Chiến Phan

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2021

[Nhật ký của cha] Julie - Con sói

Ông già ngắm nhìn đôi mắt đen lay láy của cô nhóc đang cuộn trong lòng mình. Ở cạnh, có hai thằng nhóc đang nằm co rúm lại, rút ngắn khoảng cách lại với ông già sau khi nghe tiếng hói sú thoát ra từ miệng của ông già như một lời nhắc nhở rằng đã đến lúc nằm yên, chuẩn bị vào một giấc ngủ con sau một ngày dài quần thảo với nhau dưới nếp nhà đa giác. 

Nếp nhà thường bắt đầu những câu chuyện kể trước khi đi vào giấc ngủ ở đêm khuya; ông già và em là những người thay nhau kể cho mấy lúc đêm về. Nếp nhà đêm nay cũng có vang lên những lời kể như mọi đêm, chỉ có phố bắt đầu bớt xôn xao, nhà nào ở yên nhà đó.

Câu chuyện của đêm nay diễn ra ở một đêm rộn rã tiếng ve kêu cuối hạ, đón thu; ông già bắt đầu câu chuyện của mình về một con sói. Con sói trong lời kể của ông già đâu đó thấp thoáng bóng dáng của trường đoạn nổi tiếng trong bộ phim “một trăm lẻ một con chó đóm” của Walt Disney khi tất cả đồng loại của chú chó bắt đầu cất tiếng chung.  

    Câu chuyện bắt đầu từ lúc màn đêm chìm dần trên phố thị! Ngờ ngợ. Hình dáng của con sói rừng với bộ lông mịn màng sương gió, mang màu sắc của trắng, xám như mây trời mang cả sự yên bình và cả mây giông, với đôi chân trước thẳng đứng cho một dáng ngồi vững vàng từ nơi ven rừng ngó xuống phố thị sáng đèn bên dưới, ánh mắt của con sói rừng đó sáng lên như ánh trăng tròn của bầu trời đêm ấy. 

    Bổng bất chợt, con sói ngẩng cổ lên tru một tiếng tru dài dưới bầu trời đêm sáng. Đầu của con chó sói chiếm một mãnh trên vầng trăng, như con chó sói đang uống từng ánh trăng đêm. Tiếng tru của con sói rừng đầy thống thiết. Một mình.

    Rồi có tiếng …sủa đáp lại. Từng tiếng, từng tiếng một. Nơi phố thị bên dưới bắt đầu vang lên. Hòa cùng tiếng chó sói tru là tiếng sủa, tiếng tru của những con chó nhà. Con thì ngồi tru ở ban công, con thì tru ở trước nhà, con thì tru ở một góc nhà…tất cả đều hòa vào một giai điệu thống thiết. 

    Tiếng tru như nhắc nhớ. Tiếng tru như gọi bầy! Gọi về với những bước chạy trên những thảo nguyên xanh rì, với gió táp vào mặt, nghe rõ hơi thở của mình, mùi cỏ xanh ngát, mùi của đất dậy lên ngăn ngắt, mùi của mồi …Những bước chạy đó cứ chạy mãi. Đói thì… ăn. Khát thì… uống. Mệt thì.. ngủ. Gọi về với thảo nguyên, rừng núi. 

     Tiếng tru như nhắc nhớ. Tiếng tru như gọi bầy! Gọi về với nguồn gốc như thể những con chó phố thị đã quên mất. Chúng quên mất những bước chạy lúc chậm, lúc nhanh trên thảo nguyên của ngày đầy nắng, hay đêm trăng về. Chúng chỉ còn nhớ một cách chính xác giờ của những buổi ăn, cách người ta sẽ cho chúng ăn và hy vọng về một món ăn vừa miệng. Chúng chỉ còn nhớ chính xác rằng chỉ được cho ăn khi thực hiện theo mấy cái việc được nhắc lại nhiều lần…cho quen. Chúng chỉ còn nhớ rằng phải đi vào giấc ngủ thiêm thiếp trôi đi để kịp đúng giờ cho mấy buổi ăn sớm mai. Tiếng tru ngày càng thống thiết. 

    Rồi con sói rừng quay đầu trở lại rừng sau khi uống trọn một ánh trăng. Tan đêm. Mấy chú chó phát hiện ra rằng đấy cũng chỉ là một giấc mơ qua. 

Ông già giang rộng hai cánh tay; ghì ba đứa nhóc đang rúc vào tìm kiếm một giấc ngủ con và chẳng đứa nào thích con sói cả. Bởi tiếng tru, bởi sự dữ dằn từ dáng hình con sói mang đến và cả qua lời kể của ông già ở mấy lúc nếp nhà chuẩn bị đi vào mấy câu chuyện đêm đêm. 

Sài Gòn, ngày 26 tháng 06 năm 2021

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...