Chiến Phan

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2023

PTS - Thanh xuân gặp lại nhiều lần


Hào khí dâng cao. Con tim đập rộn ràng. Có phải cảm xúc đến từ tiết mục võ vovinam trên nền nhạc “hồn thiêng đất Việt “ vẫn còn sôi sục bên trong, hay là cảm xúc của việc đứng trước một thế hệ tiếp ngồi ngập cả khán phòng. Nó nghĩ rằng cảm xúc sóng đôi. 

Nó nhìn xuống dưới. Nhà hát Hòa Bình của hôm nay ngập tràn những khán giả đặc biệt, những giáo viên và sinh viên khoác lên mình lễ phục; đỏ rực như phương đang gọi hè, bắt ánh sáng của đèn như thể đang ngồi trên một con tàu du hành vào vũ trụ. Nó thấy mình như một sinh vật khác lạ trước con tàu: tiến tới tương lai. 

Sự biết ơn ghi vào lòng tạc dạ. Nó của thằng nhóc thấy mình đứng đấy, rực rỡ dưới ánh đèn, cảm nhận sự “chịu chơi” của ngôi trường FPT Polytechnics dành cho sinh viên của mình, ghi lại khoảnh khắc cùng với những người thân yêu ấy. Nó được đến và hòa cùng một sức trẻ. 

Thanh xuân gặp lại nhiều lần. Hai năm, bốn tháng là thời gian học, cũng ngần ấy thời gian, nó tiếp xúc với những con người trẻ đó, thổi vào hồn một thoáng thanh xuân: ngây ngô cư xử, vụng dại nghĩ suy, khát khao tìm hiểu và cháy bỏng đam mê…như thể lửa lan từ tro tàn sang đuốc lớn. 


Bước ra “biển lớn”. Lời chào với thanh xuân là lời khuyến khích sự tự tin khi thế hệ này đủ đầy sự thông minh khi bước qua cánh cổng của hơn chục trường đại học. Theo đuổi giá trị tưởng chừng vô vọng: trung thực, chịu khó với thông minh.  

Điều quan trọng không chỉ tìm kiếm một công việc. Đủ đầy. Chúng ta cần phải tự tin bước ra khỏi vùng an toàn và thách thức bản thân để tiến đến tương lai mà chúng ta đích thân xây dựng. 

Sự "trung thực" và "chịu khó" là hai thước đo quan trọng ở trường đời. Thử thách nằm ở đó, thách thức duy trì để vươn tới thành công. Hành trình học tập không bao giờ dừng lại sau khi rời khỏi mái trường như lời thầy Nam hiệu phó gửi gắm, tất cả chỉ còn là mơ lớn và giữ gìn những điều cơ bản đến truyền đời: trung thực, chịu khó với thông minh.

Tự sự trong lời kết, để lại lòng về khát vọng về những sinh viên quốc tế tìm đến mảnh đất chữ S này. Lạc đề. Trở lại với khán phòng nơi ngập tràn những ánh mắt dõi theo. Tự hào gửi gắm hai lời cuối: 

Thanh xuân chỉ một lần, điều cần là đừng lãng phí một phút giây. 

Sài Gòn hôm ấy nắng ngỗ ngược, mây giông kéo đến như vỗ về sẽ có sớm thôi có một trận mưa mát lành đưa ta về với những giấc mơ. Mát rượi và ngọt ngào. 



[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...