Nó bắt đầu kiểm tra lại lịch đã lên
cho nhân sự quản lý mới ở một góc con đường Katinat của Sài Gòn buổi sáng. Công
việc mà lẽ ra nó và chị thường làm.
Giờ không còn nữa…
Buổi đầu tiên. Dáng dấp nhỏ người đến mong manh đó bước qua cùng
cái gật đầu để lại với nụ cười đậu đó trên khóe môi trong ký ức ban đầu của thằng
nhóc ngổ ngáo gặp trong buổi phỏng vấn lần hai. Đâu hay. Buổi phỏng vấn đấy nó được
gặp hai người làm ảnh hưởng đến sự nghiệp nó sau này. Giật mình. Chị là một
trong số đấy!
Một người đã bước
xuống trước một sân ga ở một buổi trời vàng nắng để lại cho nó giá trị về lòng
tin nằm trước sự thật. Kiên trì. Khi nghe đâu đó có phạm trù về đời công bộc có
hai loại người. Anh thuộc khái niệm đầu đang viết tiếp câu chuyện ở bên kia triền
dốc. Nhọc lòng.
Chị là người còn
lại đi tiếp cùng nó trên một con tàu đang chuẩn bị vào hầm. Bão giông. Đời công
bộc. Thế sự nhiễu nhương. Con người tìm đường sống hay lòng vọng sân si. Không
biết. Chỉ biết là vùi dập nhau làm quà mua vui. Mặc kệ. Chị, nó và những con
người trẻ tiếp tục trên con đường đã xác định. Dặn lòng. Cây to phải chịu nhiều
gió lớn. Dặt dìu. Đi trong những tháng ngày sương gió. Ì đùng. Miệng đời, đời
miệng. Nghiệt cay. Trôi tuột. Không ghì lại kịp khi lỡ đẩy mạnh một đoàn tàu chất
đầy những khoang chẳng chịu khớp răng.
Giờ không còn nữa.
Buổi sớm mai. Bước đi vào lòng phố từ nơi phố cổ của Hà Nội âm
vang, đến sông Hàn ươm nắng rồi dọc bến Ninh Kiều nghe mấy đợt sóng Cửu Long rì
rầm những âm thanh sống của ngày mới bắt đầu. Nhẹ thênh thang.
Buổi trưa già. Dặn dò sau câu nói “ai rồi cũng thế” như ấu thơ về lại
khi nghe đâu đó tiếng đời này khá quen. Thầm nhớ. Chị là một trong những người
phụ nữ mạnh mẽ nhất mà nó từng biết khi trong lúc suy sụp nhất không còn điều
khiển được cơ thể mình gục vào người nó, trí óc vẫn lên tiếng dặn dò từng chuyện
tí ti.
Giờ không còn nữa.
Buổi cuối cùng. Tiễn đưa chị với hơn hai mươi năm sống với tên tuổi
trong ngành ô tô cùng thương hiệu Toyota & tám năm khai sinh ra từ mãng tài
chính của nhà sản xuất từ một góc chia cùng văn phòng, là một buổi tiệc nơi căn
bếp nhỏ với những chiếc dĩa lấp đầy bánh, nghe kể rằng quà bác tổng mang từ Nhật
sang. Nghẹn đắng.
Lắng nghe trãi
lòng như đọc thoại nói với những con người còn lại trên chuyến tàu như cuốn
phim quay ngược, đưa mọi người về cùng ở thập kỷ chín mươi nơi gã khổng lồ vẫn
còn đang chạy đà & là nơi nó may mắn bắt gặp được những tình bạn gắn kết
nhau từng ấy năm. Thèm thuồng. Năm, mười, mười lăm, hai mươi. Đời cạn. Tự hỏi đời
mình mai này có được những tình bạn vượt ngưỡng năm, mười, mười lăm, hai mươi…để
lời chào tiễn nhau bằng mấy bước nhẹ thênh thang, người đi khập khiểng ở những
mái đầu tóc đã nhuộm một màu mây ở một trời cuối năm lặng gió. Tiễn đưa.
Lắng nghe chân
tình gửi gắm, mấy gia vị đời trộn thành một vị cay, cạn lời dành cho đội ngũ
mình ở ánh mắt quạnh hiu chiều ấy, thấy gì đó xa xăm, dù đã chuẩn bị sẵn tình
thần cho một buổi tiễn đưa. Nó bước ra, bỏ lại căn bếp nhỏ với những tiếng rộn
ràng tiễn đưa, để rồi tiễn chị xuống một sân ga có hoa, bánh mang về. Một góc.
Chị mang trên mình kỷ niệm từ những hình ảnh đồng nghiệp gắn bó đã từng bao
năm.
Nó quay trở lại căn phòng thường
trực để ngồi ngó sang bàn chị. Thiếu vắng. Điều gì đó lúc này.
Dẫu biết cuộc sống đến và đi. Lẽ
thường. Nhưng lý lẽ thường không khống chế được cảm xúc của con tim.
Dẫu biết cuộc sống đến và đi. Lẽ
thường. Nhưng cuộc đời luôn có những phút giây người ta sẽ nhớ mãi. Phút ban đầu
và lời sau cuối. Nặng mang.
Rồi ngồi ở một góc con đường tưởng
tượng. Đếm từng ngày ở mỗi lần thức dậy sớm mai theo quán tính ngày ấy. Chắc
cũng đếm được vài lần…lặng lẽ…nhắc nhở mình rằng ngày hôm nay lại là một ngày
thong thả, tự do.
(P/s: Tạm biệt người sếp cũ – chị Hương – người đã bước xuống một sân
ga ở một buổi đầu xuân)
(Ảnh: Sưu Tầm)
(Ảnh: Sưu Tầm)