Chiến Phan

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2025

[Musings of life] Ta bắt đầu lại với tin yêu (4) - Let us begin again—with truth, with love.(4)



Những Ngày Cuối Năm – Hối Hả Trở Về

Khi thành phố bắt đầu lên đèn, khi những con đường chật ních người vội vã sắm sửa, cũng là lúc những chuyến xe bắt đầu lăn bánh, đưa những người con xa quê trở về nhà. 

Bàn làm việc vừa dọn dẹp, chiếc máy tính vừa khép lại, vài email chúc Tết vừa được gửi đi, là lúc người ta chào tạm biệt những con phố đông đúc để trở về với quê nhà. Mấy đứa ở phố thị, Sài Gòn, cũng nôn nao ngắm nhìn như thể thiết tha, ước là cũng có…quê để về. Chuyện. Lạ. Con người sống nơi phố thị lại cũng thích cái không khí Sài Gòn vắng vẻ cho mấy dịp này. 

Sài Gòn, phố thị bắt đầu tiễn người đi. Bôn ba rồi cũng phải về nhà. Bon chen chẳng muốn. Đường chật người đông, chen chúc nhau từng đoạn đường đi như thể sợ lạc bụi đường quanh năm xa nhà.





Giờ là lúc về lại

Một con đường xanh mướt mắt, với ngút ngàn cánh cò bay trên đồng xanh ngát, mấy ngọn cây cao lao thẳng vào bầu trời xanh thẳm trong nắng xuân sang rọi cả một dãy núi cao như ướp cả một màu ruộng đồng pha nắng ấm xanh lơ thơ. Hay.

Một con đương vàng mát rượi, với núi một bên và biển một bên, cùng gió lắt lay lướt qua làn tóc, tấm ướt gương mặt một vị mằn mặn nhắc nhở cho cả một ấu thơ hẹn thề. Tao về phố, lập nghiệp, không thành công thì không về. Vậy rồi, ở miết, chẳng biết lời thề, nguyện ước có thành không.

Trên chuyến xe đêm, những đứa trẻ ngủ vùi trong vòng tay cha mẹ, còn người lớn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Thành phố lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những con đường quê quen thuộc, nơi những hàng cây lặng lẽ đón người trở về.



Ngày Đoàn Tụ – Hơi Ấm Của Gia Đình

Người đi về nhà; khắp khởi trong cánh én bay, lòng vui nhìn một mùa nước rút, những bãi bồi màu mở lộ ra.

Đường về nhà của nó giờ đã khác, những con đường mới mở rộng, quê nhà dần đổi thay. Vùng đất Cửu Long với những con sông đan xen như mạch máu nay thêm thuận tiện bởi những tuyến đường thẳng tắp, tựa như một bàn cờ được vẽ nên giữa miền đất phù sa. Người người hối hả trở về, dắt díu nhau qua những cây cầu mới, mang theo hành trang và cả nỗi nhớ nhà chất đầy trong lòng.

Về nhà. Í ới gọi nhau. Có mấy đứa trẻ trốn Tết vì dăm ba câu mỗi năm cứ mang ra hỏi hoài chuyện chồng con, sự nghiệp. 

Dọn dẹp một nếp nhà. Rộn ràng. Chào đón năm mới sang, người tình tóc bạc cười vì một trong những giấc mơ đã thành, một ngôi nhà mới để thờ cúng ông già. Giờ nó, em và đám trẻ về cùng, đi chợ, mua đồ, thổi lửa, bắt cơm, thắp đèn, bày một mâm cúng để rước ông, bà tổ tiên về chơi cùng dăm ba ngày Tết. 

Dọn dẹp một nếp nhà. Rộn ràng. Người tình tóc bạc mỉm cười, mãn nguyện vì một giấc mơ đã thành hình—một ngôi nhà mới để thờ cúng ông bà, để giữ gìn hơi ấm của gia đình. Giờ đây, người tình tóc bạc, nó, em và đám trẻ cùng nhau đi chợ, sắm sửa, nhóm lửa, nấu cơm, thắp đèn, đốt nén hương thơm. Phảng phất. Một mâm cúng được bày biện tươm tất, đón ông bà tổ tiên trở về, cùng sum vầy bên con cháu trong những ngày Tết thiêng liêng. Ngoài sân, cúc, thọ nở vàng rực rỡ như báo hiệu một mùa Tết an vui.

Phố nhỏ. Ăn Tết to. Pháo đốt đón giao thừa. Sớm. Pháo hoa rực sáng trên bầu trời, Tết chính thức gõ cửa từng nhà. Reo hò. Đám trẻ cùng em, ông già đứng ở một góc ngã tư, nhìn bầu trời đêm nở rộ những đóa hóa pháo. Rừng rực. Lần đầu tiên, nó nhận diện được sự đầm ấm chan chứa yêu thương. Nhỏ nhoi. 

Hành Trình Đầu Năm – Những Nẻo Đường Tâm Linh

Mùng Một, người tình tóc bạc, em cùng ông già dẫn lũ trẻ đi lễ chùa. Mười cảnh chùa. Tất tả. Cảm ơn vì một năm đã qua và nguyện cầu cho một năm mới đến. Hứng chí. Hái lộc đầu năm. Thằng nhóc đầu tìm kiếm “may mắn” thay vì “phát tài phát lộc” trên những lời chúc trên mấy nhành mai, tìm mãi ở đến cảnh chùa cuối mới ra. Hả dạ. Hí hả về nhà chuyến nay được mắn may.

Mùng hai, nội ngoại hai bên đi cùng, tìm về một đỉnh núi Ông Cấm – mỗi bước chân là một lời nguyện cầu, mỗi nén hương là một sự tri ân dành cho tổ tiên, trời đất. Cửu huyền trăm họ. Đường lên, lối xuống. Ai cũng hỏi tuổi một người tình tóc bạc. Nhất lòng, nhất dạ phải đi cho xong, thể hiện tấm lòng thành cầu cho con cháu. Đám trẻ vừa háo hức, vừa hiếu kỳ, còn người lớn thì chậm rãi đi qua những bậc thang đá, lòng nhẹ tênh giữa đất trời bao la.

Mùng ba. Lôi điện thoại ra, gửi đi những lời chúc, đến mấy người ở quanh ta, như thể chẳng còn nể cả, chỉ là nhớ đến với một tấm lòng. Bao dung và ghi nhận. Những gì sẻ chia và dạy bảo. Học để rút ra, rút ra để học. Miệt mài. Sống lâu cứ mãi miệt mài đọc, học với rút ra, 

Ngày Xuân Rộn Rã – Trẻ Con, Tiếng Cười, Và Những Bữa Cơm Gia Đình

Những ngày Tết cứ thế trôi qua trong tiếng cười của con cháu. Lũ trẻ thích thú với căn nhà mới của bà nội, nơi chúng có thể chạy nhảy, chơi đùa thỏa “ga”. Xa một chốt thị thành. Chui ra, chui vào một khoảng trời đóng khung chẳng rõ một hình thù. Giờ. Chỉ có những buổi chiều nắng vàng, ông già ngồi đánh cầu lông với ba đứa nhóc, còn bọn trẻ thì đếm từng ngày nghỉ lễ còn lại, tiếc nuối vì những ngày vui đang dần khép lại.

Mâm cơm cúng tổ tiên vẫn được dọn lên mỗi ngày, những nén hương trầm vẫn nghi ngút, như một sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Lũ trẻ không còn khó chịu khi bị sai vặt nữa, mà dần quen với việc giúp bà, giúp mẹ chuẩn bị những món ăn cúng ông bà.

Ngày Trở Lại – Phố Mở Rộng Vòng Tay

Rồi cũng đến lúc phải rời đi. Đi để trở về, về lại ra đi. Sài Gòn, bắt đầu đón người quay trở lại.

Những chiếc vali lại được kéo ra, những lời chào tạm biệt lại được gửi trao. Lũ trẻ không còn háo hức như lúc đi, mà lặng lẽ nhìn qua ô cửa kính, dõi theo con đường thân quen.

Sài Gòn lại bảo bọc họ, như thể chẳng hề có một cuộc chia ly. Mênh mông. Tình yêu thương của những con người ấy 

Sài Gòn lại đón họ trở về, như một người mẹ vĩ đại không bao giờ trách cứ những đứa con hay đi hay ở. Thành phố không hối hả hơn, cũng không chậm lại, chỉ lặng lẽ dang tay ôm tất cả vào lòng.

Một năm mới bắt đầu. Người ta lại tiếp tục với công việc, lại sắp xếp một góc bàn gọn gàng để đón chào những ngày tháng sắp tới. Nhưng đâu đó, trong lòng vẫn còn dư âm của những ngày Tết – của hơi ấm gia đình, của tiếng cười trẻ nhỏ, và của những nén hương tiễn biệt năm cũ, đón chào năm mới với tất cả niềm tin và yêu thương.

Sắp xếp lại một năm mới, cuộc sống mới, một guồng quay cũ, bắt đầu dọn dẹp lại một góc bàn dể chào đón một năm mới sang. Người đi, kẻ đến. Quên. Nơi một góc văn phòng được sắp xếp lại cuối năm, có người bước xuống một sân ga, lang thang khắp những căn phòng để ngắm nhìn …nơi cũ, nơi mình sắp gửi lời chào tạm biệt để ra đi, bắt đầu một công việc mới, nơi một mãnh đất ở đầu hình chữ S. Nơi những con người như thể thở phù..rồi mọi thứ sẽ qua, người với người chúc nhau, tặng nhau những bao lì xì đầu năm, câu chuyện lại bắt đầu với tin yêu.

(Ảnh: Internet)

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/musings-of-life-ta-bat-dau-voi-tin-yeu-1-we-begin-the-new-year-with-trust-and-love/

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/musings-of-life-ta-bat-dau-voi-tin-yeu-2-let-us-begin-again-with-truth-with-love/

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/musings-of-life-ta-lai-bat-dau-voi-tin-yeu-3-let-us-begin-again-with-truth-with-love-3/

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/04/musings-of-life-ta-bat-dau-lai-voi-tin-yeu-4-let-us-begin-again-with-truth-with-love-4/

***

The Last Days of the Year – A Hasty Return

As the city lights flicker on and streets fill with hurried shoppers, buses and trains begin their journeys homeward, carrying those who have long been away.

Desks are tidied up, laptops shut down, and a few final New Year greetings are sent via email—then, it's time to bid farewell to the bustling city and return to the warmth of home. Some city dwellers, especially in Saigon, look on wistfully, yearning for a place they can call home. Oddly enough, those who live in the city seem to relish its rare moments of quiet during these days.

Saigon begins to send people off. No matter how far one roams, home remains the final destination. The crowded streets overflow with travelers, inching forward, as if afraid that the dust of the city might erase their ties to home.

Now is the time to return.

Through emerald-green fields, flocks of white storks soar over endless paddies. Towering trees reach toward the vast blue sky, bathed in the golden light of spring. Mountains stand in the distance, their silhouettes softened by the warmth of the sun.

Or perhaps, a golden road unfolds—one side flanked by mountains, the other kissed by the sea. The wind plays through one's hair, carrying the salty scent of childhood promises. "I'll only return once I've made something of myself," someone once swore before leaving for the city. Yet, the years passed, and they remained, uncertain if that vow was ever fulfilled.

On a late-night bus, children sleep soundly in their parents' arms while adults gaze out the window in silence. The city fades into the distance, making way for familiar rural roads lined with trees that seem to whisper their quiet welcome.


The Reunion – The Warmth of Family

Homeward-bound souls hurry across new bridges, roads unwinding like veins through the Mekong Delta, making the journey back smoother than before. This land, once intertwined with rivers, now welcomes travelers with well-paved roads, like a chessboard drawn across the alluvial plains.

Calls echo through the air as loved ones reunite. Some, hesitant to return, dodge the annual barrage of questions about marriage and careers.

The home is cleaned, bustling with the energy of the new year. An old lover, now with silver hair, smiles—one of their long-held dreams has come true: a new house to honor the ancestors. Now, together with siblings and children, they shop for groceries, light the fire, cook rice, and set up an offering table to invite their forebears to join in the festivities for a few days.

The house is tidied, the air vibrant with anticipation. The silver-haired elder beams, content. The house is no longer just a house—it is a sanctuary where family gathers, where traditions are kept alive. Incense spirals into the air, carrying prayers and remembrance. Outside, chrysanthemums and marigolds bloom in brilliant gold, heralding an auspicious new year.

In the small town, the New Year is celebrated grandly. Firecrackers burst early to welcome midnight. Fireworks paint the sky, and children cheer. Standing at a street corner, an old man watches, his eyes reflecting the dazzling display above. For the first time, the warmth of family and love truly sinks in.


The First Journey of the Year – Spiritual Paths

On the first day of the new year, the silver-haired elder, together with family, takes the children to visit ten temples. They hurry from one to another, offering thanks for the past year and prayers for the one ahead. One child eagerly searches for a New Year's blessing that speaks of "good fortune" rather than "wealth," only finding it at the last temple—a discovery that fills them with delight.

On the second day, both sides of the family embark on a journey to Mount Ông Cấm. Each step taken is a whispered wish, each incense stick lit a tribute to ancestors and the heavens. As they ascend and descend the stone steps, elders are asked about their age—a subtle nod to resilience and faith. The children, both excited and curious, race ahead, while the adults move at a steady pace, their hearts lightened by the vastness of the sky.

On the third day, phones come out, sending warm messages to friends and acquaintances. Not out of obligation, but from genuine remembrance. Gratitude and lessons learned are shared, the old imparting wisdom, the young absorbing it. Life, an unending cycle of learning and reflection.


A Vibrant Spring – Laughter, Children, and Family Meals

The days of Tết slip by in the laughter of children. They run through their grandmother’s new house, delighting in the freedom of open spaces. No longer confined to city apartments, they revel in the golden afternoons, playing badminton with their grandfather while counting down the remaining days of the holiday, reluctant to see them end.

Every day, offerings are made to the ancestors, incense curling upwards like a bridge between past and present. The children no longer complain when asked to help but instead embrace their roles in preparing traditional dishes, understanding that these rituals connect them to generations before them.


The Return – The City Welcomes Once More

And then, it's time to leave again. To go is to return, and to return is to go once more. Saigon opens its arms to welcome its wandering children back.

Suitcases are packed, farewells exchanged. The journey back is quieter, the excitement of departure replaced by quiet reflection. Through the bus windows, familiar roads pass by, now tinted with nostalgia.

Saigon embraces them, as if they had never left. Its love is vast, boundless—never resentful, never questioning. It does not rush, nor does it slow down. It simply remains, ready to welcome all.

A new year begins. People return to work, straighten their desks, and prepare for what lies ahead. Yet somewhere deep inside, the warmth of Tết lingers—the echoes of laughter, the scent of incense, the taste of home.

Life resumes, familiar routines set in. And somewhere, on a train platform or in an old room, someone lingers for a moment longer, gazing at the place they are about to leave behind. A new journey awaits—perhaps in another part of this S-shaped land.

With a deep breath, they step forward. And just like that, another year unfolds, filled with hope, love, and the promise of new beginnings.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...