Bình Yên Ngoài Hiên Biển
Sài Gòn ở lưng chừng hạ, mang theo những cơn mưa rào bất chợt. Nhưng ở Nha Trang, mùa hạ chẳng bao giờ vội vàng như thế. Gió biển đêm lồng lộng, cuốn đi cái nóng nực và cả những bộn bề trong lòng một “ông già”.
Một condotel được lựa chọn. Ông già bước ra ban công, ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ như để quên đi những bộn bề của một Sài Gòn không ngủ. Lavie và Julie đã ngủ say, tiếng thở đều đều như nhịp sóng. Chỉ có thằng lớn, Merci, vẫn thức. Nó đang ngồi bên Em, mẹ nó, ở một góc hiên khác, hai mẹ con đang trò chuyện khe khẽ.
Gần đây, thằng nhóc của ông già có nhiều thay đổi. Cái dáng vẻ gầy gò của thằng nhóc ngày xưa, ngồi sau ôm chặt lấy vòng bụng của ông già ở một vòng ôm chưa khép được các ngón tay, đã không còn như xưa. Vai thằng nhóc rộng ra, giọng nói bắt đầu trầm ấm hơn. Thằng nhóc bắt đầu thích xắn tay áo vào bếp, lụi hụi với mấy công thức nấu ăn trên mạng. Mùi cà ri, mùi súp bí đỏ, hay thậm chí là món mì trộn đơn giản cũng trở nên thơm ngon lạ lùng dưới bàn tay thằng nhóc; đặc biệt yêu thích chế biến món cá ngừ và gia vị rượu vang. Thằng nhóc không còn là thằng nhóc cứ mãi mè nheo, đòi hỏi nữa. Thằng nhóc đang lớn, đang trở thành một người đàn ông của gia đình.
Ông già biết, giữa hai người đàn ông, tình cảm ít khi thể hiện bằng lời. Ông già thường chỉ lặng lẽ quan sát, thấy thằng nhóc loay hoay nấu nướng thì chỉ bảo: "Tuyệt vời, đã có thêm một người nấu cho ba ăn"
Hôm nay, Nha Trang sóng vỗ, ông già có cảm giác một điều gì đó khác lạ đang diễn ra. Nằm cạnh, em thì thầm chuyện thằng nhóc tâm sự: “Con thấy ba chưa thấy được giá trị của mẹ, của con với Lavie.”
Lạ. Dừng. Ông già cười trước sóng biển.
Sóng Vỗ Vỡ Òa
Nhìn. Nhận. Thoáng trong đầu một ảnh hình.
Em đang nắm tay Merci, lắng nghe con nói. Gió biển thổi tung tóc hai mẹ con. Em là người kết nối. Em luôn là người giúp ông già và các con thấu hiểu nhau hơn, dù chỉ qua những cuộc trò chuyện tưởng chừng như vô thưởng vô phạt.
Nhận. Nghĩ. Đâu đó, chắc nghe rõ từng lời của Merci. "Ba cưng chiều Julie quá mức. Cái gì cũng Julie, cái gì cũng nhường Julie. Mẹ thấy không, con và Lavie cũng là con của ba mà.”
Giọng thằng bé có chút hờn dỗi. Lắng. Ông già yêu thương Julie, điều đó là hiển nhiên. Con bé là công chúa nhỏ của ông già, là bông hoa xinh xắn trong vườn nhà, vẫn còn e ấp như chờ nắng để nở như ngôn từ đến chậm tính bằng năm.
Yêu thương vô tình gây tổn thương. Cho hai thằng nhóc nhỏ. Ông già thương, ông già tự hào theo cách của riêng mình. Thằng nhóc đã lớn, không chỉ về thể chất, mà cả về tinh thần. Thằng nhóc đã biết phụ giúp việc, biết quan tâm đến em.
Trưởng thành. Ai cũng biết, lại ngộ đời đột ngột để nhận ra. Nhớ. Lời của một gã du ca Trần Tiến:
"Cha muốn con tự đứng lên Để rồi con sẽ bay lên Nhưng con biết không cha chẳng muốn con bay đi xa đâu..."
Ông gài đã quá tập trung vào việc tạo điều kiện cho các con "bay lên," mà quên mất rằng chúng vẫn cần một bến đỗ vững chãi. Những đứa trẻ cần được yêu thương, vỗ về.
Cơn Gió Từ Biển
Đoán. Em nhẹ nhàng nói với Merci, giọng em như tiếng gió biển đêm, dịu dàng mà đủ mạnh để thổi bay mọi lo lắng trong lòng thằng bé: “Con của mẹ, con trai của ba, tình yêu của ba dành cho các con không giống nhau, nhưng nó lại bằng nhau. Julie là cô công chúa nhỏ, ba cần sự che chở của con. Lavie là chàng nổi loạn, ba cần sự bảo vệ của con. Còn con, Merci, con là người đàn ông thứ hai trong gia đình, là đôi tay vững chãi của ông già tiếp sức.”
Diệu kỳ. Sâu lắng và vô tận. Chấp nhận và bao dung.
Trưởng Thành và Yêu Thương
Sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy, tôi thấy Lavie và Julie đã ngồi ngay ngắn trên bàn, ăn sáng. Merci đã xắn tay áo vào bếp, chuẩn bị món ăn sáng cho cả nhà. Mùi thơm lan tỏa khắp gian nhà, thơm ngon hơn bao giờ hết.
Ông gìa tiến lại gần, đặt tay lên vai nó. “Ngủ ngon không con trai?”.
“Dạ, ngon lắm ba!” Merci cười, cái nụ cười không còn gợn chút hờn dỗi nào.
"Ta đã đi, đã về qua bao nhiêu ngọn đồi Sông dài biển rộng, tuổi thơ dại đi hoài không tới Hôm nay về, ta cúi đầu bên cha, mẹ Mới thấy đời mình là một hạt sương thôi."
"Hạt sương" của ông già đang lớn lên. Trách nhiệm và hy sinh. Nó đã bước vào ngưỡng cửa trưởng thành, không phải bằng một buổi tiệc xa hoa, mà bằng những việc làm giản dị nhất: nấu ăn cho gia đình, dọn dẹp nhà cửa, và lắng nghe tiếng lòng của chính mình.
Thấu hiểu.
Và ông già sẽ mãi mãi ghi nhớ đêm nay ở Nha Trang, khi sóng biển vỗ về, khi gió biển ru vào giấc ngủ, và thì thầm mọi người đều học cách yêu thương nhau, bằng trái tim và sự trưởng thành.
***
Serenity on the Ocean Balcony
Saigon in the middle of summer is often hit with sudden downpours. But in Nha Trang, the summer never feels so rushed. The powerful night breeze from the sea blows away the heat and the burdens in this "old man's" heart.
We chose a condo-hotel. I stepped out onto the balcony, gazing at the sea, listening to the waves crash as if to forget the sleepless hustle of Saigon. Lavie and Julie were already fast asleep, their breathing as steady as the rhythm of the waves. Only the eldest, Merci, was still awake. He sat next to Em, his mother, in another corner of the balcony, the two of them chatting quietly.
Lately, my boy has changed a lot. His skinny frame from back in the day, when he would hug me tightly around the waist with fingers that couldn't quite meet, is gone. His shoulders have broadened, and his voice has begun to deepen. He's started to roll up his sleeves in the kitchen, fumbling with recipes he finds online. The smell of curry, pumpkin soup, or even a simple mixed noodle dish has become strangely delicious under his hands; he especially loves to prepare tuna with wine sauce. He's no longer the kid who would whine and make demands. He’s growing, becoming a man of the family.
I know that between two men, affection is rarely expressed in words. I usually just watch quietly. When I see him fumbling with his cooking, I just say, "That's awesome, I've got another cook in the house."
Tonight, with the Nha Trang waves crashing, I had a feeling something was different. Lying next to me, Em whispered about what Merci had confided in her: “He thinks you don't see the value of me, of him and of Lavie.”
Strange. I stopped. I smiled at the waves.
The Waves Burst and Break
I looked. I understood. An image flashed in my mind.
Em was holding Merci's hand, listening to her son speak. The sea breeze blew her hair around. Em is the connector. She's always the one who helps the kids and me understand each other better, even through seemingly trivial conversations.
I understood. I thought. I must have heard every word Merci said. “You spoil Julie too much. Everything is for Julie, everything is given to Julie. Don't you see, Mom, Lavie and I are your kids too.”
His voice held a hint of a grudge. It stung. I love Julie, that much is obvious. She's my little princess, a beautiful flower in our home garden, still shy, waiting for the sun to blossom like a word that comes years late.
Love can unintentionally cause hurt. For my two little boys. I love and am proud of them in my own way. My boy has grown, not just physically, but mentally too. He's learned to help out and to care for his siblings.
He's growing up. Everyone knows it, yet it's sudden and you’re shocked when you realize it. I remember the words of the musician Trần Tiến:
"A father wants his child to stand on their own feet, so they can fly But my child, you know I don't want you to fly far away..."
I’d been too focused on giving my children the means to "fly" that I forgot they still needed a safe harbor. My children need to be loved and soothed.
The Breeze from the Sea
I guessed. Em gently said to Merci, her voice like the night sea breeze, soft yet strong enough to blow away all his worries: “My child, your dad's love for you all isn't the same, but it's equal. Julie is a little princess, your dad needs you to protect her. Lavie is a rebel, your dad needs you to understand him. But you, Merci, you are the second man in this family, the steady hands that support your dad.”
It was miraculous. The love of a father is deep and endless. It is acceptance and tolerance.
Maturity and Love
The next morning, when everyone was up, I saw Lavie and Julie sitting properly at the table, eating breakfast. Merci had rolled up his sleeves in the kitchen, preparing breakfast for the whole family. The delicious smell filled the house, more fragrant than ever.
I walked over, placing my hand on his shoulder. "Sleep well, son?"
"Yeah, I slept great, Dad!" Merci smiled, a smile without any hint of a grudge.
I looked at him, and suddenly remembered a poem by Nguyễn Duy:
"I've gone and come back over so many hills The long river, the wide sea, a naive childhood never reached its end Today I return, bowing my head beside my father and mother Only now do I see my life is but a dewdrop."
I suddenly understood that my "dewdrop" was growing up. He’s realized that life isn't just about joy and comfort, but also about responsibility and sacrifice. He’s stepped into maturity, not with a lavish party, but with the simplest of acts: cooking for the family, cleaning the house, and listening to his own heart.
I get it now. And I will forever remember this night in Nha Trang, when the waves soothed me, when the sea breeze lulled me to sleep, and when I realized how lucky I am to have a family where everyone learns to love each other with their hearts and with their maturity. A dad isn't a job.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét