Cuối tuần, các ông bố, bà mẹ tất bật với những đứa con của mình chờ khám trước cửa bệnh viện nhi đồng, sự quá tải hiện rõ ở cảnh rồng rắn sếp hàng với vài chổ loạn lên hay tụ làm thành từng đám đông trong khi chờ loa phát gọi tên con mình.
Trước cổng bệnh viện, những hàng xe xếp dọc hai bên đường nhiều khi cứ tưởng là vô tận.
Tôi đứng tựa lưng vào thân cây, châm điếu thuốc để bắt đầu đi vào tâm trạng sốt ruột hơn cả những ông bố, bà mẹ ở trong kia chờ đợi kết quả của con mình. Tôi thật sự sốt ruột vì không biết điều gì đang chờ đợi mình ở cái kế hoạch phân công để giải cứu (theo cách gọi của mọi người nhưng với tôi chẳng khác nào là đánh cấp) đứa trẻ bị nguyền rủa được người cha đào mồ mẹ mình để cứu con.
Tôi khá sốc với kế hoạch giải cứu táo bạo lại diễn ra vào ban ngày thay vì ban đêm theo suy nghĩ của nhiều người sẽ dễ bề hành động như mấy bộ phim hay chiếu mà tôi còn sốc hơn đó chính là việc: họ chẳng có kế hoạch gì!
Họ chỉ thông báo đến tôi rằng nhiệm vụ tôi vô cùng quan trọng đó là: đứng canh; sau khi họ đặt tên cho kế hoạch là lập trình cực hạn, phân tích các yếu tố về hoàn cảnh của đứa trẻ, thời điểm, sự xuất hiện của họ và theo sau chỉ là một sự im lặng. Chính xác là họ giao tiếp bằng mắt hay nói chuyện với nhau bằng một ngôn ngữ nào khác thì tôi không biết, chỉ thấy một sự im lặng diễn ra trong năm phút rồi mạnh ai về nhà nấy chỉ chờ đến chủ nhật cuối tuần là hành động theo như thông báo của chị Ngọc.
Tôi rít một hơi dài, trong đầu tôi bắt đầu vẽ lên chân dung của kẻ được mọi người gọi là họ. Đấy phải là một đám đông chứ không thể là một người với đại từ ấy. Họ - là mãng tối của thế giới ngoại cảm, cách chị trả lời ngắn gọn cho câu hỏi của tôi: họ là ai?
Ở phía cánh trái bệnh viện nơi cửa ra vào, cậu nhóc Tầm trong bộ đồng phục đang vui vẻ trò chuyện với các bác bảo vệ sau khi bước xuống từ chiếc xe cứu thương ở phòng trực. Tôi biết rằng chiếc xe đó đang sẵn sàng ở vạch xuất phát.
Phía bên cánh phải, chị Mục đang lôi kéo đám đông với những phần cơm miễn phí và tài nấu nướng của mình biến chị giống như hủ kẹo đường với đàn kiến ngày một đông vì bị vị ngọt thu hút. Đám đông có đủ mọi thành phần, trong đó có thấy vài chiếc áo blue xuất hiện. Phía phòng trực có một sự chuyển động, dường như bảo vệ nhận tình gì đó đang chuẩn bị rời khỏi.
Tôi thấy Khảm xuất hiện ở cửa vào, nhìn túi đeo tôi đoán đó chắc hẳn là giá vẽ, được khoảng mười lăm phút kể từ khi anh bước qua cánh cửa vào, tôi thấy một đàm đông hình thành phía sau cửa. Đoán chắc là một buổi vẽ ký họa miễn phí đang diễn ra khi trong những người đi ra, có một đứa trẻ đang cười tít mắt với trên tay là một bức vẽ than chì.
Theo sau đó là sự xuất hiện của anh Diện và chị Ngọc, họ cứ khoát tay nhau như một đôi vợ chồng tiến vào bên trong bênh viện.
Thiếu bác Đắc, trong đầu tôi bắt đầu hình dung ra kế hoạch của họ. Tạo sự thu hút của đám đông chia ra nhiều khu vực, đánh lạc hướng sự chú ý của các bác sỹ, y tá và bảo vệ để đưa đứa trẻ ra ngoài. Kế hoạch đơn giản nhưng việc đưa một đứa trẻ sơ sinh và chăm sóc đặc biệt ra ngoài thật sự không thể đơn giản như thế. Tôi cứ ngờ vực không biết họ sẽ làm thế nào đây. Bác Đắc sẽ đóng vai gì trong kế hoạch giải cứu này.
Một cảm giác bất an xuất hiện. Nó như một luồng điện xâm nhập vào cơ thể, đi rất nhanh sau khi tiếp xúc bên ngoài.
Một gã áo trong trang phục màu đen từ đầu đến chân, ở cổ có một hình xăm biểu tượng chong chóng. Tất cả những người xung quanh dường như không chú ý hoặc không biết có sự tồn tại của chàng trai này khi họ lướt qua.
Hắn đang nhìn tôi ở phía bên kia đường. Tôi tin chắc là gã chỉ vừa mới xuất hiện.
Gã nhìn về phía tôi!? Theo quán tính tôi đưa mắt theo hướng nhìn của gã, tự trấn an mình rằng đấy chỉ là một người đang vô tình nhìn về hướng mình đang đứng, chắc là có ai đó ở sau mà thôi.
Bất giác tôi thấy lạnh gáy trước khi quay lại khi tôi chỉ mới quay được một góc 45o đã thấy ở bên kia góc đường – đoạn ngã ba, một người phụ nữ đang mặc một chiếc đầm hoa để lộ một hình xăm trên ngực giống như gã bên kia đường. Người phụ nữ đó cũng đang nhìn về phía tôi.
Linh tính báo tôi biết có gì đó không ổn ở đây. Tôi lẫm nhẫm trong đầu một dòng suy nghĩ để trấn an mình là họ đang nhìn nhau chứ không phải nhìn tôi. Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp…tôi lầm bầm trong đầu như một gã điên đang tự thôi miên mình. Sự lo sợ không biết điều gì đang chờ đợi mình đang chuẩn bị bộc phát.
Tôi đảo mắt về hướng khác. Một đứa nhóc con đang nhìn tôi, trên mu bàn tay xuất hiện một biểu tượng chong chóng. Não tôi bắt đầu lên dây cót cho các câu hỏi bắt đầu liên tục phát ra. Ba người này là họ? Họ là một tổ chức hay tôn giáo bí mật? Tại sao họ lại quan tâm đến đứa trẻ bị nguyền rủa này và sao chị Ngọc lại gọi họ là mãng tối của thế giới ngoại cảm.
Leng keng, leng keng. Tiếng chuông xuất hiện ở đằng xa, một đám đông khác xuất hiện với …một chiếc quan tài.
Bước vào thế giới – Part 1 : Thập đại tông đồ : http://chienphan.blogspot.com/2015/09/the-gioi-ngoai-cam-blog-ma-2-buoc-vao.html?spref=fb
(Ảnh: nguồn Internet)