Chiến Phan

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

ĐỜI SALES (2)

Không từ chối dù chỉ là một cuộc gọi đến 
 photo tumblr_n26fa0YAUQ1s8evbdo1_500_zps70d75160.jpg
Từ nửa đêm. Khi phố thị lên đèn và đã đi vào giấc ngủ sâu, đường phố thở hâm hấp sau một ngày bị nắng lưu manh giày xéo hay thở rỉ rả vì mưa dầm không dứt. 
Hay đầu sớm. Khi mặt trời vẫn còn nằm trong chăn ngủ vùi, trăng tàn treo lơ lửng, vài giọt sương đêm còn nằm phủ phê trên tàu lá. 
Đó là lúc bắt đầu xuất hiện những cuộc gọi khách hàng tìm đến họ - nhân viên kinh doanh – những con người không thể để khách hàng chờ đợi. Từ chết máy, tai nạn đến tìm số hotline trong một chặng đường khách đi qua gặp sự cố… cần một sự giúp đỡ, người đầu tiên khách hàng liên lạc không ai khác đó chính là người Sales. 
Sẽ là nói quá nếu nói người sales nghe tất cả các cuộc gọi từ khách hàng dù là khen ngợi hay phàn nàn, vì vẫn còn đấy những cuộc gọi không bắt máy nhưng đằng sau đấy là một tâm trạng nặng nề của những con người vốn sinh ra để chiến đấu, như đứa con dâu đứng giữa hai bên chồng & mẹ. Điên khi bất lực. Tức khi bị động. Người sales chịu đựng áp lực ấy cao hơn ai nhất khi đứng giữa công ty & khách hàng. Họ đứng giữa và mang trên mình nhiệm vụ làm sao để vẹn cả đôi đường, nhu cầu công ty & khách hàng tìm đến được với nhau. Lắm lúc. Người sales giống như kẻ đưa đò, làm sao để khách qua sông phải đắm đò vì nhu cầu không được đáp ứng kịp thời và đủ đầy. 
 photo user827813_pic1105206_1413799071_zpsfd1976ba.jpg 
Cơm đường, cháo chợ… 
Trước giờ. Câu nói dân gian cứ tưởng dành cho cánh tài xế. Giờ đây. Câu nói ấy gộp luôn cả phần của những người sales. Trên những cung đường qua, giữa trời quen đất lạ, từ dốc núi bãng lãng sương chiều đến đêm về biên giới ngồi cạnh mốc cắm nghe mưa buồn tỉnh lẻ, từ phố biển rì rào, mằn mặn mùi gió biển bám lên tóc còn vương đến đồng bằng dậy sóng lao xao, phù sa ngọt ngào bám vào áo còn ghi. 
Không mệt mõi trong việc tìm kiếm khách hàng. Không tiếc nuối những gì đã cho đi. Rồi nhiều khi khi chiều về khuất bóng, ngồi ở một quán ven đường, chụp vài tấm hình kỷ niệm, check in facebook để sẽ chia, lưu lại một ký ức, giữ gìn một cảm xúc về nơi đã từng đi qua, ở một miền đất lạ, có một niềm vui khó tả khi đã có khách hàng, song hành như người bạn trên cung đường đã qua. Hạnh phúc giản đơn. 
Sales – Những người lính giữa đời bình. Cuộc sống gắn với cơm, áo, gạo, tiền. Mĩa mai. Hạnh phúc lại gắn liền với khách hàng từ những gì giản đơn. Một buổi cơm chiều nơi rừng già sương đêm phủ bóng đến bát cháo gừng, hành nơi mốc biên giới chiều mưa. Một buổi cơm trưa hải sản ngon lành đến dĩa rau xào tươi xanh chấm mắn ớt vẫn còn nghi ngút khói… 
Sáng ven rừng, chiều biên giới. Trưa phố núi, tối đồng bằng. Lắng mình trên những chuyến xe đi. 
 photo tumblr_mybba9VZdz1sj4yavo1_500_zps9484218b.jpg
Quà về ấp ôm những kỷ niệm là một câu chào ấm áp yêu thương, câu đùa ngộ nghĩnh tối ngủ vẫn còn cười khì khi nghĩ lại hay bữa cơm dưa cà với gà vườn vừa bắt làm mấy món nhâm nhi… Tạm gọi là tri kỷ, mấy khi chia sẽ một niềm vui về một chiếc xe vừa lăn bánh về nhà làm rộn ràng một khu phố, góc làng. 
Quà về ấp ôm những ký ức ngọt ngào từ một buồng chuối cau hay thúng xoài vừa hái sau vườn, mấy thằng cu tí lí nhí núp sau nhà hay rộn ràng ngoài sân chạy quanh món quà là chiếc xe cha chú, cậu, anh vừa mới mua về cho thõa niềm đam mê sở hữu. Bất chợt. Lắng lòng. Nhớ đến người thân chờ đợi ở đâu đó ở quê nhà, có người vợ ngóng từng tin nhắn đỗ về, có người cha ấp ôm từng hình ảnh trẻ thơ miệng còn vương sữa cười toe, có người chồng, người mẹ…ấp ôm nỗi niềm ở những chuyến xe đi vì một điều giải đơn, hiểu hơn ai hết: đấy là đời sales. Thế thôi. 
(Ảnh: Sưu Tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...