Chiến Phan

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Cứ mãi là trẻ con thôi nhé! Đừng lớn.


Viết về trẻ con đi anh. Em ngồi nhìn nó trong ánh mắt long lanh, tay cầm quyển sách mân mê của ngòi bút đam mê thế giới tuổi thơ: Nguyễn Nhật Ánh. Nó nhìn em…chút rối bời, trả lời rằng: anh không thể hiểu hết thế giới đó em ơi!
Photobucket             
Thế giới ấy tưởng chừng giản đơn mà khó viết, khi cuộc đời nhào nặn quá nhiều những mật, ngọt, chua, cay. Kiểm tra. Chẳng câu viết tự trào nào lại không gắn vào một triết lý thì cũng là một cảm xúc gì đấy. Người lớn. Những đứa trẻ sống lâu, đến bạc đầu vẫn không sao hiểu hết được trẻ thơ cần gì dù rẵng đã đi qua thời khắc ấy, có chăng chỉ là nhận định của riêng mình. Những đứa trẻ sống lâu, đến bạc đầu chỉ cứ loay hoay tìm hạnh phúc nơi đâu hay định nghĩa gì về hạnh phúc ấy. Mãi mê. Quên mất.
Photobucket
            Thế giới ấy tưởng chừng đơn giản mà khó viết vì khi cuộc đời dồn ép quá nhiều thứ vào bên trong tâm hồn. Buộc phải nghĩ suy vì hai chữ: lớn rồi.
Photobucket  
Lớn rồi. Không vô tư mãi được. Phải nghĩ đến ngày mai. Không hồn nhiên mãi được. Phải nghĩ đến chuyện sau này. Cứ thế bủa vây. Tỉ tê. Một góc tâm hồn. Than thở. Sao đời ta thế này.
Photobucket 
Lớn rồi. Không ngây thơ mãi được. Phải biết có trước, sau. Không ngây ngô mãi được. Phải hiểu chuyện đúng sai. Mà đâu hay. Mấy ai biết được đúng, sai ngọn ngành dù rằng tóc đã hóa hoa râm. Mấy lần chặc lưỡi. Ừ ngày ấy sai rồi, giờ ngồi nghĩ lại, hối cũng muộn màng. Tiếc rẽ. Tự nhiên thèm cảm giác bình yên. Giống trẻ.
Photobucket
            Giống trẻ. Chỉ biết nghệch miệng cười. Vô lo. Không bỏ lửng một góc nào đó ướm chừng, dè dặt về một điều vui.
Photobucket
            Giống trẻ. Chỉ thấy thế giới nằm trong tầm mắt. Vô nghĩ. Thế giới với biết bao điều mới lạ. Thế giới rất bao la, cần khám phá như những đứa trẻ già. Mãi mê. Đeo đuổi. Đến khi mệt nhoài với những điều lạ lại ngớ ra không biết đâu là điều dừng. Ngập ngừng.
Photobucket
            Viết về trẻ con. Anh chưa viết được em ơi vì mấy câu thôi đã gán ghép thế thời. Tư lự. Thoáng chút buồn bay. Trẻ con không cần.
            Viết về trẻ con. Anh chưa viết được em ơi vì mấy câu thôi đã thấy nặng đời. Ưu tư. Thoáng khoảng lòng chạy. Trẻ con không biết.
Thôi thì. Từ từ thôi em nhé. Để anh về lại với ấu thơ. Còn thiếu. Chui vào dạ mẹ để lắng nghe lại tiếng yêu thương. Chờ đợi. Một ngày đón con đến với thế giới này. Thiệt khùng. Tự dưng lại nghĩ. Cứ mãi là trẻ con thôi con nhé. Đừng lớn.
 ( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

SỐNG HẠNH PHÚC – Một góc nhìn khác về ĐẠT LAI LẠT MA


Photobucket
Một cuốn sách hay là một cuốn sách mà mỗi người đọc sau khi đọc xong đều có cảm nhận khác nhau.
Sống Hạnh Phúc là một cuốn sách mà bản thân nó thấy thích hợp cho nhận định đó nhất. Đến với Sống Hạnh Phúc qua lời giới thiệu của đứa em khi thấy nó thích thú, chú tâm về một đề tài, một con người nổi tiếng vẫn chưa hiểu ngọn ngành: Đạt Lai Lạt Ma, một lãnh tụ tinh thần của miền đất Phật giáo Tây Tạng, một người đang sống lưu vong với những vấn đề về chính trị phức tạp bao quanh. Riêng. Nó không muốn đi sâu vào.
Vẫn như mọi lần. Không dám tự nhận là một kẻ đi theo chủ nghĩa vô thần. Không dám bàn sâu về khía cạnh Phật giáo với vị chân tu này vì tự thân. Hiểu. Ngẫm về Phật giáo vẫn là chưa đủ tầm với một kẻ chỉ bần thần đứng chân trong, chân ngoài chặt, chém từ vài ba câu chuyện đâu đó lụm được giữa lúc chuyện trò. Thế nên, với Sống Hạnh Phúc chỉ dám nói lên cảm nhận, một cảm nhận khác, về vị chân tu nổi tiếng này sau khi đọc xong. Ngẫm.
Đạt Lai Lạt Ma – Một bậc thầy về giao tiếp
Có thể nói ảnh hưởng của nghề nghiệp nếu xét trên một góc độ nào đó để đánh giá và rút ra kết luận trên về Đạt Lai Lạt Ma nhưng từ cách tiếp xúc một người mới với những kỹ năng giao tiếp nhào nặn. Đấy chính là một quyển sách sống.
Lục lại những quy tắc vàng của Deal Carnagie, tác giả nổi tiếng với những đầu sách Đắc Nhân Tâm hay Quẳng Gánh Lo Đi Để Mà Vui Sống, thì dường như vị chân tu này áp dụng hầu như tất cả các qui tắc ấy một cách xuất sắc và rất sáng tạo.
            Biện chứng. Ấn tượng đầu. Bị thu hút bởi một nụ cười thân thiện in trên bìa sách, một nụ cười rất thật và sáng, tịnh không có chút lo âu và vụ lơi như những nụ cười tìm kiếm sự tin tưởng của người nhìn trong các cuộc xã giao. Thường gặp. Một nụ cười rất từ bi – nó nghe câu nói này ở đâu đấy nhưng với hai chữ từ bi thì một lần nữa với “tu vi” của nó vẫn chưa thể hiểu hết được.
            Dẫn chứng. Hai câu chuyện được nhà tâm lý học ghi nhận lại trong quá trình phỏng vấn. Thật sự để lại một ấn tưởng khó quên dù rằng chỉ qua những con chữ miêu tả nhưng với lối văn gần gũi, không gò ép theo những khuôn mẫu văn chương, người đọc vẫn có thể hình dung được đức chân tu này đã đi vào lòng người như thế nào. Nhẹ nhàng.
Một cuộc hội thoại ngắn hay nói chính xác hơn chỉ là một lời hỏi thăm của vị Đạt Lai Lạt Ma dành cho người phục vụ.
Một cuộc giao tiếp thứ hai đấy chính là cuộc gặp gỡ với ngươi thanh niên có vấn đề trong giao tiếp lạc giữa đám đông để rồi nhận lấy sự sẽ chia của Đạt Lai Lạt Ma khi rẽ dòng đám đông ấy để sẽ chia. Thật lòng.
Tóm lại, vẫn còn rất nhiều khía cạnh khác trong Sống Hạnh Phúc. Riêng nó. Lửng lơ bỏ ngang dòng cảm xúc. Chỉ dám mạnh dạn nói lên một khía cạnh lan man sang giao tiếp để rồi người đọc khác sẽ nói lên cảm xúc nào đấy, không giống như những dòng cảm xúc này. Lửng lơ. Về đời.
( Ảnh: Internet )

TÔI GỌI CHỊ LÀ HỒNG HOA

Photobucket
Gặp gỡ
Nó gặp chị lần đầu nơi văn phòng TFS, không ấn tượng gì chỉ vài câu xã giao cho qua câu chuyện như gió thổi lá bay. Nhạt thếch. Chị cười nói trong ánh nắng của cuối thu, bỏ quên đi những khởi đầu vất vả ở nơi làm lại từ đầu.Vì là một công ty vừa thành lập, nhiều thứ còn quá mới, nhiều khó khăn còn đón chờ. Vậy mà, cứ yêu đời như dại khờ thuở bé. Working.
Nó gặp một hình ảnh khác trong cách làm việc: yêu đời và trách nhiệm.  Bắt đầu từ con số không khi công ty còn quá mới để tạo một mối quan hệ với nhân viên đại lý nói riêng và cả đại lý nói chung. Một mối quan hệ không quá xa lạ nhưng cũng đủ gần, sự tin tưởng không cần tuyệt đối nhưng đủ để hoàn thành công việc.
Những con số cứ chạy theo phía sau đeo bám, những khó khăn ban đầu hình thành những rào chắn bắt người chạy phải nhãy qua. Điều đó bắt buộc người con gái ấy phải chạy vượt rào. Nhìn vào một đại lý, ít nhất gần 30 nhân viên là ít nhất 30 rào chắn để có một mối quan hệ. Vấp ngã vài lần, chông chênh rồi cũng nhũ lòng vượt qua.. Con số cao dần trên dữ liệu, chỉ tiêu hoàn thành cứ thế vơi dần không còn là một con số ám ảnh. Suy sụp rồi phục hồi.
Photobucket
Giữa đời thường
Chị thích ngồi ở một góc biệt thự cổ nhìn hơi nước bám lấy thành ly tan chảy, như tảng băng đời  cứ thế tan ra trong bể thời gian. Không ngừng lại. Vô tình. Chị muốn một phút ngừng lại để xem ta là ai ở cuộc sống này. Ta phải làm gì để thấy mình không lẻ loi.
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi khi công việc dần ổn định. Quyết định “bước sang sông” làm nó và mọi người ngỡ ngàng vì quá đột ngột. Như bao đời con gái, thẳng tính thì sao mà phóng khoáng thì sau vẫn ước ao một mái nhà. Vậy là giấc mơ về một người vợ. Đến âm thầm và lặng lẽ.
Ðã đành máu trở về tim
Nhưng không buộc nổi cánh chim giang hồ.
( Nguyễn Bính)
Photobucket
Rồi chia tay
Chị nhìn về tấm kính nhạt nhòa vì nước mưa hỏi bâng quơ không hiểu sao ai cũng hỏi: “còn chồng thì sao?” khi nghe về tâm sự đến với bên phía kia đại dương tìm kiếm giấc mơ học đường. Nó không biết nói gì vì không nghĩ rằng hiểu hết những người kia, chỉ biết nó thích tính chị và ủng hộ quyết định ra đi. Tìm kiếm giấc mơ của đời mình. Thế thôi.
Photobucket
Giọt nước mắt rơi
Lăn dài trên gò má đã qua thời con gái, tay xách vali trong khi mắt nhìn về những người đưa tiễn. Nước mắt nào lăn trên má. Son phấn nào tô điểm một phận đàn bà. Nó không hiểu đó là giọt nước mắt đau buồn hay vui sướng, chỉ biết ngưỡng mộ một người con gái dũng cảm – bước lên dư luận để tìm kiếm cái khao khát của đời mình. Có người nói ích kỷ, có kẻ bảo điên dại. Thì có là sao, đã bao người khi bước qua nhìn lại cứ ngồi ngẫn ngơ tiếc rẽ đời đấy thôi.
Nó chỉ biết nói take care để rồi nhìn bóng người khuất dạng. Cùng thằng bạn ra về, nó nhìn một vết khói lam bầu trời đang chuẩn bị đưa đến bên kia bầu trời nước Úc xa xôi: một người đồng nghiệp, một người chị, một người bạn đáng để học hỏi và noi theo. Người mà nó hay gọi là Hồng Hoa.
( Ánh: Sưu Tầm)
(P/S: chúc chị thành công và hạnh phúc với những lựa chọn của đời mình. Hà cớ gì phải buồn – ta yêu đời đi nhé cho tim mình bớt lẽ loi)
Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA

ĐỜI CẠN (5)

Nhậu. Nhậu với em.
Photobucket
Nó ngước nhìn hàng xóm. Mãnh khăn tang quấn ngang đầu em, giờ nó mới để ý tới kể từ lúc liệm đến chôn cất ngoại xong. Trống vắng. Quanh nhà chẳng còn ai. Ngoài nó, hàng xóm và ông chín. Suốt đám ma nó không khóc. Thất thần. Nó cứ như bị trời trồng, đứng yên một chỗ chỉ khi nghe có ai kêu làm gì thì làm nấy. Thấy ông chín và hàng xóm chạy tới chạy lui. Thắt mãnh khăn trắng lên đầu. Ai cũng nhìn ông chín chỉ trỏ, nói gì nghe không rõ.  
Photobucket
Nó không khóc được vì đã từng thề. Mãi mãi. Không được khóc. Kể từ khi cơn gió chiều lướt qua giữa sân chùa xé rách mãnh áo tu. Nhẹ hều. Rát buốt cả xác lẫn hồn.
Nó ậm ừ cho qua. Hàng xóm vào bếp làm món gì đó không rõ, chỉ nói chuẩn bị mồi nhậu.
Một tô canh chua cá và thêm chảo thịt kho. Nước thịt sục sôi, mùi thịt thấm vào gia vị bay lên, lướt ngang mũi. Nồng nàn. Hương vị cũ. Nó đảo mắt nhìn quanh căn nhà mái lá xám nắng. Tơi bời. Bàn thờ tõa khói nhang. Hai bức hình đen trắng lộng kiếng. Lặng im.
Photobucket
Ông chín đốt không xong điếu thuốc khi tay cứ rung lên bần bật. Thoáng nhìn. Chắc lỗi bởi tại mùi canh cá và thịt kho bốc lên. Ngập hồn. Nước mắt lưng tròng trong rãnh mi sâu giăng đầy nếp thời gian, đưa tay thắt lại mãnh khăn trắng. Xiết thật chặt. Sợ rơi.
Thả vài ngụm khói. Ông làm một lúc ba ly.
  • Cười khì nói: Giờ anh vẫn sẽ bên em, chẳng còn ai dám nói nữa. Ba à.
Gió lướt nhẹ qua hàng dăm bụt. Rung rinh. Nghĩ thế nào, ông lại tháo mãnh khăn tang nhìn mê màng. Uống tiếp ba ly.
  • Cười khìn khìn: Đố thằng nào, con nào dám nói. Anh đăm nó học máu. Ba mặc kệ đi!
Gió rít qua kẹt cửa. Rập rình. Vắt mãnh khăn quàng vai. Làm ba ly tiếp.
  • Cười khà khà: Làm vợ Chín nhe Ba.
Gió rúc rích lén lút len qua tủ thờ thổi đến bờ vai lùa mãnh khăn tang tung lên rồi rớt xuống bờ vai ông. Nhẹ nhàng.
Cất một câu vọng cổ. Dai dứt.
Là …nguyện cho chàng
Hai chữ… an… bình an.
Mau trở lại …gia… đàng,
Cho… én nhạn …hiệp đôi.
Làm tiếp một ly. Lăn kềnh ra đất ngủ sau một cơn khóc thõa thê. Gào thét về ngoại, trong đó có tiếng chữi: chữi nó, chữi xóm, chữi cồn, chữi đến cả miệng đời. Cay nghiệt.
Photobucket
Đưa ông chín vào nhà nằm. Nó bước ra, ngồi dựa lưng vào vách nhà, để gió thổi bay đi những sợi tơ chỉ phía sau đầu. Mong manh.
Một thì. Trong con mắt còn lại.
Nhìn qua con đê già đến tận gò mã mới lấp nằm song song với gò mã cũ. Giữa đồng. Giữ đất.
Ngồi uống với hàng xóm. Lòng lạc lõng. Thấy rượu không còn cay nồng nữa, cứ như là nước lã. Đốt điếu thuốc, thấy khói bay lững lờ đến bơ vơ. Cụng nhẹ. Hàng xóm chẳng nói gì chỉ nhìn nó, uống đều mỗi lần nó trút cạn ly. Thấy đói. Mới nhớ từ qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, gắp miếng thịt bỏ vào miệng, vị mặn ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, thấm đau đáu đến tận tim trào ra khóe mắt. Giật mình. Mới biết ngoại đã ra đi. Nó nghiến răng gồng người lại khiến mắt đỏ lại càng đỏ hoe như trời chiều vừa hụp ở cuối sông.
Khóc đi. Hàng xóm nâng ly lên uống hết một hơi. Nhìn thẳng vào mắt nó. Trong ánh mắt trói nhiều tâm sự.
Khóc gì? Nó trừng mắt nhìn hàng xóm. Ức nghẹn. Hàng xóm hiểu gì, hiểu bao nhiêu về nó mà bảo nó khóc đi? Khóc như một đứa con gái bị đánh à, hay như một người đàn bà yếu đuối gặp phải đau buồn, bế tắc là khóc. Nếu thế thì không biết nó phải khóc đến bao giờ. Ngoại nói. Đàn ông không được khóc. Nhớ.
Photobucket
Khóc đi. Khóc như một thằng đàn ông. Hàng xóm bước qua ngồi kế bên nó. Chênh vênh.
Hàng xóm ghì đầu nó vào ngực. Choàng tay, ôm trọn nó vào lòng. Lúc đó. Nó chẳng còn chút sức lực gì để phản kháng. Ai cắt mắt nó để nước mắt ứ đọng bao năm túa ra như nước vừa được tháo vào ruộng. Tuôn xối xã. Ngập cả ngực hàng xóm. Tròn trĩnh. Ấm áp.
Hàng xóm cầm tay nó đưa lên ngực. Nhìn anh trong màn nước, mĩm cười. Nói: em muốn làm cháu dâu ngoại.
Sững người. Nhìn em. Đưa bờ môi bơ vơ giáp lại với bờ môi trơ vơ. Cuống tình qua đầu lưỡi. Lửa lòng. Chạy dọc khắp thân người. Rùng mình. Em chợt cởi áo nó, rờ ngực. Bất chợt. Đẩy em ra.
Em nhìn nó. Túa lệ. Đặt tay nó lên ngực em, lấy tay nó tháo tung chiếc áo đang mặc. Trói hồn. Nó nhìn em. Túa lệ. Tay nó lướt qua làn da em nhẹ nhàng. Khám phá. Cảm giác thèm muốn của ngày xưa, tưởng chết trôi đâu mất rồi. Quay lại. Bờ môi bơ vơ giáp lại với bờ môi trơ vơ. Cuống tình qua đầu lưỡi. Mặc gió thổi mây bay, ếch nhái râm ran hòa vào nhịp thở vội. Trút cạn. Sinh lực và nổi niềm. Mồ hôi và nước mắt.
Vật ngửa ra, nằm thở giữa sân nhà. Trăng đã lên cao. Nhìn em. Nước mắt tự trào.
Cám ơn em… đã cho anh được sống như một người đàn ông.
Photobucket
( Ảnh: sưu tầm )

LỘT XÁC


Nhìn về từng ngày vừa đi qua đây,
Vẫn thế đấy lắm đắng cay,

Photobucket

Đã lâu rồi nó mới được nghe một bài hát hay trong thế giới V-music hỗn tạp. Ngồi trước màn hình gõ lại vài dòng tâm trạng để thấy từng ngày qua đi. Nếu mà không gặp lại những gì của ngày hôm qua khi cùng mấy đứa nhóc gọi papa chuyện trò thì chắc vẫn thế đấy lắm đắng cay. Về đời.
Cái điệp khúc nó nhớ, nhớ mãi kéo dài đến ngần mấy năm mà vẫn không nguôi thôi nhớ...
Những buổi lê la café sớm, đến đêm về vẫn là café; tìm quán quen Bệt ngồi lắng nghe những bài hát live trong tiếng đàn ghita ru đời khi ngoài trời mưa đêm rã rít.
… hay một góc công viên hoặc nhà thờ, đôi khi chạy đến bờ sông nào đấy tìm vài cơn gió bay qua nghe đất, nước chuyện trò. Hòa chung. Cứ thế mà qua đi tháng ngày. Lặng. Ngồi nơi Cooku Café, không phải Bệt cafe để lắng nghe những bài nhạc tình cũ rích…để điều gì xoáy vào tim. Gọi ký ức quay về. Cho vui buồn một thuở.

Hết rồi chuyện xưa đừng buồn nữa đừng ngồi vu vơ.
Dẹp hết, dẹp hết, gột sạch hết,
Ngày dài vừa chết còn gì mà nhắc đến, điều cần làm là...vui lên !


Photobucket
Nghe đến đoạn ấy, tự hỏi vì sao cứ mãi loay hoay với những nổi buồn để rồi ngẩn ngơ ngồi tiếc. Câu hỏi. Nói với người, nói với chính mình!? Rồi. Cha con lại kéo nhau ra vỉa hè, làm vài chai bia khi cái nóng của ngày còn chưa tan biến. Nghiêng ngã cười.
Nụ cười hôm nay khác nụ cười hôm qua là mấy? không tính được, chỉ biết điều gì đó lâng lâng như một gã văn sĩ Hộ trong “Đời Thừa” cười hềnh hệch khi nghĩ về cảm giác được sống với chính mình. Vậy thôi.

Nhìn về đường dài còn bao chông gai,
Níu kéo mãi có thấy ai ?
Ngỡ rằng vụt bay nụ cười ấy nụ cười em đây.


”Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu “ ( Tago – Đào Xuân Quý ). Vì thế mà cứ nhìn về phía trước. Tan vỡ nhiều, vấp ngã nhiều rồi thời gian làm con đường hoa hồng trãi trong mắt ngày trẻ, con đường xanh lá khi rời bước giảng đường trở thành chông gai. Bây giờ. “Níu kéo mãi có thấy ai? “ vậy tại sao không nhìn về phía trước?

Lột xác, lột xác thành người khác,
Nặng nề ngày tháng còn gì buồn chán bay lên bay lên vỡ nát !


Photobucket
Có mà đi thở than, có mà ngồi buồn chán thì tháng ngày cũng không dừng lại. Chỉ riêng ta đứng lại. Một mình. Ấp ủ nhiều thì mộng mị cũng nhiều. Nó nghĩ nó chỉ cần ngồi lại. Tập trung. Định hình những “con đường chông gai” đang đợi phía trước chứ không phải ngã ba, ngã tư như bao lần lầm tưởng. Riêng mình. Nó thích hai từ “ lột xác “ được Nguyễn Hải Phong lập lại như vừa dỗ dành, vừa thúc giục trong tiết tấu R’n’B hòa cùng ca từ đậm chất Rock. “Lột xác”. Tự Mình.

Cho ta vui như lúc bé thơ e ngại,
Sớm hôm không mệt nhoài,
Hát một mình, hát cùng bàn tay xinh.
Cho ta say như lúc mới yêu điên dại,
Nhớ thương em miệt mài,
Hôm nào ta ngỡ ta như trong cơn mơ.


Vì thế mà sao không đứng dậy nào, sao ngày dài mơ mộng, tiếc nuối khi đêm vẫn chưa về. Một thời ngây thơ, một thời điên dại. Một thời ngông cuồng. Hoài bão. Giờ nhạt nhòa khi cứ bỏ ngỏ, đợi chờ. Đứng lên ta làm lại nào dù biết rằng chỉ có mình ta. Nó biết. Một mình. Ừ thì một mình. Có sao đâu. Điều cần làm là vui lên.
( Ảnh: Sưu Tầm )

QUÁ KHỨ VỊ LAI! ( Viết về một game thủ )

Nó ngồi ngẩn ra và đọc lại bài viết. Phần nào hiểu được tâm trạng của anh tám năm về trước. Một gã ngông – thật vậy một gã ngông. Nó gọi là anh trước vì tuổi đời sau là tôn trọng không kèm khách sáo ở đây. Rườm rà.
Photobucket
Nghĩ. Mình sẽ làm gì nếu đặt vào vị trí của chính anh tám năm về trước – là một designer giỏi của khách sạn Caravel nổi tiếng ở Sài Gòn - khi đứng giữa ngã ba cuộc đời: chủ cả hay là lính lác, sẽ bước ngã nào? Chưa biết. Anh chọn phần thử thách. Tìm một chân trời mới của riêng mình và rủi thay điều ấy lại thất bại, gia tài còn lại chỉ là một tuổi trẻ đi qua và rụt rè khi làm lại.
Nó trân trọng sự thất bại đó. Mừng. Thức tỉnh một cái tôi quá lớn bao trùm đi cả suy nghĩ và nhận định cho những bước đi mới. Đúng đắn. Đánh giá anh thật sự có tài qua những gì trao đổi và hướng dẫn. Sự thất bại là một sự khởi đầu. Dự định mới thay thế. Như một lão già Corel đang bị đánh gục bởi một đứa sinh sau AI vượt mặt trong thời đại mới. Anh thích lão Corel và luôn bên mình tâm sự bằng những nét vẽ rong đời.
Tập trung quan sát. Những thủ thuật sử dụng, những sản phẩm tạo ra cùng lão già Corel. Thấy trong con người ấy kiến thực, kinh nghiệm vẫn chưa phai nhòa. Tồn tại. Những ý tưởng đầy ấp, long đong từ những chiều buồn không có mây bay nơi vùng biên giới ấy. Trào dâng.
Photobucket
Anh kể. Nó nghe. Những thất bại của đời mình giờ như một liều vacxin quá mạnh đã khiến anh shock thuốc. Tự tạo. Trói buộc trong vỏ ốc của chính mình. Một gia đình nhỏ giữ lại những khát khao, khi có tiếng nói chào cha học về. Rối lòng. Bỏ thực tìm ảo. Không còn. Quá khứ vị lai.
Anh gọi. Nó nghe. Nói rằng sắp khóc khi đọc bài. Viết cho anh và cho nó. Một phần. Dường như đã gục ngã khi sự háo thắng của ngày xưa mất đi. Mất rồi. Sự tự tin nơi nào, để giờ đây anh đi lại con đường sỏi đá đã quên tên. Thả khói thuốc bay sao lòng ngập đầy. Say say. Khi nghe nói anh sẽ làm lại. Không còn mãi rong chơi nơi thế giới ảo mà trở lại đời với đầy những tâm tư. Thực tại.
( P/S: Gửi tặng anh – nơi vùng đất biên giới xa xăm đang tìm lại chính mình )
Chuyện chàng Hồng Y
04/03/2010  ( Bài viết đã được đăng trên trang chủ TLBB – FPT)
Gió gọi nắng cho bình minh thức giấc,
Báo tin rằng xuân đã qua thềm.
Ai ru tình trong tình yêu mỗi sáng,
Nghe hơi thở đất trời giữa mây bay....
Mọi thứ đều đang trở mình khi bình minh thức dậy, những ngọn đèn đường chợt tắt khi vài tia nắng đầu tiên buông mình xuống mặt đường ướt đẫm hơi sương. Một ngày mới bắt đầu, anh đi làm, em đi học, cô đi bán… tất cả đều bắt đầu ở chữ mới ở thì hiện tại và không ai định lượng được điều gì xảy ra ở tương lai.
Nó ngồi vào bàn và viết về gã đó... một gã đứng giữa ở quá khứ và tương lai – tên gọi Hồng Y.
Mơ giáo chủ chỉ được mỗi Hồng Y,
Bỏ nỗi buồn nơi cõi sầu nhân thế.
Về Thiên Long, mộng giấc mơ tiên,
Nơi hư ảo nỗi sầu như đánh mất.
Photobucket
Nó gặp gã khi nào nó chẳng nhớ, chỉ biết một chiều cùng nhau chinh phạt Yến Tử Ổ nó biết rằng gã là một hảo hữu đã bị bỏ quên, và rồi nó mày mò khám phá nhiều hơn về người bạn mới này.
Trên tất cả gã là Bang Chủ,
Một Trầm Gia cô độc giữa server.
Không tham gia vào giang hồ đẫm máu,
Chỉ về thành vui các thú điền viên.
Photobucket
Không biết bao nhiêu lần nó gọi gã đánh nhau nhưng chỉ nhận một lời từ chối nhẹ nhàng. Điểm hảo hữu tăng cũng là thời gian nó biết gã nhiều hơn, một gã ngông cuồng bỏ cả Bang về chơi cùng nó, cứ mang trên mình nhưng cấp độ cao về các nghề nghiệp Thiên Long.
Nó nhớ mãi và cứ cười về định nghĩa ấy: đối với người khác: Rác + Rác = Rác còn đối với Hồng Y thì Rác + Rác = Vàng, khi lần đầu gã tặng nó phù cấp cao.
Lập Trầm Gia chỉ vì một chữ Trọng,
Bỏ Trầm Gia vì ba chữ: Tín, Nghĩa, Cuồng.
Photobucket
Gã lập Bang để khỏi phải xin thương nhân vì với gã đã đi qua hơn nữa đời người, bao lần thất bại đã để lại trong gã nhiều di chứng đến nỗi thành dị ứng với việc xin cho. Nó gọi gã về Bang để chơi cùng như một lời khuyên bỏ lại tất cả phía sau của những gì đau buồn, thất vọng nhất.
Nó muốn gã hiểu rằng trong thế giới thực của những điều thất vọng, gã còn có thể tìm nơi đây một tình bạn nơi đất ảo Thiên Long.
Trời đầu năm vẫn còn trong xanh lắm, biểu tượng buồn chào gã giữa Tung Sơn. Nó tạm biệt gã trong chiều Tung Sơn ấy, nhắn nhủ rằng hãy tìm lại tương lai và đừng bỏ tất cả để tìm một vị trí riêng.
Ly cafe hòa hương ngào ngạt,
Một gã trai đang làm lại từ đầu....

( Ảnh: Sưu Tầm )

Hai màu da, Một màu máu

Cuộc đời chỉ là một chuỗi những cơ hội ngẫu nhiên. ( George Besnard Shaw )
Photobucket

Gặp anh, một ông bố và một chiếc xe nôi (hiển nhiên bên trong là một đứa trẻ kháu khỉnh), tại quán cafe Highlands, có thể xem là một trong những cơ hội ngẫu nhiên để giúp nó biết rằng cuộc sống còn có những người đáng để trân trọng, vì trong con tim đó còn dòng máu nóng rất người, không đơn thuần chỉ tuần hoàn nhịp đập để sống hết một chữ con cho trọn.
Photobucket
Với nó. Anh là người mới gặp lần đầu nhưng ấn tượng để lại thì khó mà phôi phai bởi tình yêu thương dành trong đôi mắt ấy dành cho đứa nhóc nằm trong nôi.
            Ấn tượng đầu là một tình yêu dành cho trẻ. Chẳng lạ, chẳng hiếm trong cuộc sống đời thường. Không thiếu lắm những tình thương tương tự.
            Ấn tượng mạnh cho hai màu da cùng chung một màu máu. Thoáng qua. Nhìn thấy gương mặt đứa bé đang cười. Ngô nghê. Cười.
Photobucket
Nghĩ. Theo một quán tính được nuôi dưỡng từ môi trường đang sống. Dè dặt. Xét. Một gã thanh niên con quá trẻ để suy nghĩ đến việc này. Có phải đã có gì đấy trong nghiệt đời tự tạo nên muốn lấy lại đức cho mai sau như đạo, giáo thường dạy!? Nghĩ. Điên. Tạo đức gì cho mai sau khi nghiệt đời tự tạo chưa trả xong, đã lại ích kỷ xốc lên vai thêm một phần đời chưa chọn lựa được cho cuộc sống của chính mình!?
Photobucket
Đứa trẻ quay sang nhìn nó. Thả ánh mắt trong veo chưa lẫn chút bụi đời. Hồn nhiên. Đưa đôi tay về phía nó. Thiết tha. Với nó. Không thể chối từ bất cứ điều gì xuất phát từ con tim. Vô lo, vô tính.
Photobucket
Một vòng tay trẻ bắt cầu cho một mối quan hệ. Làm quen. Một người bạn Mỹ. Gật đầu chào, vài câu xã giao, nhập đề câu chuyện. Giới thiệu đứa con trong ánh mắt long lanh tự hào: Nguyễn Vũ (một cái tên thuần túy Việt Nam), một tuổi (thấy đắng cay qua ánh mắt của những đứa trẻ già sống lâu khi không thấy ba mẹ đâu chỉ thấy một gã mắt nâu tóc vàng đang hân hoan bồng bế. Đời thường. Thương hại. Hai từ mấy ai đặt đúng một lần cho hợp với nghĩa câu hay ngữ cảnh)
Một nụ cười trẻ bắt cầu cho một cách nghĩ. Cội nguồn. Một người bạn Việt. Gật đầu chào lại, vài câu xã giao, hỏi vào câu chuyện. Đổi họ thay tên. Bắt đầu một trang đời mới cho Nguyễn Vũ sau này ở đâu đó cách một bờ đại dương!?
Cười. Nói. Có thể một phần mất đi vì chính sách, thủ tục nọ kia nhưng anh sẽ giữ lại những gì thuộc về nguồn cội để mai này khi anh (người thanh niên chưa qua ngưỡng ba mươi ) có mất đi thì vẫn còn có một mối nối tìm về với cội nguồn. Quê cha đất tổ. Biết đâu được vẫn có người mẹ nào đó đang tìm con. Biết đâu được vẫn có người cha nào đó đang mong con. Mõi mòn. Hoàn cảnh khắc sâu. Đâu ai không phạm phải sai phạm. Một lần. Những giả thuyết đặt câu, thấy đau đáu không muốn tìm biện chứng.
Photobucket
Tự nghĩ. Để làm gì nếu chứng minh điều ngược lại. Giết một ai đó bằng một nhận định của riêng mình. Nhân rộng. Nhận định thành kết luận theo hiệu ứng đám đông. Nhân đôi. Thiên hạ. Tạo ra miệng đời nghiệt cay. Giết người lần hai mà lưỡi dao làm ra vẫn là từ một nhận định.
Lan man. Nhìn lại. Trong ánh mắt hạnh phúc của anh, một người bạn Mỹ, một người mới quen và có thể sẽ không bao giờ gặp lại vì anh nói ngày mai anh sẽ bay trở về miền đất ấy, nơi lá cờ với năm mươi ngôi sao và mười ba sọc ngang, nơi ôm ấp những giấc mơ Mỹ đang đón chào một người công dân mới mang dòng máu Việt Nam. 
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN (4)

Thấp cho ông ngoại mày một nén nhang.
Nó không dám quay lại nhìn. Lấy tay lau vài giọt nước tràn khóe mi. Thấy bóng ngoại dài lướt thướt trên nền nhà liêu xiêu.
Nghe tao bệnh mày mới chịu về. Lần nào cũng phải nói thế mày mới chịu về hả thằng ôn con
Ngoại vẫn đứng dựa cửa nhà thả khỏi. Làm một cơn ho lẻ. Nắng trượt theo bóng ngoại vào bên trong nhà, mấp mô theo nền đất gợn sóng. Rướn người lên tủ thờ.
Ngoại hút thuốc ít thôi. Con đi làm mà, giờ công việc nhiều lắm nên con…
Nó với lấy vài nén nhang, rút hột quẹt trong túi ra thấy bàn tay mình nhớp nhúa. Nó thấy bóng mình xiêu vẹo, lách người qua bóng luồn vào bóng ngoại. Liêu xiêu. Ngoại đến gần đưa nó que diêm. Đốt lên thấy ngai ngái đầu mũi. Mùi đã lâu rồi ngửi lại.
Biết rồi, biết rồi. Mày có lý do mà, thôi đi tắm đi người mày mùi gì thật khó ngửi.
Photobucket
Nó dạ một tiếng nặng nề dấu đi tiếng thở dài, khi nắng bước khẽ lên bàn thờ ông ngoại đang tỏa ra mùi nhang ngào ngạt. Thấp thoáng. Thấy dáng ông trong những ngày dẫn nó ra đồng, bước đi lững thững trên con đê già. Ông ngoại ít nói và không bao giờ đánh nó, chỉ mỗi lần bà ngoại la nó hay đánh nó là có ông giải vây. Ngọt ấm. Vòng tay ôm nó vào lòng bảo: bà thôi đi, được rồi. Nó biết lỗi rồi, phải không? Nụ cười ông thôi bay nắng cháy và lằn roi hằn da. Nó thút thít: con xin lỗi ngoại, rồi rút vào lòng ông. Ôm ấp.
Thời thơ dại, ông ngoại dạy nó những trò chơi chỉ có nơi cồn nhỏ, gió mưa gắn bó với phù sa qua từng cơn nước lên: thắt lá, thả diều, cắm câu… phân biệt đâu nước cạn, đâu nước sâu, đâu là hang rắn cái nào là hang cua. Vui thả trời. Ông và cháu cứ rượt nhau chạy đuổi trên đồng mỗi mùa gặt xong, chiều về cứ ở nhánh sông đợt lờ bắt cá. Cười rôm rã.
Photobucket
Vậy mà. Gió mưa cồn nhỏ cướp đi ông ngoại nó. Lạnh lùng giữa đêm. Nước dâng vô hồn, bão kéo giăng đầy trời, xáo trộn một cồn quê vì con đê vỡ. Nghẹn ngào. Cơn lũ lếu láo đi qua định cướp mất đồng sau khi cuốn đê già. Hò hét. Ông ngoại cùng cánh đàn ông của cồn nhỏ, hèn hau đắp lại con đê già. Trong đêm, giành giật lại cồn nhỏ với cơn lũ lếu láo. Sáng trời, ông nằm lại mãi ở con đê già gục đi, tay ngoại vẫn còn cằm cừ tràm giữ đất. Sinh lực tàn.
Photobucket
Thức dậy. Trời đã đằng tây.
Ngoại ngồi nói khi những hạt lửa nhảy múa trong lò, thịt ngã màu tõa hương như những đóa hoa vừa nở trong ánh lửa chiều trong bếp khói lửng lơ dưới bàn tay ngoại. Chai sần nổi những sợi gân xanh lớn nhỏ chằng chịt. Ngoại bảo nó ra sân trãi chiếu rồi gọi ông chín qua chơi: tối nay, ngoại với mày nhậu một đêm. Mắt ngoại hình như ươn ướt, chắc là bởi khói cay.
Gió đu đưa tàu lá. Run run. Ngoại ngồi thả khói. Quay sang bảo: anh chín làm một câu vọng cổ nghe cho đã thèm coi.
Mồi nhậu. Một tô canh chua cá lóc kèm thêm 1 chão thịt kho. Ngút khói. Ông chín cười khà, nói toàn là món nó thích ăn chứ đâu phải món nhắm mà bà lôi ra nhậu. Ngoại ậm ừ bảo có thì cứ nhậu đi, cứ rượu vào thì đứa nào mà không xĩn cần chi nhắm mồi. Nói xong ngoại ho dữ dội.
Photobucket
Ngoại vỗ vay nó:
Tối nay ngoại sẽ nói cho mày nghe về ba má mày. Chắc mày cũng không hiểu vì sao ra đi đúng không?
Ba má mày ra đi vì nghèo khó chỉ là một phần, một phần vì miệng đời cay nghiệt. Lấy má mày chẳng cần cưới xin, mà có muốn cưới thì tao với ông ngoại mày cũng không đủ để tổ chức một đám cưới. Nghèo quá. Mời vài người qua ăn mâm cơm rồi giới thiệu vợ thằng Tèo. Thế thôi.
Gió thổi sượt qua vài sợi tóc bạc đong đưa lúc ngoài cúi đầu.
Trong cồn chả ai biết quê gốc má mày ở đâu. Được chừng bảy tháng thì sinh ra con, đời lênh đênh trên cồn nhỏ nhiều sóng gió. Âm ỉ. Người trong cồn bắt đầu bàn ra tán vào về đứa con sinh sớm, không biết bao nhiêu lần ba mày cãi nhau, đánh nhau với người ta. Toàn người trong xóm. Nghe đâu ngoài xã cũng có. Chuyện dèm pha. Được một năm thì bớt bàn ra tán vào.
Gió thổi rơi tàn thuốc. Ngoại gắp thịt bỏ vào chén nó.
Tưởng đâu sóng gió đi qua nào ngờ phong ba lại tới. Một người đi làm ngoài thị xã về cồn chơi, biết má mày đã từng một đời chồng. Cồn có bao lớn, trong ngoài lại bàn ra tán vào. Chẳng biết ở đâu ra hai chữ: nạ dòng. Chua lét. Thét vào tai ba mày khi bị chữi hay bị đánh đau. Quạ nuôi tu hú, ngu gì ngu vậy.
Photobucket
Ngoại hớp ngụm rượu. Ông chín bảo thôi đi mà. Đừng kể. Có gì vui đâu.
Phải kể chứ anh, nó lớn rồi phải nói cho nó biết. Sợ sau này không nói thì ân hận một kiếp. Ba mày. Rượu hớp vơi đầy, lâu ngày thành ra nghiện. Nhà cửa chẳng lúc nào yên. Mà bà mẹ cái cồn này, chả hiểu sao cứ đồn ầm lên, càng đồn lại càng ác. Cứ mỗi lần đi đồng về ba mày lại nghe một câu chuyện khác nhau. Vô tình hay cố ý. Ba mày mặt cứ đỏ như đất sét, muốn nuốt sống đứa nào đồn vợ nó. Chẳng biết làm gì cứ nhậu xong lại chữi đổng cho hả cơn.
Photobucket
Một đêm, xĩn nằm trên vạt nghe má mày ru con hát câu gì đó nghe đau lòng “ gió đưa bụi chuối sau hè, anh mê vợ bé bỏ bè con thơ”, nghe xong câu đấy ba mày chửi má mày ngồi khóc. Nói tới cãi lui, sao ba mày lại tát cho má mày một bạc tay. Rồi ra đi. Thiệt ác. Câu đó chắc nó nghe lúc ngoại ru mày. Thuộc hồi nào không hay.
Nhấp thêm một ly rượu. Ngoại ho. Nó lấy tay vuốt lưng ngoại thấy người ngoại run lên. Ông chín cứ lặng im, uống đều theo từng ly ngoại uống.
Má mày cứ ấm ức ngồi khóc, lặn lội tìm chồng khắp mấy cồn rồi đi luôn. Tao với ông ngoại mày chỉ biết nhìn đứa con thơ bỏ lại.
Chàng là chàng có hay?
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây.
Nói đến đây ngoại dừng, câu vọng cổ của ông chín cất lên. Nhip nhàng như hòa tấu giữa người kể và người hát. Ngoại góp thêm cơn ho trong đêm hè ếch nhái râm rang. Gió thổi lá khô bay. Hờ hững.
Ngoại gục đầu vào vai nó. Thật nặng. Tiếng ông chín chợt ngưng lại. Hét to: chị BAAAAAA. Tỉnh dậy đừng làm tui sợ. Nước mắt ông tự nhiên rớt ra như giọt mưa đọng trên lá tuôn xuống bất ngờ. Nó giật mình.
La gì to vậy… Tui chưa chết đâu… Mà chết có gì đâu, ai cũng phải chết mà.
Ngoại nhìn lên trời đầy mây đêm kéo đến.
Đời có bao năm. Nhẫm đếm năm, mười, mười lăm…Đời cạn.
Photobucket
Sống sao cho đáng sống nha con. Mặc kệ người ta nói gì. Con vẫn là cháu ngoại.
Nói đến đây ngoại uống cạn hết ly rượu nếp, gục vào vai nó kéo một tràng ho dài. Nó thấy vai nó ướt đẫm. Nó biết. Ngoại khóc. Từ nhỏ đến giờ mới thấy ngoại khóc. Nó cũng hai hàng nước chãy dọc trên gò má. Ông chín chẳng nói gì cứ uống liên tu bất tận.
Gió táp vào má ngoại, thổi những sợi tóc buông dài bay lên mặt nó. Dính chặt. Ngoại ngẩn đầu dậy nhìn ông chín. Chứa chan.
Anh cho ba dựa vai cái…nha. Ngoại lại ho dài.
Gục đầu vào vai ông chín. Nhắm mắt. Thấy vầng trán ngoại cao vời. Giãn ra. Gương mặt ngoại bình yên như con sông chãy êm đềm không gợn chút sóng. Môi ngoại hình như đang cười tình. Ấm áp. Ông chín ngồi tu hết một ly đầy. Lên một câu vọng cổ trong tiếng thở nặng nề bên vai. Được nữa câu. Nước tứa ra từ mắt ông. Giàn giụa. Câu vọng cổ không tròn câu.  
Bao thuở… đó đây… sum vầy,
Duyên… sắc… cầm… lạt… phai.

( Ảnh: Sưu Tầm )

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN (3)

Hàng xóm xưng EM gọi nó là ANH. Tưởng nghe nhầm. Nghe gọi đến hai lần mà vẫn chưa tin. Sững sờ. Lòng nó xốn xang, con tim phản kháng dữ dội muốn thoát khỏi lồng ngực tù túng. Bất chợt. Dòng suy nghĩ bắt nó phải dừng lại những cảm xúc vỡ òa này, dù con tim đang thét gào mãnh liệt. Một tình yêu.
Photobucket
Biết rồi. Đi học đi.
Nó đứng dậy bỏ đi khi nắng vừa lên tới. Soi bóng ngã trên con đê già, lắt lư tà áo dài bay đi. Bay đi mất rồi. Còn đâu. Áo thun, quần jean loang rách, ẩm mùi nước hoa pha với bia rượu, nó thấy mình lạ xa với quê nhà. Không con đồng hành được với chiếc áo ấy. Tinh khôi áo trắng xạm màu đất, nước và ướt đẫm mồ hôi. Nhớ lại. Đồng hành là chiếc áo trắng ngã giống màu, nhàu nhĩ cùng chiếc quần xanh đã ngắn qua mắc cá chân, bị chôn vùi dưới đáy tủ bởi hàng chục chiếc áo mới. Lạ mùi. Lâu quá rồi nó chưa mặc lại.
Một thuở. Trong một con mắt.
Thấy mình được yêu thương.
Photobucket
Từ bà ngoại. Luôn đi theo sau nó trên những con đê già từ quá khứ ruồng bỏ, dáng người cứ nhấp nhô mỗi khi chào hỏi một người hàng xóm mỗi bước chân qua, cười khà theo tiếng gọi hối thúc của nó. Vội vã. Đến hiện tại bỏ nhà đi làm mà ngoại vẫn cứ theo sau, gửi tình thân và nổi lòng đến người chủ lần đầu gặp gỡ.
Không cho nó biết. Ngoại ngồi chuyện trò đến hết cả ban trưa, gửi lo toan từ mãnh đất nghèo sợ phố thị phồn hoa cào rách mãnh hồn thơ. Lần nữa. Nói chuyện biết gặp người chủ tốt, ngoại nhắn gửi dạy dỗ giùm đứa cháu, bởi một thân thể già không thể giữ nổi một tâm hồn trẻ đang sục sôi. Muốn nếm, trãi đời.
Photobucket
Từ chủ nó. Một anh chủ trẻ, suy nghĩ lập dị khác người ẩn bên trong một cách sống bình thường. Nó nể anh vì những gì anh có. Từ học hành, sự nghiệp, gia đình cho đến tình yêu. Anh được học hành đầy đủ theo như cách nghĩ của mọi người, làm gì làm thì cũng đại học bước ra rồi thư thả ngồi trong máy lạnh.
Anh bước ra khỏi cánh cửa đại học, lướt qua nhiều nghề để thõa đam mê khám phá, rồi dừng lại nơi một công ty nước ngoài danh tiếng. Thư thả. Trong guồng sống của đời thường, anh vắt vẻo giấc mơ một sự nghiệp khác bên ngoài. Tự làm chủ. Nhờ thế mà nó có cơ hội gặp anh. Học hỏi. Trong những lời tâm sự đêm khuya khi nghe về đời nó. Dìu dắt. Suy nghĩ và cách làm, tư duy và tính toán. Từng ngày, từng ngày qua. Nó thấy mình may mắn khi được gặp anh.
Có thể nói sự nghiệp của anh vẹn tròn nếu không tính những sóng gió đi qua đầu tuổi trẻ. Ngông nghênh và háo thắng. Cộng thêm phần may mắn giúp anh tạo cho mình một nghiệp nhỏ. Vững vàng. Khi có sự giúp đỡ của gia đình anh. Nhiều nhất.
Photobucket
Mẹ anh. Người mộ đạo Phật. Tất cả việc làm đều nghĩ đến chữ TÂM khi tuổi già đến, tuy nhiên lúc làm kinh tế thì vẫn là kê ra mà tính. Bà rất rõ ràng và dứt khoát, trừ mỗi khi bước đến trước một cổng chùa là lòng bà lại ngập tràn những nỗi lo xốn xang, giống ngoại nó mỗi lúc trãi lòng tâm sự. Với nó. Bà xem như con. Một phần vì thương mãnh đời nó đã đi qua, phần vì sự khát khao vượt qua đói nghèo, nhưng phần nhiều là cái hiếu thảo nó dành cho ngoại nó. Khi tháng lương đầu tiên lãnh xong về thăm ngoại liền.
Để rồi. Tháng, ngày như bướm đậu bướm bay. Hờ hững. Nó về thưa dần trong tiếng căn dặn, lo lắng của bà: lo mà về lo cho ngoại mầy, cứ ham chơi vậy ông con. Nó chỉ cười khì: dạ! cứ từ từ.
Từ nhà sư. Lầm lạc. Cho nó tất cả những gì nó muốn. Chỉ qua một lần gặp khi ghé thăm nhà phật tử lúc trời đứng bóng. Gặp mẹ của chủ nó và gặp nó. Có gọi là duyên không mà chẳng hiểu sao thầy lại khuyên bảo nó đi chùa?. Lại nhắn: lòng con chưa đến cửa Phật thì cứ chở bà chủ đi chùa để ngưỡng Phật. Nó ậm ừ cho qua. Lần là thế nào, lại nhận được số lạ. Bắt máy mới hay số thầy gọi qua, nói gì là lạ. Nó ậm ừ cho qua.
Photobucket
Dăm thì mười thuở, ở cũng quen nơi, bạn quen biết nhiều. Thượng vàng hạ cám, cám trộn đa phần. Ăn chơi theo thời, nó choáng ngợp trong sự mới mẽ này quên mất. Ban đầu. Tự dưng thấy thẹn, ngường ngượng rồi tức tối. Vì cớ làm sao. Chăm chọc vài câu. Cái nghèo. Thấy ức nghẹn khi cả bọn cười phá lên khi nghe những câu nói đi theo nó một cồn quê. Buột miệng. Không chơi cùng bọn đấy. Được đâu vài lần nghĩ chơi, lại buồn. Chợi lại thấy ức. Nó cười trừ cho qua. Lần là thế nào, lại nhận được số thầy lúc trời ngã bóng. Trượt lòng. Tâm sự vơi đầy. Nó không còn ức nghẹn.
Những con người trẻ miệt mài với những đam mê không bao giờ cạn, vật chất xếp hàng ngang đến vô tận.
Nó cũng đi theo tiếng gọi của những gì mới mẻ, bạn bè tụ tập mỗi đêm khi phố thị lên đèn.Nó có được tất cả những gì nó muốn. Gió chiều lướt qua giữa sân chùa xé rách mãnh áo tu. Nhẹ hều.
Ngày qua ngày nó biết cách làm tiền. Một cách tự nhiên. Không cần ai dạy chỉ là do kinh nghiệm bồi đắp. Riêng mình. Xe riêng, điện thoại đắt tiền, xài máy tính riêng không phải ngó nghiêng nơi phòng net đông người ngộp khói, trông đứa bạn chơi. Nghiền. Tiếng cười nói gái, trai. Rộn ràng. Thời gian như bất tận cho hương vị giữa đêm bay lên. Nặng mùi. Cay nồng trên đôi môi nó, không biết vì sao lại không giống mùi cay nồng trên người ngoại nó, hình như thiếu chút mằn mặn của nước mắt. Túa ra.
Nó đam mê bia rượu – thứ nó ghét cay đắng. Giờ chỉ bia, rượu giúp nó quên đi sự ghê tởm chính mình. Nhầy nhụa. Thứ nước bọt gớm ghiếc lướt trên khắp da thịt nó trong sự khát thèm, cho đến những giọt máu đầu đời rơi trớ trêu phận rẽ. Rĩ rã. Tiếng lá non tỉ tê khóc bên ngoài sân mỗi lần cơn gió đu đưa. Có giọt mưa nào rơi trên má tượng Phật chãy xuống thành hàng. Ngỡ ngàng. Tưởng đâu Phật khóc.
Nó cứ nằm vật ra. Nuốt trọn cảm giác không bao giờ quên. Tởm lợm. Nước bọt, máu và tinh dịch. Nhất thời. Chỉ có bia rượu giúp nó quên đi.
Lâu dần. Tởm chính nó. Bỏ mặc. Riết rồi quen. Chẳng biết đâu tởm đâu ghớm, chỉ thấy thời gian đi lững thững như chống nạn mỗi đêm. Nhơ nhớp. Nước bọt, máu và tinh dịch. Rát buốt. Cả phần hồn ngơ dại. Nó không cho phép mình được khóc. Chẳng hiểu sao bia, rượu vào là nước từ đâu tứa ra như ai rạch mắt. Chắc là nước vào nhiều quá nên trào ra mắt.
Về nhà đứng trước bàn thờ ông ngoại. Mùi nhàng phảng phất. Bình Yên. Không thấy chỉ thấy buốt đau phận đời. Đổi chát. Nước mắt tự nhiên trào trong đôi mắt hằn lên những tia máu.

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Nếu ngày mai không có PHỤ NỮ!

Có bao giờ. Bạn tự tưởng tượng một ngày nào đó trên thế giới này không còn hình bóng của người phụ nữ một lần xem, sẽ có khối điều để nói đấy. Riêng tôi thì phút giây này đây. Đang tưởng tượng nếu ngày đó sẽ đến, thì mọi thứ chung quanh tôi sẽ như thế nào? Chỉ biết có hai từ để hình dung: KHỦNG KHIẾP.
Tại sao khủng khiếp?
Bạn đừng bao giờ hỏi tôi như thế nhé! Vì bản thân tôi. Không thể nào chịu nổi cảnh ra đường, về nhà hay đi bất cứ đâu: chỉ gặp toàn là đàn ông. Lạy trời , lạy chúa! Con không lầm lỗi nào (nghiêm trọng ) mà người trừng phạt con như thế? Thật lòng. Xin đừng bao giờ để ngày đó xảy ra.
Photobucket
Để…
Tiếng khóc của con còn được mãi trong vòng tay mẹ. Ngu ngơ. Từ thuở ấu thơ rồi lớn lên trong ánh mắt thương yêu. Lặng lẽ. Ngắm mãi bước chân tôi vào đời vì biết rằng đời không đẹp như mọi đứa trẻ luôn nghĩ. Dại khờ. Đêm về mơ được lớn mau. Ngắm nhìn mái tóc của người mẹ trẻ theo năm tháng pha sương. Mãi miết. Nhặt nhạnh từng sợi theo thời gian giã từ mái đầu xưa tìm về nơi góc vắng. Lặng lẽ phai màu.
Mẹ tôi..
Photobucket
Thấy giọt mồ hôi ướt lưng người chị gái. Trên môi. Vẫn nở một nụ cười làm nắng gió hờn ghen. Bao năm qua cầu chông chênh, sợ lắm trượt chân vì không biết bơi. Một lần. Tội biết bao. Nhìn dáng run…run…hanh hao và gày gòm như cành cây trơ lá mỗi độ thu về. Phơ phất. Một nỗi lòng canh cánh. Tìm một tấm chồng không phải của hôm nay hay ngày mai. Vẫn không biết được.
Chị tôi…
Photobucket
Nhìn những nụ cười ngây ngô trong tà áo trắng, thầm tiếng yêu không nói nên lời chỉ gửi vào lưu bút chuyền tay tôi trong những ngày cuối cấp. Vu vơ. Tiếng nói chia tay thay cho lời nhắn nhủ rằng nơi quê nhà. Vẫn còn đấy một trái tim không hóa đá, để kẻ phụ ra đi tìm một phương trời mới. Ấm ớ. Nơi ngày mai tốt đẹp hơn bây giờ như tôi nghĩ. Rối bời.
Bạn gái tôi.
Photobucket
Nhìn những giọt nắng buông dài trên mái tóc duỗi thẳng của những cô gái bên kia đường. Ríu rít chuyện trò. Môi nào đặt bên điện thoại. Bẽn lẽn cười làm lòng ai xao xuyến. Cháy lòng. Bất cứ ai dù là đứa con trai lạnh lùng nhất. Có khác, chẳng qua là cách thể hiện mà thôi ( trừ thế giới thứ 3) của một thời đại học tôi qua.
Bạn cùng trường.
Cho những cơn "gió lẻ" đùa vui trên những khuôn mặt teen. Tẻn tò. Làm dáng với những trang phục theo những trường phái Nhật. Đang lên. Với harajuku là đại thể và luôn biết rằng mình luôn là tâm điểm của sự chú ý. Em muốn như thế và em được như thế. Tội tình. Em không hay rằng cái khắc nghiệt của đời thường sẽ giết chết cái nét thơ ngây ngày ấy ở một thì tương lai. Không xa em ạ. Thế nhưng đừng vì vậy mà đánh mất tuổi thơ ngây vì ngày mai vẫn còn chưa tới, nó ngắn với người đã qua nhưng luôn lân la khi đang tuổi em à.
Em gái teen.
Cho những comment đi qua những trang blog bình thường, giản dị, său sắc và châm biếm. Để lại. hầu hết một tính cách đi ra trong tâm hồn comment ấy. Nồng nàn. Những trái tim cháy bỏng và trong như khối pha lê dễ vỡ. Phũ đầy. Trong những tâm hồn ấy một cảm xúc mới khát khao yêu đương dù đau buồn chôn kín, cho những bài blog phiêu linh - viết cho ngày tháng đi qua hay những xúc cảm ngập tràn bất chợt những giờ phút đi qua.
Bạn gái net.
Photobucket
Một nụ cười hở hàm răng chông chênh, có vài chiếc răng đã mất đi nhưng không buồn làm lại, của mái tóc đã phôi phai đời nhưng hồn người chai sạn vẫn còn hân hoan. Vẫn thách thức đời nghiệt ngã đến bao lâu khi lòng người vẫn trẻ ấy.
Các cụ già tôi.
.....Ôi thôi còn nhiều thứ nữa để nói lắm và không thể nói hết ra đây!
Chỉ biết một điều rằng. Nếu không có họ thì những nụ cười của con trai chúng tôi trở nên nhạt nhẽo và gượng gạo, những hành động sĩ diện nhất thời không còn nữa và thay vào đó là bó mình lại như những thiếu nữ mười tám chỉ "dĩ hòa vi quý". Cười trừ. Cũng không còn nữa những lúc bâng khuâng lạc lối rồi ngây ngô không biết rằng em có nhớ đến tôi không!? Hay cái giận hờn vu vơ cũng không còn để chàng khờ mãi xin lỗi làm lành mà lòng không hiểu vì sao, để rồi đến giọt nước mắt lặng thầm càng chảy ngược vào trong vì không còn có nữa còn lại của đời mình lau khô giọt nước mắt lặng thầm một cách nhẹ nhàng và tinh tế.
Photobucket
P/S: Gửi đến tất cả những người thuốc gen XX một ngày của mình thật vui vẻ để đêm về còn nhớ đến chúng tôi ( những cá thể mang trên mình gen TRỘI XY)
* Edit lại trong một ngày tháng ba ấy. Vội vàng. Yêu thương!

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...