Chiến Phan

Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018

[Nhật ký của cha] Ông già ơi! Đi Bão

download
Sài Gòn lâu lắm không còn rợp bóng cờ bay, những con người xuống đường trong tiếng hét ca chung. Thằng nhóc rũ ông già đi Bão. Ở một góc con đường sách xem loạt đá luân lưu với sóng mạng chập chờn. Việt Nam vs Iraq. Hẹn. Trận sau thắng, ông già đi bão với thằng nhóc.
Đêm đó, ông già chở thằng nhóc vội về nhà tránh Bảo sợ kẹt đường không kịp để còn tất tả với việc điểm hoa trên người em thằng nhóc.
Gọi giấc mơ về!
Những con người sống quá lâu với niềm tin rơi dần trong cuộc sống. Đến một trận bóng chỉ còn vỏn vẹn vài còn người còn cháy bỏng một niềm tin chiến thắng mãnh liệt của một biểu tượng về fan cuồng chân chính khi tất cả những ánh nhìn nghi ngại và thèm khát về một sự khác biệt được bộc phát. Tự nhiên. Đại đa số con người dấu kín niềm tin rơi vụn dần, chờ đợi một phút giây bùng nổ để lượm lại những gì đánh rơi
APGS238116 
Sài Gòn khi đó rợp bóng cờ bay, những con người xuống đường trong tiếng hét ca chung. Ông già chở cả nhà đi Bão. Ở một góc con đường Nguyễn Đình Chiểu, xem loạt đá luân lưu với nhịp chậm vài giây. Ông già sướng hai lần. Việt Nam vs Quatar. Đi thẳng vào chung kết.
Đêm đó, em bắt đầu vẽ cờ đỏ sao vang trên mấy gương mặt cả nhà từ công cụ dã chiến. Ông già cả nhà đi Bão. Tập trước cho thuộc lời, đúng nhịp: Việt Nam, vô địch!
Đất nước trọn niềm vui!

Những con người gom tất cả niềm tin yêu trở lại trong một phút giây. Mấy đứa nhóc nhắn viber: cả nhà chịu chơi, nó trả lời em ơi đời người mấy ai sống được quá trăm năm để những phút giây trăm năm cho mình tận hưởng.
co-vu-25-1516708739248
Ở nơi nó sống, bóng đá là môn thể thao có thể khiến tất cả mọi người đồng gọi tiếng Việt Nam.
Ở nơi nó sống, chiến thắng của đội nhà có thể tạo ra nhiều điều kỳ lạ. Tất cả những hiềm khích cuộc sống đều bỏ qua, những bi quan từ bộn bề đều bỏ lại, chẳng có gì là rào cản để tất cả chung vui.
Người lạ ơi, có thể ôm chầm nhau tha hồ la hét. Người lạ ơi, có thể mượn bờ vai thoải mái khóc nấc. Người lạ ơi, có thể cười khóc ở người bên cạnh chỉ cần gọi lên lời chung ấy: Việt Nam. Đồng ca.
Ở nơi nó sống, đội tuyển U23 đã tạo ra lịch sử. Tất cả những sự đợi chờ quá lâu đều vỡ òa; khóc cười như một đứa trẻ thơ không còn kiềm chế được niềm vui ấy.
Sài Gòn sắp tới lại rợp bóng cờ bay, khi giấc mơ đã gọi về đúng lúc, đất nước lại trọn vẹn một niềm vui. Ông già lại chở cả nhà đi Bão. Hứa.

(P/s: Xin cám ơn tất cả thành viên của đội tuyển U23 Việt Nam đã cho ông già có những khoảnh khắc sống cùng với lịch sử cùng những người thân yêu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...