Thủa trời đất nổi cơn gió bụi, Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên.
Rộn rã. Đám trẻ réo gọi nó bước tới, khoang tàu chăm sóc khách hàng – nơi kẻ lên trở lại, người bước xuống ga. Luồng gió tháng Bảy, mang theo chút ẩm ướt của giông mùa, vuốt nhẹ qua ô cửa kính, lay động tấm rèm mỏng.
Bên ngoài, từ những hàng cây xanh mướt chạy dài như vô tận, lướt qua trong tầm mắt của một Thảo Cầm Viên Sài Gòn, nơi muông thú được nuôi ở một khuôn viên, phục vụ việc ngắm nhìn cho đến một dòng chảy êm đềm của một sông Sài Gòn lưa thưa sóng.
Khoang tàu, nơi những công việc tưởng chừng đã lỗi thời, vẫn còn làm những phép tính thủ công, những bản báo cáo được gõ cạch cạch trên bàn phím cũ kỹ. Thế nhưng, đâu đó, ánh sáng tự động của tia laser đang nhảy múa trên màn hình, khảm vào đó những con số mục tiêu, ấn vào đó những hành trình hướng về phía trước. Một sự chuyển mình âm thầm, từ cũ kỹ sang hiện đại, từ những ngón tay gõ nhịp đơn điệu sang những thuật toán phức tạp. Robot và hệ thống tham gia; như kéo đầu cầu Hà Nội lại gần hơn với đất Sài thành.
Nó, một công bộc đã gắn bó với con tàu này gần hai mươi năm, ngồi đấy, ngắm. Từ lúc hình thành vỏn vẹn bốn năm, cái toa tàu tài chính Toyota này đã tách ra, độc lập, và mạnh mẽ tiếp nhận càng lúc càng nhiều những thành viên bước lên. Những gương mặt mới, những câu chuyện mới, những hoài bão mới, tất cả cùng hòa vào nhịp điệu của con tàu, hướng về một phía không ai biết rõ điểm dừng cuối cùng. Nó đã chứng kiến bao nhiêu người đến, bao nhiêu người đi. Bao nhiêu ước mơ và nhiệt huyết; như nở rộ với tàn phai, như bỏng cháy cùng nguội lạnh.
Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác.
Sân Ga Chiều Tháng Bảy, Giã Hạ
Sân ga chiều tháng Bảy, giã hạ. Gió mưa khiến con người ta nhọc lòng, muốn an cư một chỗ để nhẹ vơi đi những gì bộn bề của cuộc sống. Nó vẫn nhớ, vài năm trước, người quản lý cũ của bộ phận đã bước xuống ở một sân ga, rồi sau đó, bắt lại đoàn tàu ở một sân ga khác, nơi những cung đường mới lạ chờ đợi như thể dừng lại sao mệt nhoài rồi…đi tiếp. Sự dịch chuyển ấy, tưởng như bình thường, nhưng lại mang theo một thông điệp vô hình: không ai gắn bó mãi mãi với một chuyến tàu, một sân ga. Và giờ đây, đến một người đồng nghiệp cùng nó, một người chị đã ngót nghét gần mười bảy năm, đã xác định dừng lại, người phụ nữ mang tên một loài sen.
Cái tên loài hoa thân thuộc, gắn liền với những buổi trưa vội vã, những đêm tăng ca bên chồng hồ sơ. Chị là thế hệ đầu của những người công bộc ở đây, chứng kiến từng viên gạch đầu tiên của toa tàu này. Ngót nghét mười bảy năm, một chặng đường đủ dài để thanh xuân người con gái trôi qua, đủ dài để nhìn thấy những đứa trẻ mới lớn giờ đã chững chạc, đủ dài để cảm nhận cái guồng quay của cuộc sống đã bào mòn bao nhiêu năng lượng.
Chị dừng lại ở sân ga này, sân ga của chiều tháng Bảy giông gió, phía Bắc báo về một cơn bão Wipha đang sắp đến, như thể thiên nhiên cũng đang đồng điệu với lòng người, muốn khép lại một chặng đường để tìm kiếm sự an yên.
Buổi tiệc chia tay diễn ra tại một nhà hàng Sài Gòn Grill trên tầng mái, nơi có thể ngắm nhìn cả thành phố đang chuyển mình trong ánh hoàng hôn sắp tắt. Những đám mây đen vần vũ kéo đến từ phía chân trời, báo hiệu một cơn giông sắp sửa trút xuống. Những con người ngồi lại chuyện trò, nâng ly, cố gắng lưu giữ những khoảnh khắc cuối cùng của sự gắn bó. Tiếng cười nói xen lẫn tiếng ly chạm nhau.
Nó ngồi cùng phía chị, nhìn ngắm thành phố lên đèn. Nó nhớ cái cảm giác khi một con người bước xuống một sân ga, đón nhận luồng không khí từ bên ngoài ập vào – cái không khí của sự tự do, của những lựa chọn mới, nhưng cũng là cái không khí của sự xa lạ, của những thử thách chưa biết.
Ai cũng có một sân ga của riêng mình để dừng lại, để giã hạ những bộn bề, để tìm về chốn an yên. Có chăng, mỗi người chỉ khác nhau ở thời điểm dừng chân.
Thanh Xuân Vừa Tới Và Những Vòng Chuyển Giao
Trong ký ức của riêng mình, là hình ảnh của một thanh xuân vừa tới. Ngày quyết định chọn gắn bó với con tàu của tài chính Toyota này. Một quyết định mà giờ đây nhìn lại, thấy mình đã đi một chặng đường dài đến thế.
Bảo Lộc, nơi nuôi dưỡng một làn da mịn màng và một tâm hồn chị. Người con gái ấy, một trong những lý do để nó gắn bó với mảnh đất này, để nó chọn công việc này. Từng. Làm việc tròn năm. Nhớ lộn ngày cưới của chị, phi đến nơi và nhận ra mình đi sớm một ngày. Nhắc. Cười nghiêng ngã.
Thế hệ đã bắt đầu sản sinh ra những con người mới, những tuổi đời 9x, 2k đã bắt đầu bước lên khoang tàu. Một sự chuyển giao hay là một sự thay đổi? Chẳng biết. Chúng mang theo sự tươi trẻ, sự năng động, nhưng cũng mang theo những nỗi niềm, những băn khoăn của riêng mình. Giã biệt tuyến đầu, trở lại với hậu đài, cười với đám trẻ nghiêng ngã cả một ngày như thể cho vơi đi sự tù túng của một nơi chốn, quên đi sự phóng túng của một thuở thanh xuân đi dọc ngang đường đất nước.
Nhớ, có lần chị nhắn. "Em ơi, chị không biết phải làm sao để đạt sự hài lòng. Khó quá!" Nó chỉ để lại một biểu tượng mặt cười. Hiểu bao nhiêu, biết bao điều để đưa ra một lời khuyên? Nếu câu trả lời là ít ỏi thì thôi đừng nói, bớt khuyên. Đó là một sự lựa chọn.
Cuộc sống gần như là một sự sắp đặt của bàn tay vô hình, và sự khám phá của con người đôi khi trở nên ngu ngốc trong sự ngô nghê, hả hê cho rằng bản thân mình chiến thắng cả thiên nhiên, chiến thắng cả số phận.
Trải mấy phen gió táp mưa sa, Mới hay dâu bể vẫn là dâu bể.
Tiếng Cười Giữa Khoang Tàu
Nó ồn ào băng qua con tàu này. Nó hòa vào đấy cười đùa, vì biết rằng đấy chỉ là những đứa trẻ bị rơi lại ở cuối khoang tàu. Những đứa trẻ xù lông lên vì cuộc sống "sóng gió và bôn ba" mà chúng tưởng tượng ra.
Có đứa chưa bước tiếp một chương đời vì cứ thấy thông thơi, cứ nghĩ cuộc sống chỉ toàn màu hồng. Có đứa qua một chương đời vẫn cứ thấy lẻ loi một mình, tìm kiếm sự công nhận từ những nơi không đúng. Có đứa bước qua mà sao như thể vẫn còn bôn ba, không ngừng nghỉ chạy theo những mục tiêu không rõ ràng.
Nó cứ cười đùa, vì đấy là đám trẻ, cần được yêu thương, cần được chỉ dẫn. Nó không trách chúng, vì chúng còn non dại, chưa hiểu được cái guồng quay nghiệt ngã của đời công bộc. Chúng chưa nếm trải đủ những đắng cay, những mất mát. Chúng chưa học được cách "giữ mình" giữa bao nhiêu cám dỗ và áp lực.
Trở lại với một trời đêm trên tầng cao của một Sài Gòn Grill. Đám trẻ cười và gửi cho chị những lời chúc.
Mười bảy năm của người con gái mang tên loài hoa Sen ấy, cũng như những dấu xe ngựa đã in hằn lên con đường, giờ chỉ còn là một ký ức. Thời gian trôi đi, những kỷ niệm sẽ trở thành một phần của quá khứ, như những nền lâu đài cũ chìm trong bóng tịch dương của một ngày. Nhưng không, không phải để buồn. Chị không buồn, và nó cũng không. Cảm tưởng. Chị đang bước xuống ga, một sân ga có tên là "An Yên". Nơi đó, không còn những con số mục tiêu, không còn những deadline căng thẳng, chỉ còn lại tiếng cười của con trẻ và những bữa cơm đầm ấm.
Chị đứng lên, nhìn quanh một vòng, vẫy tay chào tất cả mọi người. Nụ cười của chị vẫn rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt có chút long lanh.
Chị, một công bộc đã cống hiến cả thanh xuân cho con tàu này, giờ đây đã sẵn sàng bước sang một chương mới của cuộc đời. Đó không phải là một sự kết thúc, mà là một sự khởi đầu.
Chuyến tàu vẫn lăn bánh, và đời công bộc vẫn tiếp diễn, với những sân ga đến và đi, những gương mặt cũ và mới, và những bài học không ngừng nghỉ.
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo, Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.
https://chienphan.blogspot.com/2024/12/tfsvn-cau-chuyen-15-nam-hoi-6-ngo-bien.html
When heaven and earth were shaken by wind and dust, The fair ladies suffered countless hardships.
A buzz of excitement. The younger staff called for him to come over, to the customer service carriage - where some get on again, and others step off the platform. The July breeze, carrying a hint of a coming storm, gently stirred the thin curtain as it swept through the window.
Outside, endless lines of green trees sped past, from Saigon's Tao Dan Park, where animals are kept for viewing, to the tranquil flow of the Saigon River with its gentle ripples.
This carriage, where tasks seem almost outdated, still relies heavily on manual calculations and old-fashioned reports typed with a rhythmic click-clack. Yet, somewhere, the automatic light of a laser dances on a screen, embedding target numbers and signaling journeys ahead. It's a silent transformation, from the old to the new, from the monotonous tapping of fingers to complex algorithms. Robots and systems are now a part of this world, making Hanoi seem closer to Saigon.
He, a long-serving official who has been with this "train" for almost twenty years, sits there watching. Formed just four years earlier, this Toyota financial services carriage has since become independent, welcoming an increasing number of new members. New faces, new stories, new ambitions - all blend into the train's rhythm, heading toward a destination no one knows. He's seen so many people come and go. So many dreams and so much passion, which once blossomed brightly, have now faded; what once burned fiercely has grown cold.
But today, something is different.
July Afternoon Station, The End of a Journey
It's a July afternoon at the station, a time for goodbyes. The wind and rain make people weary, longing for a peaceful place to rest from life’s turmoil. He remembers a few years ago, when his old manager stepped off the train at one station, only to get back on at another, where new, unfamiliar paths awaited, as if to say, "I'm tired of stopping... let's keep going." That change, though it seemed normal, carried an unspoken message: no one stays on a single train or at one station forever. And now, a colleague who has been with him for nearly seventeen years, a woman named after a kind of lotus flower, has decided to get off for good.
The name of that familiar flower is tied to hurried lunches and late nights spent with stacks of files. She was part of the first generation of officials here, witnessing the very first bricks of this carriage being laid. Seventeen years is a long enough journey for a woman's youth to pass, long enough to see young colleagues become mature, and long enough to feel how life's relentless cycle has worn down her energy.
She is stopping at this station, a windy July afternoon station, just as the north reports a coming storm, Typhoon Wipha. It's as if nature itself is in sync with her heart, wanting to close one chapter to find peace.
The farewell party takes place at a rooftop restaurant in Saigon Grill, where the city can be seen transforming as the sun sets. Dark clouds gather on the horizon, signaling a storm is about to break. People sit and chat, raising glasses, trying to hold on to the last moments of their time together. Laughter and the clinking of glasses fill the air.
He sits beside her, watching the city light up. He remembers what it feels like for someone to step off a train, to be met by the outside air—the air of freedom and new choices, but also the air of the unknown and future challenges.
Everyone has their own station to stop at, to leave behind the chaos, and to find a place of peace. The only difference is when we choose to get off.
A Youthful Arrival and the Cycle of Change
In his memory, he can see his own youth arriving. The day he decided to commit to this Toyota financial services train. Looking back, he realizes just how far he's come.
Bao Loc, the place that gave his colleague smooth skin and a gentle soul. She was one of the reasons he stayed in this place and chose this job. Once. After a full year of work, he mistakenly went to her wedding a day early. They reminisced and laughed about it.
A new generation has begun to emerge, with staff born in the 90s and 2000s now boarding the carriage. Is it a transition or a total change? He doesn't know. They bring youthful energy and a new drive, but they also bring their own worries and struggles. Saying goodbye to the front lines and returning to the back office, he now spends the day laughing with the young staff, as if to escape the confines of his work, to forget the freedom of his youth spent wandering the country.
He remembers a time when she messaged him, "Hey, I don't know how to satisfy my boss. It's too difficult!" He simply sent a laughing emoji. How much could he truly understand? How much did he really know to give advice? If the answer is "not much," then it's better to say nothing at all. That was his choice.
Life is almost like a setup by an invisible hand, and human discovery sometimes becomes foolish in its own naivety, gloating over the belief that we've conquered nature and destiny.
After going through so many storms, you finally understand that life’s ups and downs are a constant.
Laughter in the Carriage
He makes his way through the carriage, laughing and joking, knowing that these are just kids left behind at the end of the line. Kids who put up a front of being "tough and well-traveled" when they haven't truly experienced it.
Some haven't started a new chapter of their lives because they think things are too easy, believing life is all rainbows and sunshine. Some have finished one chapter but still feel lonely, seeking validation in all the wrong places. Others are moving on but still feel like they're wandering, tirelessly chasing vague goals.
He keeps laughing, because they are just kids who need love and guidance. He doesn't blame them, for they are too young to understand the unforgiving grind of life as a public servant. They haven't tasted enough bitterness or experienced enough loss. They haven't learned how to "hold their own" amidst so many temptations and pressures.
Back on the rooftop of Saigon Grill, under the night sky. The kids are laughing and sending their farewell wishes to her.
Seventeen years of this woman's life, named after a lotus flower, are like the marks of old carriages on a road, now just a memory. As time goes on, these memories will become a part of the past, like the ancient foundations of a palace fading in the setting sun. But no, there's no need for sadness. She isn't sad, and he isn't either. He feels like she's getting off at a station called "Peace." A place where there are no more target numbers or stressful deadlines, just the sound of children's laughter and warm family meals.
She stands up, looks around, and waves goodbye to everyone. Her smile is still bright, but there's a certain glimmer in her eyes.
She, a public servant who dedicated her youth to this train, is now ready to step into a new chapter of her life. It's not an ending, but a new beginning.
The train continues to roll, and the life of a public servant goes on, with stations coming and going, old and new faces, and endless lessons.
The horse carriages of the past are now the souls of autumn grass; the foundations of old palaces are now the shadow of the setting sun.
https://chienphan.blogspot.com/2024/12/tfsvn-cau-chuyen-15-nam-hoi-6-ngo-bien.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét