“Lần đầu ta gặp nhỏ trong nắng chiều bay bay”
Theo cơn gió, hàng dừa phía bên sông ngã mình theo dòng nước như người con gái đang soi gương điệu đà, bờ cỏ lau bao quanh đung đưa như ghì chặt vào thân dừa hờn giận, vì sao chỉ che chở cho những ngôi nhà mái lá phía sau. Nhỏ nhoi.
Phía chân trời, nắng chiều đang đi về cuối, bóng đỗ từ những căn biệt thự rộng buồn, tõa mát xuống bãi đất trống cỏ xanh mượt mắt - nơi những tâm hồn thênh thang tâm trạng đang đi tìm vẻ đẹp của thiên nhiên. Bỏ quên. Như Nó vào mỗi cuối tuần, cứ phiêu bồng trên con đê xam xám vì lâu lắm rồi rong rêu, con đê như người mẹ già đang ôm đứa con nhỏ - khu đất trống duy nhất còn sót lại giữa những căn biệt thự thi nhau mọc lên trên mãnh đất này. Lẻ loi.
Sóng vỗ đê, khi vượt qua những mõm đá lơ thơ nhìn trời nhô lên gần bờ, như thách đố con nước đang lững lờ chãy kia và cũng như đang đùa cợt về sự tù túng của con đê già. Lú lẫn.
Cô nhóc ngồi thả chân xuống dòng nước trên một mõm đá không xa. Bồng bềnh.
“Ngập ngừng ta hỏi nhỏ, nhỏ bảo nhỏ không tên
Ừh thì nhỏ không tên, bây giờ quen nhé nhỏ, nhỏ ơi”
Không hiểu. Động lực nào đã giúp Nó trở nên mạnh mẽ thế! Phải chăng là áo thun trắng như bầu trời với quần lững xanh màu biển khơi xa, đang tung tăng với từng cơn sóng nước kia. Hồn nhiên. Hay là chiếc kính trắng điệu đà đang dõi về một phía bên sông. Cùng tầm. Hoặc là mái tóc ngang vai đang đùa giỡn với vài lọn gió lang thang trên vai nhỏ, khi mãi đắm mình trong nắng chiều kia du lãng. Bỏ quên tất cả mọi vật xung quanh, quên đi cả đôi dép kẹp. Hững hờ.
Một nụ cười khóe miệng nào lệch gió. Nó chọn cho mình một chỗ ngồi trên đê. Gần hơn. Để rập rình cùng nhỏ thưởng thức nắng chiều lao xao cuối tuần. Chiếc vespa màu xanh rêu ngông nghênh đằng sau hai bóng người trãi dài trên bờ cỏ thênh thang. Một quãng.
Cô đơn. Tìm quên. Nó xếp lại tất cả các công việc vào mỗi chiều thứ 7, dù các kế hoạch còn ngổn ngang hay những maquette còn dang dỡ, để đến bải cỏ trống có những toà nhà biệt thự ngả bóng chiều. Tìm lại. Cái niềm vui tận hưởng bức tranh thiên nhiên hiếm hoi giữa Sài Gòn gió bụi. Niềm vui của nó không còn đủ đầy. Lịch công tác dày đặc kéo nó xa xôi con đê già. Đã 4 tuần qua nó không gặp lại nhỏ.
Cuộc chuyện trò nào vẫn như mới vừa kết thúc xong. Đâu đây. Nhớ. Bắt gặp những điểm tương đồng tưởng như không bao giờ xãy ra, như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, giữa nó – môt thần dân marketing chính hiệu & nhỏ - một nhà thiết kế tương lai. Những địa điểm thân quen cùng thích: café Hi – end rã rích những giai điệu cổ điển buồn, “bệt” café lê la những lúc rong chơi tâm trạng…đến những quán bar Yoko để miên man cùng jazz, blue hay Acoustic cho nổ tung tất cả cùng rock…Vậy mà, sao nó chỉ gặp nhỏ ở bãi cỏ xanh này. Định mệnh ư? Là lạ. Thinh thích.
“Lần này ta gặp nhỏ trong nắng chiều bay bay”
Nhỏ lấy cỏ làm bạt lót tấm thân mõng manh như cơn gió chiều vi vu, mắt bay theo những đám mây du mục. Có hay!?. Phía đầu con đê cập vách căn biệt thự, có khói thuốc bay lên bầu trời hòa với mây, tóc dài buộc thành đuôi ngựa vài sợi đong đưa, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm cùng với chiếc quần jean được mài mòn, một bên tai khoen đeo phá phách, để con vespa màu xanh rêu phía sau lặng lẽ. Không nhìn về bầu trời. Nhìn về đâu đó. Không biết bầu trời vàng nắng như một chiếc bánh cam. Nhiều đường.
Không được để ý đến nhỏ nữa. Dặn lòng. Nhỏ cứ thế nổi bật giữa trọng tâm của một bức tranh cảnh vật - thêm người. Không có nó. Khoảng cách giữa nhỏ với nó. Gần. Lại xa. Xa hơn nhiều khoảng cách của một con đê và mõm đá.
Nhỏ đã trở nên ngổ ngáo và tinh nghịch kể từ khi gặp Tôi tại bãi cỏ này, cũng khối người đến đây nhưng sao với Tôi, nhỏ lại bị thu hút lạ! Nhỏ bỏ đi cái cập mắt kính dày như đích chai kia bằng một cắp mắt kính trắng đầy cá tính, quần áo tự mình design lại, móng tay cũng được sơn đen. Huyền bí. Một phong cách hoàn toàn khác nhỏ. Tìm kiếm một cái nhìn của Tôi. Nhỏ nói chuyện với một người vừa quen, mắt dõi theo bầu trời, chờ đợi một ánh nhìn từ phía khác. Trầm lắng. Phong trần. Rồi nhỏ cũng tìm thấy những điểm thu hút với người lạ. Tương đồng. Đâu đó. Vui vui.
“Ngập ngừng ta hỏi nhỏ, nhỏ bảo nhỏ chưa yêu
Ừh thì nhỏ chưa yêu, bây giờ yêu nhé nhỏ, nhỏ ơi !”
Ừh thì nhỏ chưa yêu, bây giờ yêu nhé nhỏ, nhỏ ơi !”
Lần này nhỏ quay đi, không thèm nhìn ta nữa
Giọt sầu rơi một mình, chỉ còn ta một mình, nhỏ ơi !
Giọt sầu rơi một mình, chỉ còn ta một mình, nhỏ ơi !
Đã nữa năm rồi còn gì. Nó vẫn đi về một mình, một lối mỗi chiều cuối tuần, ngắm nắng chiều trên con đê già buồn bã vì chỉ còn một bóng rọi bờ sông, nhìn về mõm đá với từng cơn sóng nhỏ lăn tăn, thả đôi chân trần vào dòng nước để cảm nhận cái mát lạnh của con sông trong bóng hoàng hôn. Rữa sạch. Chiếc vespa xanh rêu cũng không còn đó.
“Còn gì đâu hỡi nhỏ, trong nắng chiều phôi phai.
Kỷ niệm ta cùng nhỏ, giờ chỉ là hư vô
Ừh thì là hư vô, xa rồi vẫn nhớ hoài, nhỏ ơi !”
Kỷ niệm ta cùng nhỏ, giờ chỉ là hư vô
Ừh thì là hư vô, xa rồi vẫn nhớ hoài, nhỏ ơi !”
Nụ cười. Nụ cười của nhỏ trong nắng hoàng hôn sau mỗi câu nói. Lịm ngọt. Từng khúc hát trong vắt, nhỏ hát giữa tiếng nhạc do sóng nước vỗ bờ cỏ lau. Rì rào. Ánh mắt. Ánh mắt nhỏ nhìn về một phía kia! Vô tình.
“Tình cờ ta gặp nhỏ, trong nắng vàng ban mai”
“Tình cờ ta gặp nhỏ, trong nắng vàng ban mai”
Giữa công viên nắng ngọt ngào len lá. Điếu thuốc trên môi nó rơi đi lúc nào không hay, nơi góc đường Hàn Thuyên đầu sớm. Quên luôn cái se se lạnh của ngày giáng sinh. An lành. Hơi lạnh mơn trớn những con người đang yêu sưởi ấm con tim, sợ ngủ đông. Không thức. Nó thì không.
Nhỏ vẫn tinh nghịch trong chiếc đầm ngắn carô phối ngẫu cùng sơ mi trắng. Đối đầu. Mái tóc ngắn giờ đã dài ngang lưng được cột chệch về phía phải. Rong chơi. Chiếc khăn choàng sọc carô quàng cổ nhẹ nhàng. Nữ tính và tinh nghịch gặp nhau. Hay hay.
Nhỏ cười tan cả nắng tàn đông. Chào nó như mới tạm biệt hôm qua. Chưa có chuyện gì xãy ra! Ừh mà có gì xảy ra! Chỉ là có một con tim động đậy của riêng nó mà thôi. Muốn được gặp lại, nhìn và ngắm nụ cười chấp cánh thiên thần phía sau để lấp đầy khoảng trống thời gian vô vị mà nó rượt đuổi một cách vô vọng. Đến giờ.
Nhỏ biết. Biết nó vẫn đến bãi đất trống vào mỗi cuối tuần rồi bỏ hoang tâm trạng đấy chứ. Biết nó đến những góc quán café thân quen ngồi đồng. Chờ. Biết những tiếng nhạc rock âm vang của những bar quen thuộc, nó ngồi một góc không trôi theo điệu nhạc. Đợi.
Nhỏ chỉ biết lặng lặng như một cái bóng phía sau Tôi. Chờ. Gã phong trần, lãng tử trong mắt nhỏ đánh rơi một hy vọng. Nhỏ sẽ nhặt, đem về cất kỹ trong lọ thủy tinh rồi cất vào ngăn tim. Giữ gìn. Đợi.
Nhỏ thích nó. Những câu chuyện hóm hĩnh, đồng tính cách. Chưa đủ để yêu. Với Tôi, nhỏ quên mất mình là ai mỗi lần chạm nét lạnh lùng của Tôi quyến rũ, cả cái cách hững hờ giúp đỡ và buông trôi. Đã đủ để yêu?
Nhỏ cũng không muốn mất nó.
“Thẹn thùng ta hỏi nhỏ, nhỏ bảo khờ ghê đi
Ừh thì khờ ghê đi, thương rồi sao chẳng hiểu, nhỏ ơi !”
Ừh thì khờ ghê đi, thương rồi sao chẳng hiểu, nhỏ ơi !”
Nắng chan chát qua tim rĩ máu. Chiếc vespa xanh rêu nổ máy vang rền. Nhỏ ngồi vắt vẻo phía sau cười xốn xang. Nó ngồi lại với số điện thoại chưa lưu. Bỡ ngỡ. Giờ vẫn chưa biết tên. Dại khờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét