Chiến Phan

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2025

[Truyện] Người lạ - Phần 2 - Vòng tay người lạ [Story - Stranger - Part 2 - The Embrace of a Stranger]



Nó đứng đó, bịt mắt, giữa dòng chảy hối hả của phố đi bộ Nguyễn Huệ, nơi ánh đèn đường bắt đầu bật sáng, hòa cùng ánh đèn lung linh từ các tòa nhà cao ốc. Bầu trời buổi chiều đã chuyển từ màu hổ phách sang tím than, nhưng vẫn còn vương lại những vệt hồng cam cuối cùng, mỏng manh như một lời hứa bị bỏ quên.

Rồi một vòng tay bất ngờ ập đến.

Đó là một người phụ nữ. Người đầu tiên.

Nó chỉ có thể hình dung qua cảm nhận: cơ thể bà đâu đó chỉ tầm một mét năm mươi, nhỏ bé và lọt thỏm. So với chiều cao gần một mét chín của nó, nó thấy đầu bà gục sâu vào trong ngực nó, tựa như một con chim non tìm nơi trú ẩn. Tóc của bà tỏa mùi nắng cháy, một mùi hương khô khốc, pha lẫn với mùi của xà phòng giặt rẻ tiền – một sự hòa quyện chân thật, không hề có chút giả tạo của nước hoa đắt tiền. Tất cả hòa quyện vào nhau, bà đang ôm rất chặt, lực siết mạnh mẽ như người đang cố gắng bấu víu lấy một điểm tựa cuối cùng trước khi bị cuốn đi.

Nó ôm bà, cũng trao cho bà một cái ôm thật chặt, một sự đáp lại vô điều kiện.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Nó hỏi, giọng trầm ấm và nhẹ nhàng, cố gắng trở thành một cái neo vững chắc trong cơn bão cảm xúc của bà.

Bà trả lời trong tiếng nức nở, giọng run rẩy như một sợi dây đàn bị căng quá mức. "Một ngày quá khó khăn với tôi. Tôi... tôi mệt quá." Chiều tà đã ngã bóng, những con người đang đi dọc phố phường vẫn vội vã, tiếng chuông điện thoại, tiếng còi xe như một bản nhạc nền hỗn độn. Chẳng hiểu sao bà dừng lại, và chạy đến ôm một chàng trai xa lạ, một người đang bịt mắt, chỉ vì tấm bảng kia đã nói với bà rằng “hãy ôm đi”.

"Tôi mệt quá, một mình chăm ba đứa con. Tôi đã có một ngày quá mệt mỏi."

Nó ôm chặt người phụ nữ, nhận ra qua xúc giác rằng bà đang mặc bộ đồ bộ đã cũ, da thịt của cánh tay bà khá chắc chắn, săn lại. Có thể là kết quả của việc lao động cật lực, không phải là thứ cơ thể được nuông chiều, bảo dưỡng.

"Có phải tôi chối bỏ đứa con mình không?" Bà nói như nghẹn, đang cố gắng kiềm chế cơn khóc của mình. Giọng nói đứt quãng, sợ hãi, như những giọt mưa chạm đất, chỉ sợ tung tóe ra mất, không thể gom lại.

"Sao vậy cô?" Nó hỏi, hoàn toàn quên mất vai trò "người lạ" của mình.


Nó ôm chặt bà hơn, một cái ôm khác, khi giọng bà nghẹn lại và vỡ òa, những giọt nước mắt đã rơi ra, thấm đẫm vào chiếc áo thun của nó. Những giọt nước mắt nóng hổi, như thể đang rửa trôi đi lớp bụi bặm vô cảm mà nó đã vô tình tích tụ bấy lâu.

"Kể tôi nghe nào," Nó chỉ có thể nói tiếp, chẳng hiểu vì sao. Nó chẳng thể nào biết người phụ nữ đứng trước mặt mình đang mặt mũi thế nào, ăn mặc ra sao cho đến khi bà kể lại.

"Tôi đi đón con mình! Tôi đã dừng lại, khi mọi người xung quanh bắt đầu nhìn con tôi, lúc con bé chạy loanh quanh khắp nơi để hỏi các phụ huynh đón con tan trường. Con gái lớn đáng thương của tôi. Chắc họ đang nhìn con bé bằng cặp mắt thương cảm, rồi bất chợt có tiếng mắng vốn của người thầy, người đã nói về con bé như một đứa ngổ ngịch và hư hỏng."

Giọng bà lạc đi, nhưng vẫn cố gắng kể tiếp. Nó cố gắng hình dung ra khung cảnh: ánh đèn pha vàng vọt từ cổng trường, từng phụ huynh đeo khẩu trang vội vã, chen chúc nhau như những chiếc xe bị kẹt trong giờ cao điểm.

"Con bé phải chịu sự quát nạt để ngồi lại vị trí của mình chờ đợi phụ huynh, thay vì phải chạy lòng vòng. Có thể thầy giáo sợ làm phiền mọi người... Tiếng thầy giáo to dần, tôi có thể nghe được từ ngoài cổng: ‘Con bé này mới chuyển trường về đây, nó la hét, đánh thầy cô, đánh bạn.’ Tiếng thầy giáo vang vọng vào trong tâm can tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại bỏ con mình đứng đó. Tôi đi thụt lùi, đứng đằng sau chiếc xe của mình. Con bé chửi thề, con bé tiếp tục hỏi, nó ngồi ngơ ngẩn một mình, trong khi vẫn ôm lấy quyển tập..." Người phụ nữ bắt đầu ràn rụa nước mắt.

Câu chuyện của bà như một lưỡi dao sắc lạnh, cứa thẳng vào tâm can Minh. Nó chợt nhớ đến câu châm ngôn: “Sự vất vả không làm ta gục ngã, chính sự cô đơn mới là thứ giết chết ta.”

Nó động viên, trong thấp thoáng của trí tưởng tượng, nó có thể hình dung được dáng dấp của một buổi rước con: từng phụ huynh một đang gặp phải cô bé hỏi cùng một câu hỏi. Rồi họ nở một nụ cười thương cảm, vì là trẻ con mà. Người thầy cũng bất lực đuổi theo sau, một cuộc rượt đuổi gần như vô tận, một vở kịch câm đầy bi hài diễn ra giữa tiếng rao hàng và tiếng chuông tan học.

Nó như thể nghe thấy tiếng nói chuyện của cô bé, tiếng chửi thề của cô bé trong bộ đồng phục của riêng mình. Nó như thể thấy người phụ nữ đang ôm chặt nó, nép mình sau chiếc xe, như thể sợ ai đó nhận ra bản thân mình. Như muốn tan biến đi cùng cô bé của mình, như thể muốn những ánh mắt thương hại kia đừng dòm ngó nữa. Đã quá đủ rồi cho sự tổn thương, mà nỗi sợ hãi nhận lỗi của người mẹ còn lớn hơn cả tình yêu thương.

"Cảm ơn cậu," Người phụ nữ lấy lại bình tĩnh. Bà ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với chàng trai đang bịt mắt mình bằng dải đen. Sống mũi cao lộ ra đằng sau nụ cười, lất phất những lọn tóc đen vẫn quanh trán vì gió từ con sông Sài Gòn đang thổi đến, mang theo chút hơi nước mát lạnh để làm dịu đi cái nóng của buổi chiều. Bà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má.

Bà hỏi. "Con bé có thể ôm cậu không?"

Nó gật đầu ngay, không chút do dự. "Được chứ." Sự chân thành của bà đã làm tan chảy lớp vỏ bọc cảnh giác của nó.



"Cậu đợi xíu nha, con bé đang ở ngoài xe chờ tôi." Người phụ nữ vội vã rời khỏi vòng tay của nó, bước chân đầy quyết tâm.

Chỉ vài giây sau, một vòng tay khác ập đến, mạnh mẽ và đột ngột, khiến nó như muốn ngã ra phía sau. Nó mất vài giây để có thể định thần lại, tìm vị trí định vị. Vòng ôm này không có sự mệt mỏi, mà đầy sự giận dữ, hỗn loạn và thách thức.

"Chào em," nó cố gắng nở nụ cười tươi nhất cho cô bé mà mình chưa hề thấy mặt, giọng cố gắng giữ sự nhẹ nhàng của người lớn.

Không có lời chào đáp lại. Chỉ có một câu hỏi, sắc lẹm và thấu xương, vang lên ngay sát tai nó, giữa phố phường ồn ào nhưng lại nghe rõ mồn một như một tiếng thét trong câm lặng:

"Ba có thương con không?"

Câu hỏi ấy không chỉ dành cho Minh. Nó là một mũi tên xuyên qua mọi lớp ngụy trang, xuyên qua sự xa hoa của những tòa nhà, xuyên qua sự bận rộn giả tạo của người lớn, và đâm thẳng vào tâm lý của Minh, người đang đứng đó vì muốn giải đáp cho sự rạn nứt trong chính gia đình mình.

https://chienphan.blogspot.com/2025/11/truyen-nguoi-la-phan-1-story-stranger.html


 ***



Minh stood there, blindfolded, amidst the bustling flow of Nguyen Hue Walking Street, where the streetlights had begun to turn on, blending with the twinkling lights from the high-rise buildings. The afternoon sky had shifted from amber to a dark violet, yet still retained the last faint streaks of pink and orange, delicate like a forgotten promise.

Then, a sudden embrace arrived.

It was a woman. The first one.

He could only sense her through touch: her body was somewhere around one meter fifty, small and completely lost in his arms. Compared to his height of nearly one meter ninety, he felt her head burying deep into his chest, like a nestling seeking refuge. Her hair emitted the smell of sun-scorching, a dry aroma, mixed with the scent of cheap laundry soap—an authentic blend, entirely without the pretense of expensive perfume. Everything merged; she was hugging very tightly, the pressure fierce, like someone grasping for a final anchor before being swept away.

He hugged her back, giving her an equally firm embrace, an unconditional response.

"What happened?" he asked, his voice warm and gentle, trying to be a stable anchor in her emotional storm.

She replied through sobs, her voice trembling like a string pulled too taut. "It's been such a difficult day for me. I... I'm so tired." Twilight had fallen; people walking along the street were still hurried, the ringing of phones, the blare of horns served as a chaotic background score. She didn't know why she stopped and ran to hug a strange young man, a blindfolded person, just because the sign told her, "hug me."

"I'm so tired, raising three children alone. I've had such an exhausting day."

He held the woman tightly, realizing through touch that she was wearing worn pajamas. The flesh of her arms was quite firm, toned. It might be the result of hard labor, not a body that had been indulged or maintained.

"Did I abandon my child?" she spoke, choked up, trying to suppress her urge to cry. Her voice was broken, afraid, like raindrops hitting the ground, terrified of scattering and being unable to be gathered again.

"Why, Madam?" he asked, completely forgetting his role as "the stranger."

He held her even tighter, a different kind of hug, as her voice caught and burst, the tears already flowing, soaking his T-shirt. The tears were hot, as if they were washing away the layer of apathetic dust he had unconsciously accumulated for so long.

"Tell me," he could only say, though he didn't understand why. He couldn't know what the woman standing before him looked like, or what she was wearing, until she told her story.

"I went to pick up my child! I stopped when everyone around started looking at my child, as she ran around everywhere asking parents picking up their kids the same question. My poor oldest daughter. They must have been looking at her with pity, and then suddenly there was the sound of the teacher scolding, speaking about my girl as a rebellious and spoiled child."

Her voice cracked, but she continued to tell the story. He tried to imagine the scene: the yellowish headlights from the school gate, parents wearing masks rushing, crowding together like cars stuck in rush-hour traffic.

"My girl was scolded to sit back in her spot and wait for a parent, instead of running around. Maybe the teacher was afraid of bothering others... The teacher's voice grew louder; I could hear it from outside the gate: 'This girl just transferred here, she yells, she hits the teachers, she hits her friends.' The teacher's voice echoed in my soul. I don't know why, but I just left my child standing there. I backed away, hiding behind my car. She cursed, she kept asking, she sat there bewildered by herself, still clutching her notebook..." The woman began to weep profusely.

Her story was like a sharp knife, cutting straight into Minh's heart. He suddenly remembered the proverb: “Hardship does not break us; it is loneliness that kills us.”

He encouraged her. In a hazy flicker of imagination, he could picture the scene of the school pickup: every single parent encountered the little girl asking the same question. Then they would offer a sympathetic smile, because she was just a child. The helpless teacher chased after her, an almost endless pursuit, a tragicomic pantomime unfolding amidst the street vendor calls and the school bell.

It was as if he could hear the little girl's voice, her cursing in her own uniform. It was as if he could see the woman clinging to him, hiding behind the car, as if afraid of someone recognizing her. As if wanting to vanish with her little girl, as if pleading for those pitying eyes to stop staring. The damage was already too much, and the mother's fear of admitting fault was even greater than her love.

"Thank you," The woman regained her composure. She looked up, offering a smile to the young man blindfolded with the black strip. His high nose bridge was revealed behind the smile, faint black strands of hair still framed his forehead due to the wind blowing from the Saigon River, bringing a touch of cool moisture to soothe the afternoon heat. She gently wiped away the remaining tears on her cheeks.

She asked, "Can my daughter hug you?"

He nodded immediately, without hesitation. "Of course." Her sincerity had melted away his layer of caution.

"Wait a moment, she's waiting for me in the car," The woman rushed away from his embrace, her steps full of determination.

Just a few seconds later, another set of arms rushed in, strong and abrupt, making him feel like he was about to fall backward. It took him a few seconds to regain his footing, to locate his position. This hug carried no weariness, but was full of anger, chaos, and defiance.

"Hello, little one," he tried to give the warmest smile he could for the girl he couldn't see, his voice striving for adult gentleness.

There was no reply. Only a question, sharp and bone-piercing, rang right next to his ear, audible amidst the noisy street like a silent scream:

"Does my daddy love me?"

That question wasn't just directed at Minh. It was an arrow piercing through all disguises, through the luxury of the buildings, through the adults' fake busyness, and straight into the psyche of Minh, who was standing there seeking to resolve the fracture in his own family.


Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2025

[Sách] Nàng Mona Lisa cuối cùng - Jonathan Santlofer


  • "Mỗi tác phẩm nghệ thuật vĩ đại đều là một câu chuyện tình yêu và một lời nói dối."

 Nó đọc cuốn sách như thể theo chân một giám tuyển (curator) mẫn cán, lắng nghe kể lại không chỉ từ hành trình một bức tranh bị đánh cắp – Mona Lisa – mà cả trọn vẹn hành trình gặp gỡ những tác phẩm nghệ thuật của những con người đã tạo ra ở một thời kỳ Phục Hưng rực rỡ của Châu Âu.

"Nàng Mona Lisa cuối cùng" không chỉ là một cuốn tiểu thuyết hình sự thông thường; đó là một bản giao hưởng phức tạp giữa nghệ thuật, tội ác và lịch sử, xoay quanh vụ trộm bức Mona Lisa nổi tiếng khỏi bảo tàng Louvre vào năm 1911. Tác giả Jonathan Santlofer, bản thân là một nghệ sĩ kiêm nhà văn, đã khéo léo dệt nên hai tuyến truyện song song, buộc người đọc phải nghi ngờ mọi thứ về kiệt tác vĩ đại nhất của Leonardo da Vinci.

Hai tuyến truyện, một bí ẩn

Cuốn sách phân chia thành hai dòng thời gian chính:

  1. Năm 1911: Kể về Vincenzo Peruggia, người Ý đã thực hiện vụ trộm Mona Lisa chấn động thế giới. Phần này đào sâu vào động cơ và những bí mật đằng sau hành động của Peruggia.

  2. Hiện tại: Giới thiệu Luke Perrone, một nghệ sĩ người Mỹ đang vật lộn với nghề nghiệp và bị cuốn vào một vụ án mạng ở Florence, Ý. Luke phát hiện ra một manh mối liên quan đến vụ trộm năm 1911 và phải chạy đua với thời gian để làm sáng tỏ bí ẩn về những bức tranh giả mạo Mona Lisa.

Santlofer đặt ra câu hỏi trung tâm đầy khiêu khích: Liệu bức tranh được trả lại Louvre vào năm 1914 có thực sự là kiệt tác gốc của Da Vinci, hay nó là một trong những bản sao hoàn hảo đã được tạo ra trong thời gian bị đánh cắp?

  • "Sự thật về Mona Lisa không phải là nụ cười của bà, mà là sự im lặng bà giữ về những người đã chạm vào bà."

Nghệ thuật và Sự ám ảnh

Tác phẩm khám phá sâu sắc chủ đề về sự ám ảnh—sự ám ảnh của Da Vinci với Mona Lisa, sự ám ảnh của Peruggia với việc "phục hồi" di sản Ý, và sự ám ảnh của Luke Perrone trong việc tìm kiếm sự thật và định nghĩa lại cuộc đời mình. Santlofer mô tả thế giới ngầm của nghệ thuật, nơi ranh giới giữa bản gốc và bản sao, giữa sự tôn thờ và sự lợi dụng, trở nên vô cùng mờ nhạt.

"Bí mật của một tác phẩm nghệ thuật không nằm ở màu sắc hay bố cục, mà ở những câu chuyện nó giữ lại."

Cuốn sách thành công trong việc tạo ra sự hồi hộp không chỉ từ những cuộc rượt đuổi mà còn từ những chi tiết lịch sử nghệ thuật, khiến người đọc cảm thấy như đang tham gia vào một cuộc điều tra phức phá, từ các phòng triển lãm ở Florence đến những xưởng vẽ bí mật ở Paris.

  • "Trong thế giới nghệ thuật, đôi khi, bản sao được tạo ra bởi sự khát khao còn mạnh mẽ hơn cả bản gốc."

"Nàng Mona Lisa cuối cùng" là một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời, phù hợp với những người yêu thích nghệ thuật, lịch sử và thể loại trinh thám phức tạp. Tác phẩm của Santlofer không chỉ giải trí mà còn buộc bạn phải đặt câu hỏi về giá trị thực sự của những kiệt tác mà chúng ta tôn thờ. Đây là một tác phẩm để lại dư âm dài lâu, khiến bạn không thể nhìn Mona Lisa với con mắt vô tư như trước nữa.



***

"The secret of an artwork lies not in its color or composition, but in the stories it retains."

I read the book as if following a meticulous curator , listening to the story of not just the journey of a stolen painting—the Mona Lisa—but the entire journey of encountering the artworks created by the people of a dazzling European Renaissance era.

"The Last Mona Lisa" is not just a typical crime novel; it is a complex symphony of art, crime, and history, revolving around the famous 1911 theft of the Mona Lisa from the Louvre Museum. Author Jonathan Santlofer, an artist and writer himself, skillfully weaves two parallel narratives, forcing the reader to question everything about Leonardo da Vinci's greatest masterpiece.

Two Timelines, One Mystery

The book is divided into two main timelines:

  1. 1911: Narrates the story of Vincenzo Peruggia, the Italian who carried out the world-shocking Mona Lisa theft. This section delves into Peruggia's motives and the secrets behind his actions.

  2. The Present: Introduces Luke Perrone, an American artist struggling with his career who becomes entangled in a murder case in Florence, Italy. Luke discovers a clue related to the 1911 theft and must race against time to uncover the truth about the fraudulent Mona Lisa paintings.

Santlofer poses a central, provocative question: Was the painting returned to the Louvre in 1914 truly Da Vinci's original masterpiece, or was it one of the perfect copies created during its time in captivity?

Art and Obsession

"Every great work of art is a love story and a lie."

The work profoundly explores the theme of obsession—Da Vinci's obsession with the Mona Lisa, Peruggia's obsession with "restoring" Italian heritage, and Luke Perrone's obsession with finding the truth and redefining his life. Santlofer describes the art underworld, where the boundary between original and copy, between reverence and exploitation, becomes incredibly blurred.

"The truth about the Mona Lisa is not her smile, but the silence she keeps about those who touched her."

The book successfully creates suspense not only through chases but also through historical art details, making the reader feel like they are participating in a complex investigation, from exhibition halls in Florence to secret studios in Paris.

"In the art world, sometimes, the copy created by longing is more powerful than the original."

"The Last Mona Lisa" is a fantastic novel, suitable for those who love art, history, and complex detective fiction. Santlofer's work is not only entertaining but also compels you to question the true value of the masterpieces we worship. This is a work that leaves a lasting impression, making you unable to look at the Mona Lisa with an uncritical eye again.

[Truyện] Người lạ - Phần 1 [Story - Stranger - Part 1]


Nó là một người lạ. Không phải lạ theo kiểu đến từ hành tinh khác, mà lạ lẫm ngay trong chính cuộc đời mình. Chàng trai hai mươi lăm tuổi, Bình Minh, cái tên được gửi gắm của sự bắt đầu, vừa tự kết thúc công việc tại một công ty tài chính, nơi mà nó gọi bằng cái tên đầy châm biếm: “Cái Hộp Thép Cao Tầng”. Cảm giác khô khan và buồn tẻ của việc cứ quanh quẩn tới lui trong một chiếc hộp máy lạnh khiến nó thấy cuộc đời mình như một trang tính Excel: chi chít số liệu, rõ ràng nhưng vô hồn.

Nó từng cố gắng thay đổi không gian, dọn chiếc laptop ra một quán cà phê ngoài trời. Bầu trời Sài Gòn hôm ấy xanh biếc, thăm thẳm, như một tấm lụa khổng lồ được ủi phẳng phiu, nhưng ngay cả dưới cái nắng vàng rực rỡ và tiếng xe cộ ồn ã – thứ âm thanh vốn được mệnh danh là “hơi thở của thành phố” – bản thân nó cũng chẳng thấy có gì hứng thú. Mọi thứ cứ nhạt nhòa, đơn điệu, như một món ăn được nêm nếm quá kỹ, mất hết cả vị tự nhiên.

Sự hứng thú nó tìm thấy lại nằm ở một trong những khoảnh khắc thú vị nhất của cuộc đời, nhưng lại là lúc cuộc đời nó đang mắc kẹt: nó cảm thấy mọi người cần được sẻ chia, cần được ôm ấp – một nhu cầu cơ bản như hít thở, nhưng lại bị lãng quên giữa guồng quay vật chất. Nó nhận ra điều đó từ chính gia đình mình, một tổ ấm mà bên ngoài nhìn vào ai cũng phải thốt lên hai chữ: Viên Mãn.

Ông già nó – một gã đi lên từ nghèo khó. "Tài sản lớn nhất của đời ông là những vết chai sần và một trí nhớ tốt về đói khổ," nó thường trào phúng như vậy. Cuộc đời ông chẳng có gì chưa trải qua, chưa kể lớn lên trong sự nhắn nhủ của ông bà: “Thằng nào biết lo thì giàu, thằng nào biết tiết kiệm thì nên người.” Lời răn ấy đã biến thành kim chỉ nam, khiến ông già nó càng khiến cho cuộc sống của mình đầy đủ hơn về mặt kinh tế, thậm chí là dư thừa, đến mức các danh xưng "Tổng," "Chủ tịch" được đăng ký xếp lớp, như những huy chương vô hình trên ngực áo.



Ông lấy vợ, một cô nàng học thức đàng hoàng, người mà bạn bè thường gọi là “Hoa khôi trường Luật”. Bà chấp nhận chịu lui về tề gia nội trợ, một sự hy sinh được định giá bằng những chiếc túi xách hàng hiệu và sự an nhàn về vật chất. Sau này, bà cũng tham gia vào công việc kiếm tiền giống ông, bà trở thành người bán bảo hiểm cho một công ty nước ngoài, được bình chọn là nơi làm việc tốt nhất tại Việt Nam. Nhưng chẳng hiểu sao, điều đó chẳng khiến cho họ hạnh phúc. 

Một chiều mưa lất phất – cơn mưa đầu mùa thường đến bất chợt như một sự trêu ngươi của thời tiết. Bà ôm nó. Đó là một cái ôm muốn nói lên nhiều điều, không giống những cái ôm hờ hững thường ngày. Lòng bàn tay bà miết nhẹ trên lưng nó, lực siết vừa phải nhưng lại nặng trĩu. Nó hỏi bà: “Có gì không mẹ?” Bà chẳng đáp lời. Bà chỉ im lặng.

Nó đủ trưởng thành để cảm nhận có điều gì đó đang diễn ra, bất thường. Vòng tay bà, vốn là nơi nó tìm về mỗi khi mệt mỏi, giờ đây như một con thuyền mắc cạn, muốn neo đậu mà không thể. Đứa con lớn rời khỏi vòng tay của bà khi trưởng thành, nhưng không phải vì sự trưởng thành tự nhiên. Nhớ. Trước những sự trêu ghẹo của bạn bè: “Thằng Minh được mẹ ôm như con nít?”, nó đã chủ động rời khỏi vòng tay của bà. Vòng tay nó rời khỏi sau vòng tay của ông đầu tiên rồi mới đến bà nếu tính theo thứ tự. Khoảnh khắc gì đã khiến mẹ con nó trở nên xa cách, dù ở chung dưới một mái nhà? Câu hỏi đeo đẳng nó mãi.

Nó thấy bà càng ngày càng suy sụp. Sự mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt bà, như những vết nứt vô hình trên bức tường sơn phết lộng lẫy. Bà vẫn đẹp so với tuổi trung niên của mình. Ông già nó cũng chẳng khá hơn. Ông cũng về nhà sau mỗi giờ làm, nhưng trong ông như một gã đã để hồn mình lại ở đâu đó, chẳng mang về nhà. Tất cả chỉ là một nhịp điệu bình thường, tẻ nhạt: ăn uống rồi đi ngủ. Họa chăng cũng chỉ là vài câu hỏi han nó và đứa em gái út. Mọi thứ diễn ra đều đặn, chính xác, nhưng thiếu đi sự sống, như một chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền nhưng lại bị trục trặc ở bánh răng cảm xúc.


Song le, đứa em gái út – một cô nàng vẫn đang mải mê với những trào lưu trên mạng xã hội – lại chẳng nhận ra điều gì khác thường. Nó cho rằng điều đó là bình thường, là “phong cách sống của người thành đạt”, và cho rằng nó suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Nó phải tìm cách để bà nói ra. Phải phá vỡ cái vỏ bọc yên tĩnh đến đáng sợ này. Nó quyết định nghỉ việc, thử nghiệm một trong những ý tưởng gần như điên rồ: “Cần một cái ôm.”

Tất cả sẽ nghĩ vậy, trừ cô bạn gái của nó, tên Linh. Cô nàng là một nhà làm phim tài liệu bán chuyên, với ánh mắt luôn tò mò về những lát cắt đời thường. Cô nàng cảm thấy hào hứng và thú vị, muốn tham gia ở vai trò sẽ ghi hình lại những khoảnh khắc con người ta tìm đến nó, một cái ôm và sự sẻ chia. “Em cảm thấy thích với ý tưởng này. Lạ và hay!” – Linh nói, đôi mắt lấp lánh như hai vì sao chiếu rọi vào đêm tối tâm hồn nó.

Kế hoạch triển khai một cách nhanh chóng. Nó sẽ đứng ở nơi phố phường đông đúc nhất, bịt mắt mình lại bằng một tấm vải đen, một dải lụa mềm mại như màn đêm. Nó sẽ mặc bộ đồ đơn giản và bình thường nhất, để không bị gắn mác bởi bất kỳ thương hiệu xa xỉ nào của ông già. Dưới chân nó là một tấm bảng to quá gối, viết bằng nét chữ ngay ngắn, dứt khoát, đủ để người ở khoảng cách vài chục mét có thể đọc rõ:

“Bạn đã có một ngày vất vã, hãy ôm tôi.”

(You have a struggling day. Hug me.)

Ông bà già phản ứng một cách dữ dội với nó. Giống như câu châm ngôn phương Tây: “Con đường dẫn đến địa ngục được lát bằng những ý định tốt.” Hành động của nó bị xem như một điều điên rồ, một sự sỉ nhục công khai đối với danh tiếng của gia đình.

“Mày điên rồi à? Mày làm thế để làm gì? Bố đã tốn bao nhiêu tiền cho mày đi du học, cho mày có cái công việc ra hồn cơ mà! Tại sao phải đứng ngoài đường làm cái trò hề đó?” – Giọng ông già nó như một tiếng sét đánh ngang tai, đầy uy quyền và thất vọng.

Nó chỉ đơn giản trả lời, đôi mắt nhìn thẳng vào ông: “Con thích! Con thấy nó có giá trị.”

BỐP! Một cái bạt tai giáng xuống. Âm thanh khô khốc, sắc lạnh, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của phòng khách.

“Giá trị? Mày nói giá trị gì? Giá trị của việc làm nhục gia đình này à?”

Điều lạ lùng nhất không phải là cái bạt tai, mà là phản ứng sau đó. Nó đã từng nghĩ cảnh này sẽ kết thúc bằng nước mắt, sự giận dữ của nó và những lời giảng giải vô tận của ông. Nhưng không. Tất cả gương mặt – của ông già, của bà, và cả đứa em gái – đều lặng lẽ bỏ đi. Họ chẳng muốn khóc như nó từng suy nghĩ, họ chỉ muốn bỏ trốn. Nỗi đau và sự bất lực của họ, thậm chí, còn trầm mặc hơn cả cái bạt tai mà nó vừa nhận.



Đúng theo kế hoạch. Buổi chiều hôm sau, bầu trời Sài Gòn mang một màu hổ phách và hồng cam pha lẫn, như một bức tranh sơn dầu dang dở bị hơi nóng và khói bụi đô thị làm cho nhòe đi, nặng nề và oi bức. Hơi nóng như một chiếc khăn ẩm, bám riết lấy da thịt, khiến không khí trở nên đặc quánh, khó thở.

Nó đứng đó, tại phố đi bộ Nguyễn Huệ, nơi được mệnh danh là “trái tim kim loại” của khu tài chính đắt đỏ Quận 1. Ánh hoàng hôn xiên ngang qua kẽ lá của những hàng cây, tạo nên những dải sáng vàng vọt, đối lập gay gắt với sự lạnh lẽo của những tòa nhà chọc trời bằng kính và thép. Các cao ốc mọc san sát nhau, như những cột mốc kiêu hãnh của sự thành công, đồng thời cũng là biểu tượng của áp lực vô hình. Mặt kính phản chiếu ánh sáng rực rỡ một cách vô cảm, tạo thành một ma trận quang học lạnh lùng.

Dưới chân nó, dòng người công sở đang đổ ra như một cơn thủy triều xám xịt. Họ mặc những bộ vest đen, áo sơ mi trắng, phẳng lì đến mức tưởng chừng như vừa bước ra từ máy in 3D, chân bước vội vã, dứt khoát, tiếng giày da gõ cồm cộp trên nền đá hoa cương tạo nên một nhịp điệu gấp gáp, vô cảm. Họ hệt như những con robot được lập trình để đuổi theo mục tiêu – KPI, deadline, và những con số biết nói, khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của một chàng trai đang đứng yên, bịt mắt, giữa dòng chảy tốc độ đó.

Nó đứng đó. Đôi mắt bị bịt kín bởi tấm vải đen. Bộ quần áo thun đơn giản, mộc mạc như một nốt trầm giữa bản nhạc giao hưởng của sự xa hoa. Nó biết, khu vực này, với những văn phòng đại diện và trụ sở chính của các công ty lớn, chắc chắn rằng mẹ nó sẽ đi ngang qua, hoặc ông già nó cũng sẽ đi ngang đó.

Nó biết là khả năng họ đến với nó để trao một vòng ôm sẽ hiếm hoi, gần như là không tưởng. Ông già nó sẽ không bao giờ làm thế. Bà thì sao? Liệu bà có đủ dũng khí để phá vỡ cái "thương hiệu" gia đình mà ông đã xây dựng?

Nó vẫn không nguôi thấp thỏm đợi chờ, trái tim đập như một con chim non bị nhốt. Nó không chỉ chờ đợi một cái ôm từ người lạ, nó chờ đợi một cái ôm từ cuộc đời mình, một lời giải đáp cho cái sự khô khan, vô cảm đang bao trùm lấy gia đình nó.

“Bạn đã có một ngày vất vã, hãy ôm tôi.” Tấm bảng vẫn ở đó, như một lời mời gọi chân thành, như một lời thách thức giữa hiện thực vật chất khắc nghiệt. Sài Gòn đang chuẩn bị chào đón một Giáng Sinh.

***

He was a stranger. Not a stranger from another planet, but alien right within his own life. The twenty-five-year-old man, Binh Minh (a name entrusted with the meaning of 'New Dawn'), had just voluntarily ended his job at a financial company, a place he derisively called: "The Tall Steel Box." The dry, dull feeling of constantly circling within an air-conditioned box made him feel his life was like an Excel spreadsheet: full of numbers, clear, yet soulless.

He had tried to change the scenery, moving his laptop to an outdoor cafe. The sky in Saigon that day was deep, immense blue, like a colossal sheet of silk ironed flat, yet even under the bright golden sun and the loud traffic – the sound often dubbed the "city's breath" – he found no interest. Everything was faded, monotonous, like a dish seasoned too meticulously, losing all its natural flavor.

The interest he found lay in one of life's most intriguing moments, precisely when his own life was stuck: he felt people needed to share, needed an embrace—a basic need like breathing, yet one forgotten amidst the material rat race. He realized this from his own family, a home that from the outside, everyone would exclaim as: Perfection.

His old man – a fellow who climbed his way up from poverty. "The greatest asset of his life is the calluses and a good memory of hunger," he often quipped derisively. His father had experienced everything; moreover, growing up with the admonition of his grandparents: “The one who worries will get rich; the one who saves will become a person (of standing).” That maxim became a guiding principle, making his father's life financially abundant, even excessive, to the point where titles like "General Director" and "Chairman" were registered one after the other, like invisible medals pinned to his suit jacket.

He married a well-educated woman, whom friends often called the “Beauty Queen of the Law School.” She agreed to retreat into homemaking, a sacrifice valued by designer handbags and material comfort. Later, she also joined in the money-making work like him; she became an insurance agent for a foreign company, voted the best workplace in Vietnam. But for some reason, that did not make them happy.

One drizzly afternoon—a first-season rain that often arrived unexpectedly like a weather's teasing. His mother hugged him. It was an embrace that wanted to say many things, unlike the perfunctory hugs of everyday life. Her palm gently stroked his back, the pressure firm but heavy with unspoken burden. He asked her: "Is something wrong, Mom?" She did not answer. She was only silent.

He was old enough to feel that something unusual was happening. His mother's embrace, once his refuge when tired, was now like a stranded boat, wanting to dock but unable. The eldest son left her embrace upon reaching adulthood, but not because of natural maturity. He remembered. Facing the teasing of friends: "Minh gets hugged by his Mom like a baby?", he had deliberately withdrawn from her embrace. His embrace left his father’s first, then his mother’s, in that order. What was the moment that drove mother and son apart, even while living under the same roof? The question haunted him incessantly.

He saw his mother becoming increasingly depleted. Fatigue was clearly etched on her face, like invisible cracks on a lavishly painted wall. She was still beautiful for her middle age. His old man wasn't much better. He also came home after work, but it was as if a man had left his soul elsewhere, never bringing it home. Everything was just a regular, dull rhythm: eating and going to sleep. Rarely did he bother to ask him and his little sister about anything. Everything occurred regularly, precisely, yet lacked life, like an expensive Rolex watch with a broken emotional gear.

However, his little sister—a girl still caught up in social media trends—didn't notice anything unusual. She thought it was normal, the "lifestyle of successful people," and believed he was simply overthinking.

He had to find a way to make her talk. He had to break this terrifyingly quiet shell. He decided to quit his job, experimenting with an almost crazy idea: "Need a hug."

Everyone would think so, except his girlfriend, Linh. She was a semi-professional documentary filmmaker, her eyes always curious about the everyday slices of life. She was excited and intrigued, wanting to participate in the role of filming the moments people came to him, an embrace and a sharing. "I like this idea. It's strange and wonderful!" Linh said, her eyes twinkling like two stars shining into the darkness of his soul.

The plan was quickly executed. He would stand in the busiest part of the city, blindfolding himself with a black cloth, a soft silk strip like the night. He would wear the simplest, most ordinary clothes, so as not to be branded by any of his father's luxurious labels. At his feet was a large sign, taller than his knees, written in neat, decisive script, large enough for someone dozens of meters away to read clearly:

“You have a struggling day. Hug me.”

(An embrace is free – and priceless)

His parents reacted violently to him. Like the Western adage: “The road to hell is paved with good intentions.” His action was seen as madness, a public humiliation of the family's reputation.

"Are you insane? Why are you doing this? I spent so much money for you to study abroad, for you to have a decent job! Why stand on the street doing that clown show?" – His father's voice was like a thunderclap, full of authority and disappointment.

He simply replied, his eyes looking straight at his father: "I like it! I see value in it."

SMACK! A slap landed on his cheek. The sound was dry, sharp, echoing in the quiet living room.

"Value? What value are you talking about? The value of humiliating this family?"

The strangest thing wasn't the slap, but the aftermath. He had expected the scene to end with tears, his anger, and endless explanations from his father. But no. All faces—his father's, his mother's, and his sister's—quietly walked away. They didn't want to cry as he had thought; they just wanted to escape. Their pain and helplessness, even, were more somber than the slap he had just received.

Exactly as planned. The following afternoon, the Saigon sky held a blend of amber and reddish-orange, like a half-finished oil painting blurred by the city's heat and dust, heavy and oppressive. The heat was like a damp towel, clinging stubbornly to the skin, making the air thick and difficult to breathe.

He stood there, on Nguyen Hue Walking Street, the place nicknamed the “metal heart” of the expensive financial district in District 1. The sunset light slanted through the leaves of the trees, creating streaks of pale gold light that starkly contrasted with the coldness of the towering glass and steel buildings. The skyscrapers stood shoulder-to-shoulder, like proud milestones of success, and at the same time, symbols of invisible pressure. The glass façades reflected the bright light indifferently, forming a cold optical matrix.

At his feet, the stream of office workers poured out like a gray tide. They wore black suits and white shirts, so flat they seemed to have stepped out of a 3D printer, their steps quick and decisive, the rhythmic clack of their leather shoes on the granite pavement creating a rushed, emotionless beat. They were like robots programmed to chase goals – KPI, deadlines, and speaking numbers, their faces strained, their eyes only looking forward, completely ignoring the existence of a young man standing still, blindfolded, in the midst of that speed current.

He stood there. His eyes covered by the black cloth. His simple, rustic cotton clothes were like a low note amidst the symphony of luxury. He knew that this area, with its representative offices and headquarters of major companies, surely his mother would walk past, or his old man would pass by.

He knew the probability of them coming to him for an embrace would be rare, almost impossible. His old man would never do it. But what about his mother? Would she have the courage to break the family "brand" his father had built?

He still felt a low, anxious anticipation, his heart beating like a trapped chick. He wasn't just waiting for a hug from a stranger; he was waiting for a hug from his own life, an answer to the dryness and apathy that enveloped his family.

"You have a struggling day. Hug me." The sign was still there, like a sincere invitation, like a challenge amidst the harsh material reality. Saigon was preparing to welcome a Christmas.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...