Chiến Phan

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Mỗi người một thế giới


Dòng sông đứng lặng ngắm nhìn hàng cây hai bên bờ đón nhận gió lưa thưa. Về đêm. Những con người ngồi trên con đê bắt những câu chuyện không đầu chẳng cuối. Vui là chính.
Photobucket
Tất cả đều không nghĩ về một ngày như thế. Có lẽ vậy. Khi ngược thời gian về lại với cái quãng mà dân tình sinh viên mài đũng quần trên ghế nhà trường, nếu gọi như thế thì cái quãng ấy không dành cho những cô cậu sinh viên mỗi người một tính cách. Ngược ngạo. Nhìn sao cũng chẳng thấy giống một phong thái mài đũng quần, hì hục bên trang sách hay chong đèn đêm khuya, có giống chăng là những chiêutrò quái quỷ để giờ ngồi nghĩ lại không hiểu sao ngày ấy lại có thể làm liều. Lắm lúc. Tư cách còn nợ lại ở trường như câu nói của người cô để trong những ánh mắt trợn tròn xung quanh, để rồi hàng ấy năm cứ lôi ra nói lại, cười như mới nghe lần đầu câu xin xỏ lạ.
Photobucket


Tất cả đều chưa nghĩ về một ngày như thế. Có thể vậy. Khi ngược thời gian về lại với cái quãng tập tành học hỏi một công việc từ một lối rẽ vào đời. Khát khao. Từ lúc ngồi trên ghế nhà trường, thầm mơ một ngày được nhận những đồng tiền từ tháng lương đầu tiên. Đôi khi. Ganh tị thầm. Những đứa bạn kiếm tiền khi tên vẫn còn trên danh sách mùa thi. Ít khi. Nghĩ nhiều về ngày mai thế nào!? Chỉ thấy cười đấy, buồn đấy với đầy những nổi chơi vơi vào đời. Ngẫm nghĩ. Cứ rượt đuổi nhau trên con đường không biết ai tạo sẵn. Phải đi. Học rồi làm. Làm rồi nghĩ. Nghĩ rồi ngơ. Ngờ ngợ. Có chút gì đó vụt qua không mang tên!?
Photobucket
Tất cả đều thích nghĩ về một ngày như thế. Chắc là vậy. Ngày không cần phải vượt thời gian về lại với một thời sinh viên hay một thời bận rộn, xốn xang với việc làm. Ngày của đêm tận hưởng những phút giây nhận gió lưa thưa, bên con sông đứng lặng. Phút giây của bạn bè xum họp. Hiếm hoi.
Photobucket  
Khi mỗi một người đã có một thế giới của riêng mình. Một tổ ấm. Một sự lựa chọn. Chẳng cần biết đúng hay sai vì cuộc sống chẳng ai trả lời được câu hỏi này khi thời gian đếm ngược vượt trên đầu những ngón tay khi nói về những kỷ niệm.
Những đứa trẻ bắt đầu được đưa vào câu chuyện người lớn. Những cuộc sống riêng bắt đầu thành một đề tài. Sẽ chia. Những tiếng nói, gật đầu hay một cách dạy dỗ. Tất cả để lại như một nốt lặng trên khuôn nhạc đời của từng bản nhạc riêng. Khác nhau. Khi ai đó cất giọng hát bài ca của chính mình.  
Nó ngồi nhìn về hướng đảo kim cương, theo cách gọi của một chủ đầu tư. Suy diễn. Những khu biệt thự xung quanh ắt cũng phải là Ruby hay Saphia gì đấy. Lạ. Ngộ. Chẳng qua cũng chỉ là một chỗ ổ, con người ta cũng gắn thêm ngọc ngà để làm thêm phần danh giá. Nghĩ. Ta ở một góc chưa thuộc nội thành cũng chẳng phải ngoại ô. Gắn thêm ngọc gì để thêm phần bằng anh bằng chị!?
Chợt. Thấy. Sân si. Cứ là mình tại sao cứ suy nghĩ kém chị bằng anh để rồi cứ loay hoay trong mớ rối rắm nghĩ suy đời mình sao cứ vậy.
Photobucket  
Ắt. nghễnh cổ than trời sao khổ.
Chắc. Ngữa mặt than thân sao phận thế này.
Hẳn. Tự kỷ thành tự ti, tự ti rồi quẫn trí, quẫn trí rồi làm gì, chắc là đi tự vẫn. Cười. Rãnh.
Đời không khổ, chỉ người làm đời khổ. Câu nói của Nguyễn Ngọc Tư, nghĩ đi nghĩ lại đến nay vẫn thấy sao đúng quá. Chẳng lẽ cứ như một ông già nhấm chút mồi, uống chút rượu, vỗ bộp đùi ngẫm sao nói hay thế.
Nghe ai đó nói về ngày tận thế sắp diễn ra. Ngộ. Thế cũng hay, sao lúc này ta không tận hưởng với những phút giây khó tìm, nghĩ chi nhiều dù cuộc sống ngày mai có ra sao. Tận thế thì đã sao khi hôm nay ta đã sống trọn ngày. Giản đơn.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...