Nắng rọi rực trời. Đầu năm. Nắng dội xuống mái tôn nhà làm người rĩ rã mồ hôi như vừa bước ra từ phòng tắm vội.
Nó ngồi một góc. Phía sau bàn khách.Nhìn từ trên xuống dưới. Điểm.
Một người đàn bà tóc nhuộm khói, sương. Trắng xóa. Khóe mắt kéo dài lộ rõ vết chân chim. In hình. Dấu thời gian trên gương mặt với những nốt đồi mồi nhỏ to như những đóa hoa nở muộn. Trễ mùa nắng mưa. Vạt áo bà ba vẫn còn một góc nhăn dưới tà. Phong ba. Không có người đàn ông của đời bà bên cạnh để song hành trong những lúc khó khăn từ lúc nó lọt lòng và cả hôm nay trong câu chuyện bàn về tương lai. Thằng út. Một trong những kỷ niệm yêu thương còn sót lại của đời bà với ông khi trí nhớ bị bòn rút dần. Những lời dặn dò trước lúc ra đi về cát bụi. Ngồi bên ông, giữa một trưa hè, bà nhận một lời hứa. Ngược thời gian, ngót ngét cũng đã gần ba mươi năm.
Nhìn qua đối diện. Ấm lòng.
Một người anh cả, nắng đã thấm da. Rạm. Những sóng gió dập ngã mấy lần trên gương mặt bước ngoài bốn mươi năm. Đã từng. Cả giận mất khôn. Đánh. Lên bờ xuống ruộng. Không còn đánh, không còn đau. Mà sao nhớ hoài. Mỗi lần ly vơi lại đầy như dầm trong tim khó lấy. Nó cười mỗi lần ly vơi lại đầy. Chắc là máu chảy ruột mềm mà thôi.
Một người anh ba, sương thấm vào xương. Rạn. Từng cơn quặng đau sau mỗi lần vận động quá sức vì vai oằn nặng gánh. Làm thuê. Khi đêm về mỗi lần ghe lái cập bờ, điểm thời lúc đó hãy còn phổ thông. Với nó. Một sự chăm lo cho món quà thưởng nó vào một trường chuyên là một chiếc xe đạp hợp thời, anh chăm từng vết sơn lợt đến mỗi cái căm xe. Đan chéo. Tình anh em.
Một người anh tư, gió đi vào tũy. Rán. Nắng, gió, bụi đời ở một xứ sở xa xôi. Độc hành. Trong tuổi thơ nó, không có nhiều câu chuyện viết về anh, chỉ có khi rời quê đến thị thành mất đến mười năm, nó với anh mới ngồi nói chuyện trên mỗi chuyến xe đi về. Tâm sự. Hiện tại và tương lai. Thấy ruột lại mềm ra. Bội phần. Chắc là máu đã tắc quá lâu.
Một người anh rễ, bụi bay vào mắt. Rát. Nước mắt chãy không ra hay là dấu kín. Nổi lòng. Vợ chồng. Mơ một hạnh phúc về đứa trẻ lọt lòng, khóc trong ngôi nhà tường vách khang trang. Mõi mòn. Nó gặp anh rạng ngời trong tâm thế của một kẻ ngồi cùng. Chờ. Về xây chiếc cầu nối bờ sông. Chị tôi chưa có chồng.
Giờ tất cả ngồi đây, nói cùng một chủ đề. Chung một tâm thế. Quyền quynh thế phụ.
Nó ngồi đấy. Trôi tuột mãi về với những ký ức, kỷ niệm của ngày xưa. Dội về. Từng đợt, từng đợt. Nắng dội. Dịu. Lòng. Lâng lâng.
( Ảnh: Sưu Tầm )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét