Đêm Sài Gòn, khi bóng tối phủ lên từng mái nhà, căn phòng nhỏ của ông già trở thành một thế giới riêng, nơi ba đứa nhóc, em và ông cùng nằm ôn lại ngày, nệm gối như thể một áng mây trên tầng không, chuẩn bị ấp ôm đưa những con người đi vào giấc mơ phố.
Bên ngoài, có tiếng lắc rắc của mưa rơi, chiếc rèm cửa che khuất đi những giọt nước đang tí tách rơi trên mái, bắn vào kính chảy thành dòng như những nốt nhạc lượt qua một quãng.
Có chút cãi cọ nho nhỏ, mấy tiếng đôi co. Thường tình. Ông già và em. Chuyện như thể là sống để ăn. Đâu đó, mặc định là khắc khẩu. Đâu đây, gán ghép là tìm vui. Nghĩ. Ông già và em chưa vượt đến cung đường “răng long” khi đầu giờ đã điểm bạc, mấy đứa nhỏ vẫn còn trong vòng tay mình, nhịp điệu cuộc sống lập lại trong tiếng thỏ thẻ cùng, chưa hẳn đến lúc tìm vui như vậy.
Lặng im. Ông già và em như thể ôn lại ngày. Nhẹ nhàng. Một bàn tay nhỏ xíu, đang lần đến bàn tay thô ráp của ông già, có mấy chỗ da cứng, xù xì mà đám nhỏ hỏi mãi vẫn không hiểu “chai” là gì. Cô công chúa nhỏ của ông già, ướm bàn tay con vào bàn tay của ông già rồi đặt lên bụng mình.
Chuyện…chưa dừng ở đấy. Bàn tay còn lại của cô nàng, cũng làm một điều tương tự với bàn tay của em. Cô công chúa nhỏ, kéo tay em, đặt lên bụng mình, tay em và tay ông già, chạm và lồng vào nhau.
Bàn tay nhỏ bé của cô nàng nằm trọn giữa hai bàn tay to lớn, ấm áp, như một nhịp cầu nối yêu thương. Ông già mỉm cười, cô nhóc hơi bẽn lẽn, có chút không chịu, nhưng rồi vẫn giữ chặt.
Có những hành động thay cho lời nói.
Có những hành dộng khiến con tim ta tan chảy
Cuối cùng rồi thì cũng chỉ có thương yêu?
Nhắc đến yêu thương, tự dưng ông già nhớ. Nhớ về câu chuyện của người bạn đại học, người đã tiễn cha mình ra đi ở một sớm thanh bình, tại một góc đảo Kim Cương. Qua biết bao hành trình, vượt qua cả đại dịch Covid, ông đã tạm biệt cõi tạm trong vòng tay của đứa con gái út. Tự khắc, ông già đặt mình vào vị trí ông, hẳn là cảm nhận được điều trọn vẹn.
Có phải một trong những điều hạnh phúc cuối cùng là ra đi trong vòng tay của người thân yêu?
Ông già cứ thế ôm cô công chúa nhỏ, đang nằm lọt thỏm giữa ông già và em, để chìm vào giấc mơ nơi phố, tất cả ngọn đèn đã tắt, vẫn sáng ở đường, nhà được sửa lại, tiếng xe không còn lọt vào trong, chỉ còn có tiếng phì phò của đám trẻ. Những nhịp thở đều đều, những cái ôm chặt chẽ, là sự trọn vẹn giản dị, là tình yêu thương giữa lòng phố đêm Sài Gòn.
The Saigon night, as darkness settles over each roof, the old man's small room becomes its own world, where three kids, his wife, and he lie together recalling the day. The pillows and blankets are like clouds in the sky, ready to embrace and guide everyone into their dreams of the city.
Outside, the gentle patter of rain can be heard. The curtains conceal the raindrops tapping on the roof, running down the glass like musical notes sliding through a melody. There was a small quarrel, a few words of bickering—nothing unusual. The old man and his wife argued, as if they lived just to spar. Somewhere, it was taken for granted that they were at odds. Elsewhere, it was perhaps just a game to find joy. He pondered. They hadn’t yet reached that "old and gray" stage, though the first silver hairs had appeared, and the children were still within their embrace. The rhythm of life continued, with soft whispers of comfort, not yet time to enjoy quarrels like that.
Quiet. The old man and his wife seemed to recall the day, gently. A small hand was reaching for his rough, calloused one—those patches of hardened skin the kids still didn’t quite understand, always asking what "calluses" meant. His little princess slipped her hand into his, then placed it on her own belly.
The story didn’t stop there. Her other hand did something similar—taking her mother’s hand, pulling it to place on her belly, where her father's and mother’s hands touched and intertwined.
The little girl’s tiny hand lay nestled between the two larger, warmer hands, like a bridge of love. The old man smiled. The little girl seemed a bit shy, hesitant, but still held on tightly.
There are actions that replace words. There are gestures that melt the heart. In the end, isn’t it all just love?
Speaking of love, the old man suddenly remembered. He remembered the story of his college friend, the one who said farewell to his father on a peaceful morning, at a corner of Diamond Island. After so many journeys, after enduring the Covid pandemic, his father departed in the embrace of his youngest daughter. Naturally, the old man put himself in his friend's shoes and felt the completeness of that moment.
Isn’t one of the ultimate happinesses to pass away in the arms of those we love?
The old man held his little princess, nestled between her parents, as they drifted into dreams amidst the city. All the lights had gone out, except for the streetlights outside. The house had been renovated; no more sounds of cars reached inside—only the soft snoring of the children. The steady breaths, the tight embraces, were a simple completeness—a quiet love in the heart of Saigon's night.
https://doisales.com.vn/index.php/2024/10/07/nhat-ky-cua-cha-nen-khoanh-khac-tan-chay-dads-diary/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét