Một buổi nắng hạ đến sớm trên nóc
showroom Lexus, nó thấy anh bước ra miệng cười như mọi lần, tiến đến thả khói
bay.
Anh vừa mới nói với nhân viên của anh xong. Anh bắt đầu câu chuyện
như mọi khi anh em có dịp ngồi cùng nhau lúc đặt thân mình lên chiếc ghế sắt uốn
theo phong cách Châu Âu.
Chuyện gì anh!? Nó tò mò đáp lại nụ cười anh để lắng nghe những
chia sẻ từ người đàn ông làm việc gần như trọn cuộc đời mình với SAMCO và giờ đến
với Lexus ở những năm tháng cuối của tuổi đời lao động.
Anh muốn nhân viên mình có sự chủ động trong việc liên lạc khách hàng
khi cứ ngần ngại họ bận rộn và chỉ quan tâm đến công việc mà thôi. Anh giải
thích cho nó nghe suy nghĩ khác của anh về đối tượng khách hàng ở một phân khúc
cao cấp.
Em nghĩ việc đó là đúng mà! Khách hàng có thể mua đến Lexus thì chẳng
ai dư dả thời gian để dành cho những câu chuyện ngoài lề công việc, em nghĩ họ
cần sự trao đổi đơn giản, ngắn gọn & lợi ích là gì. Nó nói theo quan điểm
trước giờ của mình sau chặng đường tiếp xúc với khách hàng của Toyota để phản
biện lại quan điểm anh.
Không hẳn vậy! Em biết không, những người làm sếp thật ra họ rất cô đơn.
Anh tiếp tục giữ vững lập luận của mình. Nó nhìn anh, người đàn ông nhiều lần hứng
thú khoe với nó những gì anh đã làm được. Từ việc xác định xây dựng một đội ngũ
nhân viên thế nào đến việc tự bản thân viết một phần mền quản lý ra sao; anh cứ
thế lôi nó vào phòng mình để chia sẻ những điều anh tâm đắc. Một gia đình đều
huề tạm gọi là căn bản với con cái đã trưởng thành, một đứa đã vào làm cùng anh
mà phải nhờ đồng nghiệp nhắc nó đến mấy lần nó mới không nhầm con gái anh với một
đồng nghiệp nữ khác khi cứ đến rồi đi vội vàng; với người đàn ông ấy sao lại thốt
ra câu này!? Tự hỏi.
Như khi anh vừa đáp xuống sân bay, một cô nhóc gọi điện giới thiệu anh
về một món hàng cùng lời chia sẻ hỏi han sau khoảng dừng từ lúc anh lên máy bay,
tự dưng thấy ấm lòng trong khi đó không có một nhân viên nào gọi mình. Anh
giải đáp câu hỏi hiện lên trong ánh mắt nó giữa tàn thuốc vừa gạt xong.
Đến đây, chắc nó ít nhiều hiểu
hơn về quan niệm ấy. Những con người sinh ra phải cô đơn; ít nhất là trong công
việc – vì họ là những người quản lý; dù muốn dù không vẫn có một khoảng cách tồn
tại nhất định với đồng nghiệp. Chưa biết cuộc sống họ gầm nhấm bao nhiêu nổi niềm
nhưng trong công việc đấy là một điều không thể chối cãi – họ sinh ra để phải
chịu đựng sự cô đơn. Vì họ muốn giữ một khoảng cách đó để thực hiện tốt một vai
trò và đâu đó tìm kiếm sự an toàn cho bản thân giữa đời công bộc không ai biết
trước được chữ “ngờ”. Đắng chát là do vậy, miệng chưa nhấp rượu, men đã vào tận
tâm ở mỗi mùa niếm trãi.
Có thể đấy là một cảm xúc bất chợt
nhưng có thế đấy là tập hợp cho một phân khúc về tâm lý khách hàng sau một thời
gian dài chiêm nghiệm. Nó kiểm tra lại cách thức anh xây dựng một đội ngũ nhân
viên (kinh doanh), không xem yếu tố kinh nghiệm là quan trọng, anh ưu tiên những
con người mới hoàn toàn để định hình một phong cách phục vụ cao cấp riêng thông
qua đào tạo và tư tưởng truyền đạt. Nó thấy thấp thoáng đâu đó giống cách quản
lý của người anh “thích vẽ trên một tờ giấy trắng ây”. Tương quan đâu đó đều gặt
hái được cho mình một thành công nhất định. Một đội ngũ nhân viên ức chế với
anh phần nhiều ở buổi ban đầu ấy, giờ đây phần lớn cũng nói ra những điều được,
mất sau khi đã làm việc với anh một quãng thời gian xác định & nhận ra sự
công bằng chiếm nhiều trong cách quản lý của người kỹ sư ấy. Nghe điều đó, nó
ganh tỵ trong cách đãi ngộ mà anh dành cho nhân viên mình.
Và như lời kết cho tản mạn ở một
buổi nắng hạ đến sớm ấy là một khái quát về những con người sinh ra phải chịu đựng
sự cô đơn.
Trên dọc đường công danh, khát
khao sự chia sẻ. Thật lòng. Họ dễ dàng xúc động trước những con người thật thà,
biểu hiện rõ nhất là ánh mắt họ sẽ sáng lên lúc bắt gặp những con người ấy khi
đời họ đã quá nhiều lần nếm phải mặn, ngọt, chua, cay. Sự sắc sảo không còn được
đề cao.
(Ảnh: Sưu tầm)
(Ảnh: Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét