Chiến Phan

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

[TFS VN] Câu chuyện mười năm


871df0685d5d25d31f1d351903df0b7c 
Takashimaya, Ember Café, buổi trưa quán khá đông khiến hai gã đàn ông lọt thỏm trong biển người này dù rằng họ không quan tâm. Nó mời anh một buổi cơm trưa để nói lời cám ơn sau hai năm gìn giữ một chữ ơn và được sự khuyến khích của chị là…để anh vui.
Anh – là một đồng nghiệp cũ ở Tài Chính Toyota; ở một bộ phận gần như đối lập nhau – anh thuộc phê duyệt, nó thuộc về sales. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản được mối quan hệ bạn bè lệch tuổi giửa nó và anh sau khi anh công tác tại một ngân hàng khác; đơn giản anh có được sự tôn trọng và ngưỡng mộ của nó từ tri thức anh có được. Buổi ăn trưa đấy, vẫn còn có một lý do khác ngoài lời cảm ơn muốn gửi đến anh, nó muốn anh cho nó một đánh giá – dù sau đó (nhưng không bất ngờ) anh đã thay đổi hoàn toàn ý định của nó như mọi khi.
Đó là việc nó muốn nhờ anh cho nó một ý kiến về bản thảo câu chuyện mười năm ở Tài Chính Toyota nên được kể lại theo cách nào; trực tiếp hay gián tiếp. Nghĩa là, nó đã có bản thảo của hai cách kể khác nhau, cần ý kiến của anh về cách nào sẽ thú vị hơn. Câu hỏi của anh càng khiến nó thú vị hơn:
Tại sao là bây giờ? Đó là một câu hỏi hay mà chưa bao giờ nó đặt ra khi bắt tay vào viết – như một thói quen viết lách của mình – chương đời cần được ghi lại và nó nghĩ mười năm là một chặng đường càng xứng đáng được ghi lại khi ngày kỷ niệm càng cận kề.
Hãy để lại. Anh tiếp lời và như gần như dứt điểm khi nó giải thích về lý do chọn thời điểm thảo câu chuyện mười năm. Điều đó đồng nghĩa với lý do của nó hoàn toàn chưa thuyết phục anh. Anh luôn là như vậy, anh khiến nó bị nghiện bởi tri thức và sự hiểu biết của anh lẫn khuất sau mỗi lời nói.
8630275a6514bf0181ddcf0cd01876ad 
Viết giờ rất…uổng. Anh cắt dòng suy nghĩ của nó sau khi cho nó một lý do. Anh vẫn như ngày nào, sau mỗi lời nói luôn là các lập luận chặt chẽ, phần còn lại là người đối diện anh có đủ thông minh để đặt các câu hỏi hay để tiếp thu kiến thức cho mình vì anh sẽ không ngại ngần gì chia sẻ phần đó. Điều anh quan tâm là kiến thức chia sẻ đó có được sử dụng hay không vì nên là như vậy. Nó đặt tiếp câu hỏi tại sao.
Vì để càng lâu thì góc nhìn của em sẽ khác đi. Anh đã hạ gục nó hoàn toàn với lý lẽ này. Sự chiêm nghiệm và hồi tưởng xuất hiện ngay tức thì.
Một thằng nhóc bất đồng đã từng cãi tay đôi với anh để bảo vệ khách hàng dựa trên lý lẽ của riêng mình đến ngô nghê và ngờ nghệch, để rồi ngày tháng dần trôi, kinh nghiệm tích lũy theo chiều nắng gió đã thấy cách nhận nhìn cũng đã khác đi, sự ngô nghê và ngờ nghệch cũng phai the chiều gió nắng.   
Một thằng nhóc lật từng trang nhật ký trong tâm trí của những ngày đầu đến lúc ngồi trước anh, ăn một bữa cơm trưa, sống dưới mái nhà Toyota cũng đã khác quá nhiều về nhận thức, suy nghĩ và hành động đến ngỡ ngàng. Theo kiểu, ai rồi cũng phải lớn.
Nó tạm biệt anh, hẹn ở một lần gặp kế tiếp. Sớm thôi. Để anh em còn phải tìm lời giải của câu hỏi về giáo sư họ Hồ đang nổi tiếng và chị gái họ Hồ liệu có bà con gì nhau không.
Nó đóng lại tập bản thảo ngồi viết mỗi sớm lại trong suốt năm qua. Câu chuyện mười năm ở Tài Chính Toyota với hai cách kể; đại khái mở đầu như sau:
Bản thảo 1: Tôi tên là Tô Chính Tài, ở nhà mọi người hay gọi tôi với nickname là TFS hoặc TFS VN (VN chính là Việt Nam để phân biệt với đám anh, chị, em của mình), nghe ba mẹ kể lại là sinh ra ở Sài Gòn…
Bản thảo 2: Tôi bắt đầu làm việc ở Tài Chính Toyota vòa ngày 20 tháng 10 năm 2008. Tôi có thể nhớ chính xác vì những cái thuộc về đầu tiên và cuối cùng là hai thức khắc sâu vào trí nhớ. Đó là một buổi cuối thu…Phải kể vế quá trình tuyển dụng vì nếu không sẽ là thiếu sót vì tôi đã gặp được hai người ở vai trò người phỏng vấn – sau nay tôi mới nhận ra – họ chính là hai con người ảnh hưởng lên mình sâu sắc nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...