Chiến Phan

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2023

Ta lại bắt đầu với tin yêu (3)






Một năm cũ đã qua

Nhắn nhủ đứa em: chúng ta đã tuổi gì rồi? Khi tuổi trẻ nhìn về phía trước, thường là lúc chúng ta nhìn lại phía sau. 

Sau một năm, thay đổi với đổi thay. 

Nhắc nhở thằng bạn: chúng ta đã tuổi gì rồi? Giờ đi đám ma nhiều hơn cả đám cưới. Thằng bạn gật gù: ừ, giờ ngẫm lại lời của ông Chính; người đứng đầu của Toyota Hùng Vương hôm nào, thấy mới hiểu hết trọn vẹn. Ở một sớm cuối đông, thả dòng suy nghĩ theo khói thuốc bay và vị đắng của cafe khi phố phường người xe lướt qua vội vã. Đấy là sau mấy cuộc tiễn đưa. 

Đưa tiễn. Anh về với đất mẹ. Anh chị lại nói anh về với ông bà. Chuyện ấy ở đất trời năm cũ vừa giã biệt xuân sang. 

Tiễn đưa. Ông về nơi an nghỉ.  Thằng bạn nói rời xa cõi tạm. Chuyện ấy ở đất trời năm cuối vừa chuẩn bị từ biệt đông tàn. Nó ngồi với thằng bạn dưới cái nắng tàn đông ấy, tí tách bóc mấy vỏ hạt dưa, nhấp ngụm nước để chuyện trò những giây phút cuối cùng của người lính sau chiến trận vừa kết thúc trận chiến cuối cùng. Nể. Thằng bạn với thân hình thấp bé, kể lại chuyện gần như thể tâm linh, chẳng biết sức lực từ đâu tìm đến, mạnh mẽ hơn cả một thời tuổi trẻ để vác thân thể của người lính sau một trận chiến tàn từ bệnh viện, lên taxi để về già…tạm biệt hơi thở cuối cùng. Làm gì làm, đi về nhà. Người lính cũ đấy đã ra đi. 

Mấy tiếng xì xào. Tao mà như ổng, chắc là nghỉ. Chuyện. Mọi thứ cứ thế xoay vần; góc nhìn là khác nhau, như một gã như nó giờ lặn lội đi tìm ngôn từ đã mất đi; cảm xúc đã đi mất, như thể sự sống đã bào mòn đi con chữ, đọc cho nhiều nhưng mọi thứ gìn giữ lại chẳng được bao nhiêu. 

Nhà nhà lại cùng đón Xuân sum vầy.

Theo dòng người về lại với quê nhà. Mâm cơm cúng tổ tiên ông bà, đón về rồi đưa đi. Mảnh giấy tiền vàng, bạc; người tình tóc bạc dặn dò, nhắc lại ghi thêm tên một người anh. Chuyện trò. Người tình tóc bạc giờ không chỉ có một người chồng, giờ có thêm một người con. Trò chuyện. Ở mấy lần gió xuân vào nhà, xào xạc. Người tình tóc bạc cất tiếng hỏi han: dọn dẹp nhà cho vợ con hả Tí? 

Mưa xuân suốt tận mấy ngày mùng; mấy đứa cháu con gom góp nụ cười cho vành môi bung nở, để khép lại mí mắt được thời gian kẻ dài, đọng lại mấy giọt sương. Nhiều lần. 

Một năm mới lại đến.

Theo dòng người trở lại. Ai đó gọi là mấy cuộc di cư. 

Nó đánh xe chạy một vòng, tiếp nhận lại cái không khí của Sài Gòn; nơi đây, bắt đầu chuỗi ngày vội vã những con người cứ rút ra rồi lại chui vào trong những không gian của văn phòng hiện đại. 

Dặn lòng, từ từ thôi để thưởng thức cái không khí này, không khí của Sài Gòn sau khi ngơi nghỉ trong lành và lắng đọng sau những ồn ào, vội vã vụt qua như thời gian tồn tại trong tầm tay lại dễ dàng trôi tuột như bôi dầu. 

Vậy mà, xe cứ lao đi vun vút các ngã đường.

Khi ta còn trẻ, ta phóng nhanh trên đường, tìm chỗ lạ đế ghé 

Khi ta đã già, ta phóng nhanh trên đường, đến chỗ quen thì dừng. 

Nhớ. Về quê đón Tết. Cafe với đứa cháu, thằng nhỏ nói: Út nói mấy điều như triết lý! 

Giật mình. Bắt đầu nghe thấy mùi triết lý. Chắc đã già, cạn ý nên thích làm ra vẻ thâm sâu, chuyện giản đơn cũng trở thành câu chuyện sâu…đến mệt. Dặn lòng, già rồi nói gì đó cho giản đơn, hạn chế chuyện dạy đời với cháu con…Thấy sao tuổi nào cũng khó, cứ dặn dò bản thân rồi …quên, mở miệng ra lại dặn dò, nhũ khuyên từ mấy chuyện chẳng là gì.

Nhớ. Về quê đón Tết. Một thời tuổi trẻ, cũng chán ngán chuyện với tuổi già vì nghe mãi mấy câu chuyện đời…cũ; ôn đi ôn lại đến thuộc lòng.
Tết của một ông già…tính ra thì cũng như lúc trẻ. Ngồi nhìn mấy giọt cafe bắt nắng ở đầu sớm, tí tách như củi mục ươm đủ nắng, ướp đủ lửa; thả hồn trong mấy ngôn từ tung tăng trên mấy trang sách hay trong mấy câu chuyện viết đầu ngày. 

Trở lại với Sài Gòn. Tin yêu từ trong nắng xuân mới. Nắng quét lên đường một màu cam rực rỡ; phủ sắc vàng lên mấy chiếc xe đang chạy, trộn với sắc màu của hành lý sau một chuyến đi từ quê nhà lên, ở một cánh miền Tây, miền Đông và miền Trung đủ cả, phi vội về nơi ở, nơi trọ. 

Trở lại với mắn may. Xuân mới từ trong lộc mới. Lân múa ở khắp nơi, sống theo tiếng trống và những phong bao lì xì, người người lại chúc nhau một năm mới bình an, có gửi gắm thêm câu chúc phát tài hay như ý vạn sự.

Trở lại với hăng say. Mùa xuân đi trong niềm vui mới. Mấy con người trẻ trong áo quần mới, gió xuân lướt nhẹ trên làn da phơi phới độ xuân thì, nói cười trong tin yêu của tuổi trẻ, sức sống thể hiện mấy nét “cool” ngầu từ áo quần được chọn. Trên bó, dưới rộng hoặc ngược lại trên rộng thì dưới bó, nét tươi căng, trắng ngần của một tuổi trẻ. Sức sống nằm trong cả làn da thịt. 


Mọi thứ quay trở lại. Ta lại bắt đầu với tin yêu. Chẳng đợi ra Giêng ta cưới nhau, cô dâu trẻ đứng dưới dạ cầu bắt nắng, phấn phủ nhẹ trên là da trắng hồng, đón những shot hình lưu lại một kỷ niệm thanh xuân. Chú rể nhìn cô dâu trẻ trong cười trong đôi mắt. Yêu thương gửi vào trong làn gió… 

Sài Gòn, gập lại yêu thương và tin yêu ngập tràn. Mọi thứ bắt đầu lại, bắt đầu lại với tin yêu.


Links:

  1. Ta lại bắt đầu với tin yêu:

https://chienphan.blogspot.com/2013/01/ta-bat-au-voi-tin-yeu.html 

  1. Ta lại bắt đầu với tin yêu:

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/ta-bat-au-lai-voi-tin-yeu-2.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...