"Nhớ lại quá khứ, có những khoảnh khắc tưởng chừng mơ hồ nhưng lại in sâu trong lòng ta như những vết khắc trên đá."
Phản phất chất Kafka và hơi thở của thập niên 70,80. Haruki Murakami luôn là một giọng văn lạ kỳ. Những câu chuyện của ông tưởng như đơn giản, đôi khi như những mảnh ghép ngẫu nhiên của ký ức, nhưng lại chạm đến những góc sâu nhất trong tâm hồn. Ngôi Thứ Nhất Số Ít là tập truyện ngắn mà ở đó, Murakami viết với chính giọng của mình – đầy hoài niệm, cô độc, và có chút gì đó huyễn hoặc như lớp sương mờ trên những ký ức xa xăm.
Giữa thực và mộng – đâu là ranh giới?
Tập truyện gồm tám truyện ngắn, mỗi câu chuyện là một lát cắt ký ức của người kể chuyện ở ngôi thứ nhất, mở ra những trải nghiệm mang màu sắc riêng biệt của Murakami: một mối tình tuổi trẻ, một bản nhạc jazz, một trận đấu bóng chày, hay một bài thơ đọc giữa đêm khuya.
"Khi tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt cô ấy, hình ảnh dường như rất rõ ràng, nhưng khi tôi cố chạm vào, nó lại tan biến như khói."
Điều đặc biệt là các câu chuyện trong sách không đi theo cấu trúc thông thường. Đôi khi, chúng giống như một đoạn ký ức rời rạc, đôi khi lại như một giấc mơ không rõ thực hay hư. Nhân vật chính – thường không có tên – giống như một bản thể của chính Murakami, nhưng cũng có thể là bất kỳ ai trong chúng ta.
Âm nhạc, nỗi cô đơn, và những điều không thể lý giải
Như mọi tác phẩm khác của Murakami, âm nhạc vẫn là sợi chỉ đỏ xuyên suốt. Jazz, cổ điển, The Beatles – những giai điệu vang lên trong tâm trí nhân vật như một cách để neo giữ ký ức. Nhưng quan trọng hơn cả, âm nhạc trong Ngôi Thứ Nhất Số Ít còn là cách để tác giả kể về nỗi cô đơn.
"Có những đêm, tôi chỉ ngồi đó, lắng nghe bản nhạc mình yêu thích, và cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi."
Ngoài nỗi cô đơn, Murakami cũng dẫn dắt người đọc đến với những khoảnh khắc khó lý giải. Như một cô gái với giọng đọc thơ ám ảnh, như một lần gặp gỡ mà không ai biết có thực hay không. Những chi tiết phi lý ấy không quá rõ ràng như trong Kafka bên bờ biển hay Rừng Na Uy, nhưng vẫn đủ để khiến người đọc băn khoăn: điều gì là thật, điều gì là tưởng tượng?
Một Murakami rất Murakami
Nếu bạn đã từng yêu thích Rừng Na Uy, Tazaki Tsukuru không màu, hay bất kỳ tác phẩm nào của Murakami, thì Ngôi Thứ Nhất Số Ít sẽ là một sự trở lại đầy thân thuộc. Nhưng nếu bạn chưa từng đọc Murakami, có lẽ đây không phải là một cuốn sách dễ tiếp cận – vì nó không có cao trào, không có hồi kết rõ ràng, mà chỉ có những cảm xúc lặng lẽ len lỏi vào lòng.
"Cuộc sống đôi khi chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé, trôi qua, nhưng mãi mãi không biến mất."
Murakami viết như thể ông đang ngồi trước mặt bạn, kể về những mẩu chuyện nhỏ trong đời mình. Và rồi, khi gấp sách lại, có lẽ bạn cũng sẽ bất giác nhìn lại cuộc đời mình, nhớ về một bản nhạc, một cái tên, một gương mặt đã lâu không gặp.
Vì đôi khi, những gì nhỏ bé nhất lại là những thứ ở lại lâu nhất.
***
"Looking back at the past, there are moments that seem vague but are deeply etched in our hearts, like carvings on stone."
Echoing a Kafkaesque essence and the spirit of the ’70s and ’80s, Haruki Murakami remains a uniquely enigmatic voice. His stories appear simple, at times like scattered fragments of memory, yet they reach into the deepest corners of the soul. First Person Singular is a collection of short stories where Murakami writes in his own voice—filled with nostalgia, solitude, and a touch of the surreal, like a misty veil over distant memories.
Between Reality and Dreams—Where Is the Boundary?
The collection comprises eight short stories, each offering a slice of the narrator's past, revealing experiences uniquely tinged with Murakami’s signature style: a youthful romance, a jazz tune, a baseball game, or a poem read in the middle of the night.
"When I try to recall her face, the image appears vividly clear. But the moment I try to reach for it, it dissolves like smoke."
What sets these stories apart is their unconventional structure. At times, they resemble fragmented recollections; at others, they feel like dreams suspended between reality and illusion. The protagonist—often unnamed—feels like an extension of Murakami himself, yet could just as easily be any one of us.
Music, Loneliness, and the Unexplainable
As with all of Murakami’s works, music is the thread weaving through these stories. Jazz, classical music, The Beatles—melodies surface in the characters' minds, anchoring their memories. But more than that, music in First Person Singular becomes a medium through which Murakami explores solitude.
"There are nights when I just sit there, listening to my favorite song, feeling as if the entire world has vanished, leaving only me behind."
Beyond loneliness, Murakami guides readers into moments that defy explanation—a girl with an eerily captivating voice reading poetry, an encounter that no one can quite confirm as real or imagined. These surreal elements aren’t as pronounced as in Kafka on the Shore or Norwegian Wood, yet they are enough to make readers wonder: what is real, and what is a dream?
A Murakami as Murakami as Ever
If you’ve loved Norwegian Wood, Colorless Tsukuru Tazaki and His Years of Pilgrimage, or any of Murakami’s previous works, First Person Singular will feel like a familiar return. But if you’re new to Murakami, this might not be the easiest book to start with—there are no grand climaxes, no clear resolutions, just quiet emotions that seep in and linger.
"Life is often just a series of small moments that pass by but never truly disappear."
Murakami writes as if he’s sitting across from you, recounting fragments of his life. And when you close the book, you may find yourself looking back at your own life—recalling a song, a name, a face long unseen.
Because sometimes, the smallest things are the ones that stay with us the longest.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét