Chiến Phan

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

ĐỜI SALES (1)

Le bonheur, c'est un choix
Hạnh phúc là sự lựa chọn
David Sandes
 photo 13125014f9e0042ec6a4.jpg 
Câu danh ngôn nó chưa bao giờ hiểu hết đủ nghĩa kể từ khi đọc được câu này. Mười năm. Tính từ lúc rời xa chiếc ghế giảng đường để bước vào đời trong cái nhìn ngây ngô. Giờ đây.
Câu danh ngôn đã hiểu được nghĩa. Phần nào. Kể từ khi bước vào thế giới của Sales – nhân viên kinh doanh, thế giới của những con người đi trước về sau, đứng mũi chịu sào, nghẹn ngào lắm khi. Đó là một thế giới phù hoa và ma mị với nhiều nổi niềm của những con người thuộc một bộ phận của công ty nói riêng, thuộc một tầng lớp xã hội mới nói chung.
 photo 13125014f9e02f6cf646.jpg
Ở lưng chừng cuộc sống.
Họ - những con người phải sống phía sau nụ cười.
Đắng chát. Những lời nói vô tình hay ác ý: có gì lạ vì đó là sales, bọn sales thế là thường. Ma mãnh. Vì cuộc sống là cơm, áo, gạo, tiền. Mấy ai định nghĩa được tốt lành hay xấu xa, và thế nào là đúng phẩm giá và nhân cách một con người. Đạo đức. Hai từ tạm gác qua một bên để lắng nghe miệng đời cay nghiệt. Biết thế vẫn phải cười. Dù rằng đời không như là mơ.
Dịu ngọt. Những lời nói chân tình, tình cảm riêng mang từ khách hàng mang lại. Lắm khi. Không chỉ có bạc tiền làm ta hạnh phúc. Yêu nghề hơn bởi có những lúc thăng hoa trong tâm trạng khi bắt gặp những hành động chứa chan tin yêu. Một lời nói, một cái bắt tay hay vài món quà phi vật chất. Gửi gắm tin yêu. Đôi khi là
Một lời giới thiệu với những gì đã từng thấy, làm và tin tưởng để gửi gắm tiếp một niềm tin bắc cầu đến một mối quan hệ khác. Tự dưng, thấy yêu nghề lạ. Một người xa lạ bổng tự dưng thân, không biết tự kiếp nào, thấy như một phần của cuộc sống. Riêng mình.
Một lời chúc tốt lạnh gửi vào một sáng chớm lạnh khi sương còn ủ lá, giữa một trưa hè nắng ngang tàng không chấp nhận một cơn mưa qua hay giữa ánh lam chiều báo hiệu đông tàn, xuân sang…
Những lúc đó, giá trị tin yêu được nhân lên, trừ đi gượng gạo, chia bớt nghiệt cay, cộng hết vào nụ cười. Những nụ cười thổi bay hạ, lạc thu, mất đông, chỉ còn lại mỗi xuân. Nồng nàn.
 photo 13125014f9e005e3a737.jpg
Họ - những con người phải sống vì một lối về.
Không trãi đầy hoa hồng trên những bước chân đi. Nhiều khi. Gập lưng lại vì một thanh chắn sống giữa đường đời hay cúi đầu trước một thanh ngang trên bậc thang danh vọng, dẫu thật lòng con tim không chấp nhận. Bởi hơn ai hết, họ là những con người ý thức được việc ở và đi. Rõ ràng. To be or not to be. Họ hiểu câu nói của William Shakespear hơn ai hết.
Thực tế và thực dụng. Không có nhiều lắm những vách ngăn phân cách. Ngó nhìn. Những ánh mắt rẽ khinh, tảng lờ thêm chút thờ ơ như dặn lòng làm sao ta sống được lòng hết tất cả bao giờ. Nuốt vào trong. Ức nghẹn.
 photo 13125014f5c087d6c75d.jpg 
Ai đó nói: quẳng gánh lo đi mà vui sống. Biết là thế nhưng làm không dễ. Bởi lối đi về có quá nhiều thứ để nghĩ suy.
Một con đường trẻ với những suy nghĩ về tương lai, bám trụ lại bằng mọi giá để biết rằng chỉ có hôm nay dựng xây, không thể chờ đợi ở một tương lai như một khung cửa kính đang bị bao phủ bởi màn sương.
Một con đường chững lại với những suy nghĩ về hiện tại phần nhiều. Ở cuối con đường, có tiếng trẻ gọi mẹ, cha, ê a trong những lần về. Thấy vơi đi tất cả những gì chất chứa của một ngày.
Họ - những cong người biết rất rõ rằng mình phải sống.
Bằng bất cứ giá nào. Dẫu rằng lòng vẫn cứ nao nao mỗi lần nghe.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang
( Hàn Mạc Tử )
Thôi thì viết lại vài dòng suy nghĩ về câu danh ngôn đã hiểu nghĩa phần nào trong cái lành lạnh của một năm mới sắp sang. Biết đâu, mai đây khi ngồi lại, anh em ta lại đếm từng cái xuân vui vầy. Đủ cả mặn, ngọt, chua, cay.


( P/S: Gửi tặng những con người ở lưng chừng cuộc sống. Những anh em nhân viên kinh doanh TOYOTA )
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA)
(Ảnh sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...