không lớn ấy lúc nào cũng sống động như một sinh thể biết thở.

“Kiến bò vô quần con rồi!!!”

Là giọng Lavie – thằng nhóc giữa nhà, tám tuổi, đang múa may như thể đang diễn điệu flamenco cấp cứu trên ghế sofa.

“Con mặc quần vô đãaaaa!” — tiếng bà vú cũng hét lên từ trong bếp.

Ông già cởi giày xong thì thấy Lavie, người như bị rải tiêu, đang dùng hai tay tự đập lên đùi, mông, và lưng mình, miệng không ngừng cay cú:
— “Kiến ở khắp nơi…”

Thì ra, nhà nhỏ, móng từng dựng lên từ hầm, bí lối, bí hơi, kiến và nhện tìm về chơi cả bọn, cứ đến thành đàn, nhập thành hàng, lướt đi hiên ngang khắp cột, khắp mọi góc nhà. Sơ sẩy là bị kiến cắn, nhện bu. 

Em nghe, tham gia vào câu chuyện, giận lắm. Nhưng khi thấy thằng nhỏ khổ sở, chỉ lắc đầu:

— “Con cứ mang đồ ăn vung vãi khắp nơi, chẳng dọn dẹp gọn gàng. Kiến nó nghe mùi nó tìm đến cắn cho. Giờ thì biết rồi nha.”

***



Merci – đứa con trai lớn nhất, năm nay mười hai tuổi – đang lăng xăng trong bếp phụ nấu đồ ăn cho hai đứa em. Nó đeo tạp dề của mẹ, hơi rộng, nên trông giống như đang mặc áo choàng siêu nhân mà bị đảo chiều. Nhưng tay thằng nhóc thì chắc chắn, nhanh nhẹn.
— “Ba cứ nghỉ đi, hôm nay tụi con làm hết. Mẹ mệt rồi.”

Ông già nhìn Merci sau một hồi loay hoay, cũng đã hoàn thành xong món mì spaghetti "cây nhà lá vườn" của mình. Thằng bé đổ mì ra đĩa, rưới đẫm nước sốt cà chua lên trên, và không quên rắc thêm một ít tiêu xay cho thơm, phân làm năm dĩa, đủ cho cả nhà. 

Dọn dẹp và thu dọn. Thằng nhóc của ông già tất tả nào chổi nào giẻ, từ bếp lên đến lầu phụ mẹ. Đâu đó. Nhâm nhe. Nghe lời thằng nhóc nói: làm việc nhà cũng cực mẹ ha! Quay qua, nhìn lại.

Merci ngồi xuống sau cùng, thở một hơi dài. Lát sau, ông thấy nó lặng lẽ vào phòng lấy miếng cao dán, dán lên trán, rồi… lăn ra salon ngủ luôn.

“Mệt quá. Con hiểu rồi…” — Nó lẩm bẩm trước khi thiếp đi.
— “Đi làm bị sếp la, rồi về còn phải làm việc nhà. Giờ con mới hiểu ba mẹ mệt cỡ nào…”

Ông già ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng thằng nhóc.
— “Ừ. Nhưng mệt kiểu này cũng vui mà. Cả nhà cùng nhau.”

Chừng mười phút sau, Lavie cũng rớt như sung bên mép bàn. Miệng còn lầm bầm:
— “Con mệt… mẹ…”

Rồi… tắt tiếng. Ngủ như thể có ai tắt công tắc. Thương. Thằng nhóc vô lo, tính thích ha làm trò, một cách tự nhiên như thể bẩm sinh là có, cứ nói ăn là ăn, nói ngủ là ngủ, chỉ mất vài ba giây. Lắm. Người già hay khó ngủ, nhấm mắt lại thì bao chuyện quay quanh. Lúc. Chẳng thể đổ hết cho tuổi tác, như một bà vú tóc đã pha sương, cũng nằm xuống thì y như thằng nhóc Lavie, cũng vài giây đi vào trong giấc ngủ.

Chỉ còn em, mẹ tụi nhỏ, con bé út đang nằm gọn trong lòng em, và ông già là ba người cuối cùng còn thức trong căn nhà nhỏ. Đèn trong bếp vẫn sáng. Mùi hành phi, mùi nước lau nhà mới, và cả mùi nắng trong khăn phơi tạo nên một hỗn hợp kỳ lạ: giống như buổi chiều mùa hè được ép thành chai tinh dầu.

Ông già rót hai ly nước ấm, đưa cho em. Em ngồi xuống, thở dài, gác chân lên chiếc ghế nhỏ:

— “Hôm nay… hình như mình không phải la đứa nào.”
— “Tụi nó làm hết.”
— “Chỉ vì con kiến.”

Ông già mỉm cười. Nghĩ. “Không ngờ kiến lại là giáo viên tốt vậy.”

Em lắc đầu, tóc rối bời sau cả ngày chạy theo con:

— “Thật ra, em nghĩ tụi nó đã sẵn sàng từ lâu. Chỉ là mình chưa để tụi nó làm.”

— “Tụi nhỏ mà, mình sợ nó đổ, nó hư, nó làm sai.”

— “Nhưng chính lúc nó làm sai, lại là lúc nó học nhiều nhất.”

Ông già gật gù. Hình ảnh Merci lăn ra ghế, dán cao dán rồi ngủ, lướt qua trong đầu. Ông già nhìn đám nhỏ đang ngủ và bỗng thấy lòng mình dịu lại như nước mưa đầu mùa.

Cả hai im lặng. Từng giây trôi qua thật chậm. Không còn tiếng ồn ào, không còn kêu la, không còn đám nhóc tranh nhau điều khiển tivi.

Chỉ còn tiếng quạt quay nhẹ và ánh sáng vàng êm dịu đổ lên tường như một bức tranh sống.

Ông chợt nhớ một câu đã từng đọc đâu đó:
“Không có món quà nào tốt hơn việc dạy một đứa trẻ biết yêu công việc và trân trọng công sức.”

Không nhớ tác giả là ai. Nhưng nội dung thì nhớ rất rõ.

Ông và em cùng đứng dậy, tắt đèn.

Đêm đó, ông ngủ ngon. Không vì hôm đó ông không làm gì. Mà vì… ông đã không làm mọi thứ.


Ghi chú trong nhật ký:

“Con người không lớn lên trong lời la mắng. Mà lớn lên trong lúc lau nhà, bưng cơm, quét sân, và… được tin tưởng.”

***

The small house nestled in a tiny alley in Saigon, where every footstep was met with the familiar, bustling chatter of neighbors. In the middle of the house was a skylight - a vertical opening that welcomed the May sunlight, pouring down like thin honey, then suddenly shifting to the sound of heavy rain as if someone were dumping water from the clouds. The smell of damp earth, the scent of clothes not yet dry, the patter on the tin roof, and the light dancing on the tiled floor made the small house constantly vibrant, like a living, breathing organism. — "The ants are in my pants!!!" It was Lavie's voice - the middle child, eight years old, flailing around as if performing an emergency flamenco dance on the sofa. — "Put your pants on alreadyyyy!" - his nanny's voice also shouted from the kitchen. As the old man took off his shoes, he saw Lavie, covered as if sprinkled with pepper, using both hands to slap his thighs, buttocks, and back, relentlessly complaining: — "Ants everywhere..." It turned out that the small house, its foundation built up from the basement, was cramped and stuffy, so ants and spiders came to play in droves, forming ranks, marching arrogantly across pillars and every corner of the house. A moment of carelessness would result in ant bites or spider webs. Em heard and became very annoyed. But seeing the little one in distress, she just shook her head: — "It's because you scatter food everywhere and don't clean up properly. That's why the ants smell it and come to bite you. Now you know."

Merci - the eldest son, twelve years old this year - was busily helping to cook for his two younger siblings. He wore his mother's apron, which was a bit too big, making him look like he was wearing an inside-out superhero cape. But the boy's hands were steady and quick. — "Dad, just take a break, we'll do everything today. Mom is tired." The old man watched Merci, who, after a bit of fussing, had finally completed his "home-style" spaghetti dish. The boy poured the spaghetti onto plates, ladled the tomato sauce over it, and didn't forget to sprinkle on a little ground pepper for fragrance, dividing it into five plates, enough for the whole family. Cleaning up. The old man's boy was busy with brooms and rags, from the kitchen to the upstairs, helping his mother. At some point, he grumbled. Hearing the boy say: "Housework is so tiring, Mom!" Turning around, looking back. Merci sat down last, letting out a long sigh. A moment later, the old man saw him quietly go into the room, take out a pain relief patch, stick it on his forehead, and then... collapse onto the sofa and fall asleep. — "So tired. Now I understand..."- He mumbled before falling asleep. — "Getting scolded by the boss at work, then coming home to do housework. Now I understand how tired Mom and Dad are..." The old man sat down next to him, gently patting the boy's back. — "Yeah. But this kind of tiredness is also joyful. The whole family is together." About ten minutes later, Lavie also dropped like a ripe fruit on the edge of the table. His mouth still murmuring: — "I'm tired... Mom..." Then... silence. Asleep as if someone had flipped a switch. So lovable. The carefree little one, who naturally likes to joke around as if it were innate, just says eat and eats, says sleep and sleeps, and only takes a few seconds. Unlike. Old people often have trouble sleeping, closing their eyes, and having many things swirling around. Unlike his nanny, whose hair is streaked with gray, he also lay down and fell asleep in a few seconds like Lavie. Only Em, the children's mother, with the youngest baby lying snugly in her arms, and the old man were the last three people still awake in the small house. The light in the kitchen was still on. The smell of fried onions, the scent of fresh floor cleaner, and the smell of sunshine in the drying towels created a strange mixture: like a summer afternoon pressed into a bottle of essential oil. The old man poured two glasses of warm water, handing one to Em. Em sat down, sighed, and propped her feet on a small chair: — "Today... it seems like we didn't have to scold any of them." — "They did everything." — "All because of the ant." The old man smiled. Thinking. "Unexpectedly, ants are such good teachers." Em shook her head, her hair disheveled after a whole day of running after the children: — "Actually, I think they've been ready for a long time. It's just that we haven't let them do it." — "They're just kids, we're afraid they'll spill, break things, do it wrong." — "But it's when they do it wrong that they learn the most." The old man nodded in agreement. The image of Merci collapsing on the sofa, sticking a pain relief patch on his forehead and falling asleep, flashed through his mind. The old man looked at the sleeping children and suddenly felt his heart soften like the first rain of the season. Both were silent. Each second passed slowly. No more noise, no more shouting, no more kids fighting over the TV remote. Only the gentle whirring of the fan and the soft yellow light cast on the wall like a living painting. He suddenly remembered a sentence he had once read somewhere: "There is no better gift than teaching a child to love work and appreciate effort." He didn't remember the author. But the content was very clear in his mind. He and Em stood up together and turned off the lights. That night, he slept soundly. Not because he didn't do anything that day. But because... he didn't do everything. Note in his diary: "People don't grow up in scolding. But grow up while mopping the floor, carrying rice, sweeping the yard, and... being trusted."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...