Sài Gòn thiêu đốt bên ngoài, phía sau lưng là một quần thể của Vi…mọc lên từ đất lấn sông. Ở bên trong căn phòng rộng, nó bắt đầu ngắm nhìn những gương mặt trẻ như soi mình vào đấy tìm kiếm một thanh xuân đã từng.
Trực giác báo nó có một điều gì đó đang khiến cho không khí nơi đây đang chùn xuống; chắc hẳn không phải là dư âm đọng lại của cơn buồn ngủ đầu trưa. Nó đoán chắc là những gì dư âm của cuộc họp gần nhất vừa diễn ra nơi này với nó & dàn quản lý cấp trung.
Một cuộc họp với những màn tranh luận sôi nổi, nó uống nước liên tục để hãm phanh lại nhịp điệu của thường ngày vì hai chữ “trầm hơn” trong cách miêu tả của em & quản lý đại lý trước khi ghé đến. Đâu đó, nó cảm giác rằng sự mong đợi về việc kiềm hãm tính khí như "họ" của nó ở hai người.
Kết thúc cuộc họp là dồn dập những tin nhắn tâm sự nhiều hơn xin lỗi của anh chị quản lý cấp cao phòng kinh doanh hiện tại.
Nó thẳng thắn chia sẻ quan điểm sẵn sàng lắng nghe; nhưng cũng trong đợi nhiều hơn ở một thế hệ quản lý mới trong cách nhận nhìn một vấn đề xảy ra.
Anh là người nó tôn trọng, quản lý được nó xem như là “hiền lành” nhất trong hệ thống của gã khổng lồ Toyota mà nó biết. Anh phốp pháp và nụ cười luôn nở trên môi như một đặc điểm để miêu tả về anh ở nơi nắng gió lướt ngang mái nhà nằm dưới chân cầu Sài Gòn ấy. Chắc là nặng nợ, anh gắn bó từ những ngày đầu cho đến tận hôm nay.
Nó cần tất cả những đứa nhóc tôn trọng anh. Đó là sự tức giận đầu tiên mà nó đối mặt ở cuộc họp.
Nó cần thấy những đứa trẻ lớn lên trong cách nhìn trước khi thay đổi cách làm. Nó phản hồi những tin nhắn dồn dập ấy về sự tức giận tiếp theo. Gần như là nghiệp, nó luôn dõi theo bước chân cho những con người bước chân vào nghiệp sales như là một người trong giới, best seller là một trong những đối tượng được chú ý.
Trong căn phòng đấy, nó bắt gặp thằng nhóc ngồi giữa căn phòng đối diện với nó trong một tâm trạng có thể cảm nhận hoàn toàn không thoải mái. Đâu đó, anh chàng – đang là một best seller - ắt hẳn đã phải chịu đựng vài lời nhắc nhở dù rằng sự ức chế đúng sai cảm nhận vẫn còn đó. Đúng, sai lại một lần nữa chỉ còn mang tính chất thời điểm.
Hơi nước đang bốc lên khi nhiệt độ bên ngoài đang tăng, len lõi vào căn phòng như muốn tung bay tạo thành một màn trời lộng lẫy.
Nó đứng trong căn phòng dưới mái nhà mới vẫn nằm dưới chân cầu. Ký ức như ùa về lại, nhấp nhái như đèn đường xanh đỏ, những gương mặt cũ bắt đầu lướt nhanh trong tâm tưởng của một thằng nhóc đang cố giữ mình không quá đổi thay – sợ một ngày, anh chị em tìm lại và ngần ngại sao đổi thay khác lạ quá nhiều.
Ở nơi này, mái nhà nơi cạnh cầu đã chứng kiến nhiều đợt chia ly và hội ngộ.
Nó nhìn em bắt đầu tiếp tục bỏ ra khỏi phòng. Nó tìm lại những gì của ngày hôm qua theo dõi bước chân của thằng nhóc từng cười, đùa – khi nào thì anh viết cho em một bài – đã từng phải ngụp lặn và bế tắc một thời nơi đất khác từ một trong những cuộc chia ly ở nơi đây.
Giờ đây, em về lại và tỏa sáng thành một ngôi sao.
Nó hiểu sự ngạo mạn sẽ dẫn đến kết cục gì từ một thời thanh xuân trôi qua, nó hiểu rằng sự phí phạm thời gian ấy ra sao. Nó không hy vọng những đứa nhóc nó biết đi lại con đường quanh co ấy như nó đã từng.
Chẳng nợ gì nhau nhưng biết và là trong cùng một nghiệp thì là đã cùng thuyền.
Nó phản hồi lại những tin ấy cùng một thông điệp như nhau rằng: tất cả - tính luôn nó và cả anh chị em quản lý - đều kỳ vọng vào năng lực của anh chàng. Tất cả đều nổ lực để hướng dẫn & hỗ trợ để có một thế hệ kế thừa & không phải tiếc nuối khi chúng ta chưa làm hết sức.
Nó cũng đang vật lộn như vậy, nên là chuyện vặt này sẽ không làm ảnh hưởng đến bản thân nhiều.
Nó đặt vào đấy niềm hy vọng vào một thế hệ mới bắt đầu tỏa sáng theo một cách khác. Tỏa sáng không phải trên sân khấu lấp lánh ánh đèn với hoa và những tràng pháo tay không thể quá hơn một phút. Tỏa sáng nằm ở sự cúi đầu chào ở một người đối diện vì đã sản sinh ra một thế hệ kế thừa chín mùi vừa đủ với nghĩ suy.
Trở lại căn phòng, nó “đun sôi” không khí bằng những câu chuyện kể như minh chứng cho những gương mặt trẻ của một thế hệ tiếp theo về một trong những cái nôi hình thành ra cấp quản lý của gã khổng lồ Toyota và cả hãng khác.
Địa linh sinh nhân kiệt là ở đây!
Em nói: Dạo này bán ế quá anh!
Nó nói: Em mà còn bán ế thì mấy đứa nhỏ làm sao sống?
Em cười: Vẫn sống khỏe mà anh!?
Nó cười trong ánh nhìn ra ngoài lớp kính: Nếu em đủ lửa để cháy đến tận cùng thì cứ tiếp tục với hào quang đang có như một anh đại, còn nếu không thì con đường còn lại chỉ là hào quang để lại và quản lý là lệ thường.
Sài Gòn khi đấy bất chợt đỗ cơn mưa làm mát ngày, chẳng biết điều đấy có dị đoạn báo hiệu một vận may!? Em là thằng nhóc best seller còn lại của hai gương mặt nổi bật nhất trong hệ thống Toyota dưới mái nhà triệu đô nằm dưới chân cầu Sài Gòn ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét