Chiến Phan

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2021

[Sách] Sống như người Paris - Anne Berest & Audrey Diwan & Croline de Maigret & Sophie Mas

Kết quả hình ảnh cho sống như người paris

“Người Paris không bao giờ cố gắng để hoàn hảo. Cô ấy chỉ cố gắng để không bao giờ nhàm chán.”

Nó không còn hỏi: “Vì sao người ta yêu nước Pháp?” – vì đã có hàng trăm câu trả lời rồi. Thứ nó băn khoăn lúc này, là nước Pháp của hiện tại ra sao? Liệu còn giữ được những điều người ta từng yêu, hay đã thay da đổi thịt theo nhịp sống hiện đại?

Một lần tình cờ, khi lang thang Netflix, nó xem được một bộ phim có tên Emily in Paris. Phim không khiến nó say mê tuyệt đối, nhưng đủ để mở ra một góc nhìn khác – nơi Paris hiện lên với nhiều mâu thuẫn: vừa hào nhoáng, vừa cũ kỹ; vừa tự do, vừa đầy quy tắc ngầm. Khi bắt gặp một cuốn sách kể về cuộc sống của bốn cô gái trẻ ở Paris – mỗi người đều mang trong mình nét nổi loạn, độc lập, phảng phất cái chất “Emily” mà nó từng xem – nó quyết định đọc.

Có quá nhiều lý do để nó bắt đầu tìm hiểu về nước Pháp hiện đại. Không phải vì một lời mời gọi cụ thể nào, mà bởi dư âm của những ngôn từ đã từng lặng lẽ đi vào đời sống – cái cách mà thế hệ Sài Gòn xưa vẫn thường thốt lên một cách tự nhiên, đầy thanh nhã: “très bien”, “mon ami”, “c’est la vie”… Những từ ngữ ấy, khi thì nghe thoảng qua trong một cuộc trò chuyện với đồng nghiệp, khi thì nằm yên trong một bức thư tay viết dở, cứ thế mà thấm dần vào trí nhớ, như mùi hoa oải hương phảng phất trong một quán cà phê cũ.

Không phải là một cuốn sách dạy bạn mặc gì, ăn gì, hay nên làm theo ai. “Sống như người Paris” là một bản tuyên ngôn duyên dáng về cá tính, sự tự do, và thái độ sống đầy bản sắc của những người phụ nữ Pháp – đặc biệt là Parisienne.

Chất Parisienne – không hoàn hảo mà vẫn cuốn hút

Có người bạn của nó, sau nhiều năm đắn đo, đã đưa cả gia đình sang Pháp sinh sống. Mỗi lần trở về, người bạn già ấy lại da diết thèm một ly rượu vang, một phần bò hầm mềm rệu, hay đơn giản chỉ là một chiếc croissant giòn tan vào buổi sáng – những thứ nghe có vẻ vụn vặt, nhưng lại là ký ức đậm đặc nhất về một vùng đất đã thành “quê hương thứ hai”.

Người Paris không theo đuổi vẻ ngoài bóng bẩy đến mức không tì vết. Họ có thể quên chải tóc, mặc chiếc áo nhăn nhẹ, hoặc đi giày không đồng bộ – nhưng luôn biết rõ mình là ai, và sở hữu một thần thái riêng biệt.

“Người Paris không theo đuổi sự hoàn hảo, mà theo đuổi bản sắc.”

Cuốn sách mô tả chân dung người phụ nữ Paris với sự pha trộn giữa kiêu hãnh và thờ ơ, tinh tế và nổi loạn, truyền thống và hiện đại. Họ có thể yêu nghệ thuật, ăn bánh croissant và đọc Camus – nhưng vẫn có thể bỏ bữa tối chỉ để nằm dài đọc sách trong tiếng nhạc jazz.

Phần hấp dẫn nhất của sách chính là sự nhẹ tênh trong cách sống: người Paris không cần cố gắng gây ấn tượng. Họ yêu những gì tự nhiên, không gò ép. Sự quyến rũ đến từ những điều nhỏ nhặt: cách nói chuyện mỉa mai mà thông minh, cách bước đi chậm rãi trên hè phố, hay ánh mắt biết lắng nghe.

“Người Paris không cần chạy theo mốt. Cô ấy chính là mốt.”

Cuốn sách chẳng khác nào một cẩm nang sống động về Paris, được viết từ góc nhìn của những người phụ nữ trẻ không cố gắng làm hài lòng ai, chỉ muốn sống trọn vẹn và thành thật với chính mình – ngay giữa lòng nước Pháp hoa lệ.

Bạn sẽ bắt gặp hình ảnh quen thuộc: ly cà phê buổi sáng trong quán vỉa hè, chiếc túi xách cũ kỹ nhưng đậm dấu ấn, cuốn sổ ghi chép thơ mộng… Không gian Paris không cần rực rỡ – nhưng luôn chất chứa câu chuyện. Nếu không có bạn cũng sẽ tìm được những góc quán đó ở Hà Nội hay Sài Gòn, một thoáng Paris còn sót lại.

“Người Paris sống như thể mọi thứ đều là nghệ thuật – kể cả sự lười biếng.”

Một cuốn sách nên đọc chậm – như đang đi dạo trên đại lộ Saint-Germain

“Sống như người Paris” không có cốt truyện, cũng không có quy tắc nào áp đặt. Đó là những ghi chép nhẹ nhàng, đôi khi hài hước, có lúc thâm trầm – như chính người Paris: tự tin, hơi lập dị, và hoàn toàn quyến rũ theo cách riêng. 

***

“A Parisian woman never tries to be perfect. She simply strives never to be boring.”

She no longer asks, “Why do people fall in love with France?” – for there are already hundreds of answers. What lingers in her mind now is a quieter question: What has modern France become? Does it still hold the charms people once loved, or has it been reshaped by the rhythms of a new era?

One day, while casually browsing Netflix, she stumbled upon a series called Emily in Paris. It didn’t captivate her completely, yet it opened a new perspective—Paris as a city of contradictions: dazzling and timeworn, free yet bound by unspoken codes. Later, when she found a book about four young women living in Paris—each of them bold, independent, and carrying shades of that same “Emily” spirit—she felt compelled to read it.

There were countless reasons for her to start exploring contemporary France. Not because of a particular invitation, but because of the lingering resonance of a language that once quietly threaded itself into her daily life. The way the older Saigon generation used to say “très bien,” “mon ami,” or “c’est la vie” with such graceful ease. Words she had overheard in passing conversations, or seen resting in half-written letters—seeped into memory like the faint scent of lavender drifting through an old café.

This book wasn’t a guide telling you what to wear, what to eat, or who to follow. Living Like a Parisian felt more like a gentle manifesto—a celebration of individuality, freedom, and the unshakable sense of identity embodied by French women, especially the Parisiennes.

The Parisienne: imperfect, yet effortlessly captivating.

One of her old friends had, after years of deliberation, moved his whole family to France. Whenever he came back to visit, he would crave a glass of red wine, a tender beef stew, or simply a crisp, golden croissant in the morning—small things, perhaps, but for him they carried the dense weight of a second homeland.

Parisians don’t chase flawlessness. They might forget to brush their hair, wear slightly wrinkled shirts, or shoes that don’t match—but they always know exactly who they are, and they carry a sense of self that is uniquely theirs.

“Parisians don’t pursue perfection—they pursue identity.”

The book paints a vivid portrait of the Parisian woman—a delicate blend of pride and nonchalance, elegance and rebellion, tradition and modernity. She may love art, eat croissants, and read Camus—but just as easily skip dinner to lie on the floor reading to jazz music.

What makes the book most charming is its lightness: Parisians don’t strive to impress. They value what is natural, unforced. Their allure lies in the smallest things—their sharp, witty banter; the unhurried way they walk along the boulevards; the quiet depth in their listening eyes.

“Parisians don’t follow fashion. She is fashion.”

This book is a living handbook on Paris, told through the voices of young women who aren't trying to please anyone—they simply want to live honestly and fully, right in the heart of this elegant, unpredictable city.

You’ll find familiar scenes: the morning coffee at a sidewalk café, the well-worn handbag that holds stories, the poetic notebook filled with scribbled thoughts… Paris doesn’t need to dazzle—it speaks through its subtleties. And even if you’ve never been, you’ll find pieces of Paris in old corners of Hanoi or Saigon, a quiet remnant of a distant charm.

“Parisians live as if everything is art—even laziness.”

This is a book best read slowly—like a stroll down Boulevard Saint-Germain.

Living Like a Parisian has no plot, no rules to follow. It’s a collection of gentle reflections, at times humorous, sometimes pensive—just like the Parisians themselves: confident, a little eccentric, and utterly seductive in their own unmistakable way.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...