Chiến Phan

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2024

[Đời công bộc] F&I Workshop 2024 - Nếu cánh tay này đủ rộng


Nếu đôi tay này đủ rộng, bạn muốn ôm trọn tất cả mọi người dưới khán phòng vào lòng. Cảm xúc dâng trào, lại vơi đầy, như sóng biển không bao giờ dừng.

***

Tiệm bánh Thành Hôn – cái tên gợi nhắc những kỷ niệm ngọt ngào và đậm đà hương vị của thời gian. 

Cảm xúc của ông như thế nào khi đi chuyến đi này? 

Nó cười, đồng nghiệp cũng cười, ánh mắt thoáng qua khung cửa sổ, nhìn lướt qua những bông cỏ lau, xuyên qua những rừng cây xanh mướt đang cắt ngang đường chân trời, để rồi xa tít tận nơi nào đó, nơi mà cảm xúc lắng đọng lại như dư vị của một chiếc bánh kem ngọt ngào, tan chảy trong tim. Chờ đợi một hoàng hôn. 

Hoàng hôn vừa tắt. Dưới thung lũng vàng, lấp lánh những ngọn đèn phũ kín bên dưới như một dãi ngân hà, những ly rượu mơ nâng lên rồi cạn, những đứa trẻ quây quần bên nó, như thể đang hồi tưởng lại một thời xa xưa. Kề vai bá cổ, đón nhận tình thân, gắn kết. 

Vay của quá khứ. Đám trẻ miền Tây và phía Tây thành phố Sài Gòn. Bá cổ kề vai. Nhắc. Mấy lời nó nói, mấy chuyện nó làm. Nói mấy lời nhớ nhung, hỏi rằng nó có nhớ? Cười. Nhớ. Đám nhóc của miền Trung cũng nháo nháo theo một câu chuyện…Quá khứ và dĩ vãng, chẳng đầu chẳng cuối. 

Mượn của dĩ vãng. Đám trẻ miền Đông và phía Đông thành phố Sài Gòn. Kề vai, bá cổ. Kể. Mấy lời nó nói, mấy chuyện nó làm. Nói mấy lời khắc ghi, hỏi rằng nó có ghi? Cười. Ghi.    

Chén tạt, chén thù, như thể trăm năm giờ gặp lại. Tụ hội. Chén thù với chén tạc. 



Đêm chìm sâu, quán nằm sâu trong một con dốc, ngọt của vị kem, chen thêm mằn mặn của nước mắt. Ức. Vì một lời bình luận: mấy đứa sao gặp nó ngoảnh mặt đi? Cười. Đính chính. Người tạo khoảnh khắc là nó. Bởi đấy là dĩ vãng, ôm chi một quá khứ mãi. 

Em choàng vai, rưng rức. Đặt câu, nhấn từ: em quý anh! Cười. Biết. Chuyện chưa nói tương lai, giờ là hiện tại, cứ thế mà đi, cứ vậy mà làm. Biết thôi là được rồi. Cười. Xác nhận. Em không phải là đứa đầu tiên…rưng rức. 

Đà Lạt, thành phố của sương mờ và nắng dịu, nơi mà gió lạnh vuốt ve từng cánh hoa và ôm trọn từng trái tim mơ mộng. 

Trong không gian yên bình ấy, Mer Perle Hotel hiện lên như một bức tranh sống động, dưới ánh mặt trời vừa ló dạng, khẽ báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Những đóa hoa khổng tú cầu bung nở, rực rỡ như đang kể chuyện cho nhau nghe về những ngày tháng đã qua, giữa kiến trúc vòm tròn độc đáo của mặt tiền. 

Phía trước khách sạn, những tiểu cảnh được tỉa tót công phu từ bàn tay tài hoa của nghệ nhân, như những tác phẩm nghệ thuật sống động. Bên trái, giàn nhạc nước im lìm, để lại khoảng lặng cho không gian như chờ đợi một khúc nhạc mới vang lên.

Khúc nhạc vang lên khắp khán phòng, nơi hơn năm mươi con người đang chuẩn bị bắt đầu cho một buổi workshop F&I của tài chính Toyota Việt Nam.  

Nó đứng trên bục, nhìn xuống tất cả, ánh mắt rạng ngời, bắt đầu chia sẻ cảm xúc của mình trước câu hỏi được đặt ra của người đồng nghiệp. 



Nếu như F&I là một đứa trẻ, cảm giác dạt dào khi nhìn thấy nó chào đời và lớn lên suốt mười hai năm qua hẳn là một trải nghiệm tuyệt vời, không phải sao? 

Mô hình nhân viên tài chính chuyên trách (F&I) như một dòng sông Cửu Long, trôi về ký ức mười hai năm trước, và giờ đây bạn như đang lướt trên cơn gió của Đà Lạt để quay lại với dòng ký ức ấy.

Mô hình đại lý Toyota có nhân viên tài chính chuyên trách (F&I). Xuôi dòng Cửu Long về mười hai năm về trước, nó như lướt trên mặt gió của Đà Lạt để trở lại dòng ký ức, để ngắm nhìn một phôi thai hình thành từ thách thức trong công việc. Cơ hội nằm trong thử thách. Như một cuốn phim chiếu nhanh, lướt ngang những gương mặt đã cấu tạo một hình hài. Cười. Tí hon không rùng mình lớn lên như thánh Gióng, con đường lớn khôn đến cả hàng chục năm. Mơ màng. Nghe những gã đứng đầu kể. Tự hào là một trong những điểm nổi bật của Việt Nam. 

Hơn bốn mươi gương mặt F&I hội tụ trong căn phòng, có người đã từng quen, có người chưa từng gặp. Giống như săn mây, mọi người đuổi theo cái đẹp của thiên nhiên, nó được hòa mình vào không khí trẻ trung, sôi động của những con người đầy nhiệt huyết.

Có đứa trẻ bắt đầu mạnh dạn bước ra khỏi sự an toàn, thể hiện tài lẻ của mình trước những gương mặt mới. Thoáng. Nhớ. Đứa trẻ giờ đã là người cha trẻ, có chú nhóc con bắt đầu không thể ngồi yên một chỗ, như thể rạo rực trước một đất trời se lạnh của một thành phố sương mờ. Tự do.

Anh có thấy tự hào về tụi em không? Cười. Thả tim. Như muốn nhắn lại lời đã nói. 

Nếu canh tay này đủ rộng, nó muốn ôm hết tất cả con người ớ dưới khán phòng vào lòng.

Chuyện. Vui thôi đừng vui quá. Đó là quá khứ, quá khứ là dĩ vãng. chuyện là của bây giờ.

(Ảnh: Internet)

***

If these arms were wide enough, you would want to embrace everyone in the hall. Emotions surge and ebb, like the never-ending waves of the sea. The Thành Hôn Bakery – a name that evokes sweet memories and the rich flavors of time. How did you feel on this journey? You smiled, and so did your colleagues. Your gaze drifted past the window, sweeping over the fields of reeds, across the vast green forests that cut through the horizon, reaching far into a place where emotions settle, like the lingering sweetness of a slice of cake that melts in your heart, waiting for a sunset. The sunset has just faded. Below the golden valley, sparkling lights spread out like a galaxy, as glasses of plum wine are raised and drained. The children gather around, as if recalling a time long past. Shoulder to shoulder, embracing the warmth of kinship and connection. Borrowing from the past. The kids from the West and the western parts of Saigon. Shoulder to shoulder. Reminiscing. Words it said, things it did. Speaking of longing, asking if it remembers? Smiling. Remembering. The kids from the Central region join in with their stories... The past and bygone days, without beginning or end. Borrowing from the past. The kids from the East and the eastern parts of Saigon. Shoulder to shoulder. Telling stories. Words it said, things it did. Speaking of what was imprinted, asking if it remembers? Smiling. Remembering. A toast for old times, as if meeting again after a hundred years. A reunion. A toast for the past, and another for the present. … The night deepens, the café nestled in a slope, sweet with the taste of cake, mixed with the saltiness of tears. Anguish. Because of a comment: why do some kids turn away when they see it? Smiling. Clarifying. It was the one who created those moments. Because that’s the past, why hold onto it forever? An arm draped over, tears welling up. A statement, emphasized: "I care about you!" Smiling. Knowing. No need to talk about the future, for now, it’s the present, just go on and do what you must. Knowing is enough. Smiling. Confirming. "You’re not the first to… shed tears." … Đà Lạt, the city of mist and gentle sunlight, where the cold breeze caresses each flower petal and wraps around every dreamy heart. In this serene atmosphere, the Mer Perle Hotel appears like a vivid painting, as the morning sun gently rises, signaling the start of a new day. The hydrangeas bloom brilliantly, as if they are telling each other stories of the days gone by, amidst the unique dome-shaped architecture of the hotel's façade. In front of the hotel, the meticulously trimmed landscape, shaped by the skillful hands of artisans, stands like living works of art. To the left, the water fountain is silent, leaving a space for the next musical performance to fill the air. The music begins to play across the hall, where over fifty people are preparing to start a workshop for Toyota Vietnam's Financial Services (F&I). I stand on the stage, looking down at everyone, my eyes shining, ready to share my feelings in response to a colleague's question. If F&I were a child, the overwhelming feeling of watching it be born and grow over the past twelve years must be an incredible experience, wouldn’t you say? The specialized financial staff model (F&I) is like the Mekong River, flowing back twelve years into memories, and now you are gliding on the breeze of Đà Lạt to revisit those memories. The Toyota dealership model with dedicated financial staff (F&I). Flowing back twelve years down the Mekong River, it’s like you’re riding the wind in Đà Lạt to return to the memories, to see an embryo taking shape amidst challenges at work. Opportunity lies within the challenge. Like a fast-forwarded film, it skims past the faces that shaped a form. Smiling. This little thing didn’t grow rapidly like the mythical Gióng, but instead, it took years to mature. Dreaming. Listening to the leaders speak. Proud to be one of Vietnam's highlights. More than forty F&I faces gathered in the room, some familiar, some not. Like chasing clouds, everyone pursued the beauty of nature, and you immersed yourself in the youthful, dynamic atmosphere of these passionate people. One child began to bravely step out of their comfort zone, showcasing their talents before new faces. A fleeting memory. The child has now become a young father, with a little one who can’t sit still, restless in the cool air of a misty city. Freedom. "Are you proud of us?" Smiling. Heartfelt. As if wanting to reaffirm the words already spoken. If these arms were wide enough, you would want to embrace everyone in the hall. A story. Just a little fun, but not too much. That was the past, the past is history. The story is now.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...