Chiến Phan

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2018

Bỏ lại Sài Gòn (2): “sic vos non vobis”



465f722bebc2c1ade374a034cadf9541 
Bỏ Sài Gòn đi anh.
“sic vos non vobis”

Anh quay lưng lại. Người nữ sinh trung học áo tím dọc ngang một thời trên đường Legrand de la Liraye, đã từng khiến anh chàng áo trắng của Petrus Ký ngày ngày đạp xe đến rồi ngồi miệt mài chỉ để ngắm nhìn tà áo bay rồi mất hút trong vài phút cứ như là ảo ảnh. Anh rượt theo ảo ảnh. Nụ cười để trên vành môi, cho ai thì chỉ có người cười biết. Vờn gió. Bàn tay trắng nõn nào vịn lại tà áo để bớt nghịch ngợm khi gió lùa, vẩn vơ bỏ lửng nụ cười ở phía đằng sau. Ở một chiều, tà áo tím bay rồi dừng lại để vấn vương không còn là ảo ảnh. Chiều đấy, nắng soi, bóng trãi xuống con đường của một đôi hòa quyện lúc lá reo xột xoạt trên đầu.

Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình.

Áo tím – đê mê giấc mơ về một lời thề Hyppocrate ghi trên đề từ như thể hiện một quyết tâm & sự ngưỡng mộ đề dành cho một giáo sư với hai chữ Biểu Tâm được viết hoa rõ ràng và nắn nót. Tú tài đệ tú vừa là nổi lo lắng vừa là niềm phấn khích. Áo tím kể về giấc mơ ấy cho áo trắng nghe dưới tàng cây đã thay một mùa lá ở một góc con đường. Buổi đấy, áo trắng như viết nhanh hơn sau khi nghe áo tím nói. Áo trắng viết những điều đang suy nghĩ về “nhân bản”, “dân tộc” & “khai phóng” rồi đến phân tích “địa vị nước Việt Nam ở Đại Đông Á và trong toàn cầu” trên quyển vở chằng chịt những câu đại loại như là khẩu hiệu sau khi .  

Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình. Xuống đường. Có chiếc áo trắng đi trong nhóm đầu.

Áo trắng – mê mãi về trong những khái niệm Luận Lý học, Đạo Đức học, Triết học Phương Đông…- thích đọc cho cô gái Gia Long những khái niệm siêu hình & phản đề của riêng mình ở mấy chiều nắng tắt. Những bản tin nối tiếp nhau về lửa đỏ chiến tranh.
Một bận, áo trắng nói: anh sẽ vác súng trường. Sự thật và dối trá. Tuyên truyền và kêu gọi. Dân chủ & tự do. Áo trắng buổi đó lặng im, ngồi ghép phụ dòng chữ dán trên nền vãi đỏ cho thỏa chí tang bồng.

311e714f3ad5bfd9941ecd6fdaa9cc35
Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình. Xuống đường. Có chiếc áo trắng đi trong nhóm đầu. Có chiếc áo tím giữ chặt chiếc máy để ghi lại khoảnh khắc sẽ trở thành một phần của lịch sữ (của cả hai)

Bức ảnh ám ảnh nhất là bức ảnh thấm nhiều máu nhất. Áo tím ngồi lau. Áo trắng ngồi nói. Luyên thuyên về những câu đại khái: em thấy gì không? Chúng ta đã sống ở một thời đại như thế. Áo trắng nhuộm màu. Đỏ của máu. Sài Gòn khi đó tiếng súng vang vọng trong đêm cùng tiếng ve kêu. Gối đầu vào vòng tay ấy, lắng nghe tiếp những phản đề của Luân Lý & Đạo Đức, đêm ấy áo tím cho đi những gì quý nhất của đời mình. Lảng bảng. Cuộc chuyện trò bỏ lửng:
Bỏ Sài Gòn anh nhé!? 
Đi đâu em!?
Đâu cũng được, miễn là đi khỏi chốn này.
Petrus ký từng nói: “sic vos non vobis”, còn chúng ta sẽ sống vì điều gì!?


1d504ab725b2c2513070c651e5315e95
Anh ngước mặc nhìn. Người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc sống anh sau đêm nằm gối đầu vào cánh tay mình. Thời gian ba mươi tám năm trôi nhanh như cái chợp mắt của đêm Sài Gòn tiếng súng hòa cùng tiếng ve. Trước mắt anh, người phụ nữ trong chiếc áo dài màu xanh, mắt mộng nước, đứng dưới chân Đức Mẹ đang đưa cánh tay đỡ, nắng tỏa phía sau. Nghẹn ngào. Sự thật và dối trá. Tuyên truyền và kêu gọi. Dân chủ & tự do. Sau từng đó năm áo trắng giờ đã phai màu sau một thời chinh chiến.

Anh không còn tin giữ bên mình những quyển sách Luân Lý & Đạo Đức, giá trị sống chìm vào dòng nước ở một ngày con thuyền lênh đênh, thức dậy ở một nơi đợi chờ đón đến bến bờ xa lạ. Đất nước ấy chưa bao giờ anh nghĩ lại trở thành nơi anh dành gần nửa phần đời của mình với nỗi niềm của ngày hôm qua. Trong mọi giấc mơ đêm về, hình bóng quê nhà & đất mẹ vẫn cứ vẫy gọi giữa biển cả mênh mông và xác người nổi lềnh bềnh quanh anh.

Niềm tin & Lý tưởng. Theo dõi tin tức ở quê nhà, nhưng các buổi kêu gọi đấu tranh không còn thấy mặt anh. Anh không thích “hội” với “hè”, anh vùi đầu vào quá khứ, vào lịch sử với những gì sau ba mươi bảy năm nhìn lại là hai phòng sách Triết học chất đầy, bụi phũ mờ. Những đứa con giờ đã lớn, cũng đứa giống anh – đam mê Triết, hỏi về một câu nói: “sic vos non vobis”.

Lịch sử & quá khứ. Anh đặt vé về lại đất Mẹ.

Anh không nghĩ rằng gặp lại em nơi đây 
Em cũng vậy. Người phụ nữ nở nụ cười làm nắng trôi ngang, bỏ lại phía sau có những con người lôi kéo nhau. Một vòng tay ôm. Ướt đẫm vai.

Anh không nghĩ rằng được gặp lại em. Bỏ Sài Gòn đi em.
Sài Gòn độ ấy KHÔNG còn những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những con người CHẲNG CÒN đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình nữa.
(Ảnh: Sưu Tầm )

Bỏ lại Sài Gòn (1)

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2018

Nhật ký của cha: Giờ ham trẻ lại


27a451e08a1bafae8e170a0ad03ef954
Sài Gòn ở một chiều cuối tuần mây, nắng giao nhau như đôi lứa yêu nhau chuẩn bị chuyển sang giận hờn trên đầu nhà thiếu nhi thành phố.
Ông già tạm hài lòng và thấy sáng suốt khi mang theo quyển sách để ngồi nhấm nháp mấy con chữ trong lúc chờ đợi thằng nhóc kết thúc buổi thắt đai trắng và đi mấy quyền cước đầu tiên.
wolf-wolves-snow-wolf-landscape-89773 
Ở trong mấy hạt nắng chiều đậu trên mái tóc mình rõ nặng, ông già phát hiện ra rằng không thể tập trung vì bị sự ham muốn chi phối để bước ra khỏi trang sách. Ông già ham trẻ lại.
Để được như thằng nhóc – kết bạn một cách dễ dàng.  Ông già đếm đâu đó mới được vài trang sách, thằng nhóc chẳng còn thiết tha ra ngồi hay nói vội mấy câu rồi trở về vị trí cạnh người bạn vừa quen. Ông già cười đến ngượng khi thấy đối diện là người học chung thời đại học; có thể nhìn thấy mà không cần kiếng.
Để được như thằng nhóc – nói chuyện một cách tự nhiên. Ông già ngồi chơi trò lắp ráp thông tin trong đầu: có con – thằng cu học cùng lớp thằng nhóc; làm ở một tòa soạn, lấp lánh những bức hình về những bước đường thành công hay cảm xúc mỗi lần facebook lướt ngang.
Ông già ráp xong hình dạng mới, buổi học cũng đã xong, ông già và thằng nhóc lại vui với mấy câu chuyện trò về một nhịp điệu lạ vừa xảy ra trong cuộc sống – đai trắng & cước quyền ở ngay lần đầu tiên. 
Gió đường như vịn lại, nhắc nói câu gì đó đi, chỉ thấy đường về sao ngắn lại trong câu chuyện của thằng nhóc với ông già, có thêm người bạn mới – thằng nhóc vừa đặt một nickname.

Để trở thành Sales


pexels-photo-60778 
Em chỉ nhớ có một chữ. Cậu nhóc tên Minh với thân hình phốp pháp; đam mê việc đứng sau ngọn lửa để cho ra đời những món ăn khiến con người ta không thể quên, bắt đầu trở thành sales - đáp lại với nụ cười làm gương mặt bừng sáng, thổi tan gió bụi đường bám - cho câu hỏi vô thưởng vô phạt của người chị quản lý kinh doanh ở một góc showroom giữa tâm Sài Gòn - về buổi học đầu tiên học được gì?
Đó là chữ Tin.
Một hợp đồng được xác lập khi và chỉ khi niềm Tin cho đi & nhận lại của người sales & khách hàng. Hãy biết rằng không có một sản phẩm hay dịch vụ nào là hoàn hảo, vì vậy nếu cho rằng một công ty sẽ tồn tại & phát triển trường tồn chỉ cần/ưu tiên sản phẩm hay dịch vụ mà bỏ qua/xem nhẹ yếu tố con người - ở đây là sales – thì định hướng đó như một liệu pháp trị liệu bằng cách (tự) thôi miên.
Luôn là như vậy! Với tất cả kiến thức & kinh nghiệm của bản thân trong 10 năm, nó chỉ muốn truyền tải một từ Tin cho những con người lần đầu tiên bước chân đến gã khổng lồ Toyota & tham dự buổi đào tạo của mình cho vị trí đã chọn: Sales.
7361cf5e6bb23ef564ef11821a5cf254 
Nó thường biến buổi đào tạo đầu tiên gần giống như buổi gia nhập một tôn giáo. Với nó, Sales vốn dĩ rất thiêng liêng.
Điều đó có nghĩa là nó sẽ chủ trì tiến hành nghi thức nhập môn với (1) tự thú - chào hỏi – giới thiệu họ tên – trước đây làm gì – sao chọn làm sales (toyota), và (2) lập thệ - xác định mục đích của mình đến đây là gì.
Việc xác định mục đích nghề nghiệp là cực kỳ quan trọng, mục đích càng rõ ràng thì khó khăn càng dễ vượt qua vì thường khó khắn biến thành thử thách để phấn đấu vượt qua - trên chặng đường chỉ có tiến không có lùi của sales khi nói về những con số chỉ tiêu đó. Đó cũng là cách nó tính giá thanh xuân bao tiền 
(3) khai nhãn – bằng những minh chứng sống – đó là best sales; thường ngay tại nơi đang hoặc thỉnh thoảng ở những nơi nó đã đi qua và may mắn gặp họ - những con người có hào quang lấp lánh sau lưng nếu nhìn kỹ, để tự kiểm chứng sự khác biệt giửa người sales bình thường & người sales xuất sắc (best). Không nằm ở cốt cách, khác biệt nằm ở thần thái.
 (5) Thần thái tự tin – chỉ tiêu & kỷ lục – những con số tự chạy đến với best sales chứ không phải best sales chạy đến với những con số. (Best) Sales là những nghệ sĩ giữa đời thường, sẽ thăng hoa ở một vai diễn đủ tầm khi công ty & khách hàng sắm cho.
pexels-photo-165263 
Điều đó chỉ có được sau khi (4) học đạo - người sales trang bị đầy đủ cho mình sự tự tin bằng sự am hiểu 1P & 2C.
1P - Product (Sản phẩm) – trong 4P của Marketing. Am hiểu về sản phẩm & dịch vụ của công ty đang kinh doanh – như là chương đầu tiên & quan trọng nhất của việc học đạo (lưu ý: ở đây là đạo sales, nhấn mạnh không phải là một đạo nào khác theo các kiểu liên tưởng hay luyến láy) – bước gieo niềm tin. Khi tất cả các thắc mắc của khách hàng đều được giải đáp bằng kiến thức chuyên môn chuyển hóa thành ngôn ngữ của khách hàng – đó là lúc thực hiện xong việc gieo.
2C – Company & Competitor (công ty & thị trường = đối thủ cạnh tranh). Am hiểu về qui định, qui trình & thủ tục của công ty – là chương tiếp theo để thực hiện phần vun xới cho niềm tin. Việc nắm rõ về công ty sẽ giúp cho việc triển khai công việc một cách nhanh chóng trong sự vui vẻ và hài lòng của đồng nghiệp & cấp trên. Ở đây chúng ta cần đồng đội giỏi. 
Chúng ta cần đồng đội giỏi điều trước tiên là chúng ta phải giỏi như đồng đội. Từng nhớ cười ngất và thích thú đến độ viết và dán lên phòng họp của team mình sau khi đọc được tờ ghi chú của người anh đặt dưới bàn để nhắc nhở - thị trường khốc liệt không sợ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Hiểu theo nghĩa thị trường, người sales cần phải sành sỏi để không biến các cuộc đàm phán của mình thành buổi tập tành thôi miên (hoặc bị thôi miên bởi) khách hàng

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2018

Chuyện về một chuyền trở về từ Cần Thơ

bench-man-person-night 
Cần Thơ, 49 Ngô Văn Sở - cửa hàng tiện lợi One Stop Shop chuyên về thức ăn nhập khẩu, nó đợi chuyến xe trung chuyển để về lại Sài Gòn sau khi kết thúc buổi đào tạo cho những bạn trẻ làm việc nơi đây và bị thuyết phục bởi đứa em gái – học trò để thử một dịch vụ xe khách tư nhân mang tên Vũ Linh (giống tên thần tượng cải lương nổi tiếng của đứa nhóc kinh doanh ở Lexus). 
Buổi chiều Chủ Nhật đó, bầu trời với những áng mây bay dịu ngọt như giọng của người con gái miền Tây kết thúc một câu vọng cổ. 

Innova đời 2016 được sử dụng làm xe trung chuyển rước khách bên trong thành phố, Đón nó là một anh chàng nhỏ người, ngoại hình trẻ hơn tuổi hai mươi bốn, già dặn trong lời nói – chuyến trung chuyển chỉ một mình nó trên xe – chiếc bánh nướng hạt hướng dương nó mời mở đầu cho những tâm sự của đời tài xế tuôn trào. Thả lưng vào hàng ghế inox mát lạnh ở nhà chờ nằm phía sau nhà chờ của Phương Trang, nó như báo hiệu đã sẵn sàng để lắng nghe một câu chuyện đời. Đó là cuộc sống của một gia đình năm thành viên, ba mẹ làm tạp hóa, ba người con & anh chàng đang nói là thứ út – cân đo đong đếm khoản tiền lương 6 triệu/tháng; mặc cảm đến cùng cực khi nghĩ đến chuyện hôn nhân, hẹn nó ngày về anh em ta nhậu như cái tính thiệt tình quý của dân miền Tây. 

Limousin Vũ Linh – tên gọi của một dòng xe sang được gán ghép cho chiếc xe Ford Transit 16 chổ chế còn 10 chổ với nội thất bọc da; loa & tivi, sạc điện thoại được thiết kế để cho hợp với tên gọi. Chuyến xe về lại Sài Gòn với 1 Tây, 9 Ta (tính luôn đứa bé gái nhỏ 10 tuổi). Sự thoải mái đến ngay khi nó đặt lưng vào ghế (& có thể là vì chuyến xe ít người cùng với sự chào đón lịch sự của bác tài xế) như lọt thỏm vào chiếc nệm ở nhà bắt đầu đi vào giấc ngủ nhưng thói quen nghề nghiệp lại trổi dậy bắt trí óc lôi ra ngồi tính lợi nhuận & rủi ro của nhà xe Vũ Linh. 

pexels-photo-274711 
Giá vé 170k/người; 17 chuyến di chuyển liên tục tuyến Sài Gòn – Cần Thơ bắt đầu lúc 4h & kết thúc lúc 20h. Nhân lực đâu đó 30 người: 25 tài xế (đã bao gồm 4 trung chuyển) & 5 người cho phòng vé; lương trung bình 6tr/ người. Lợi nhuận xứng đáng cho sự đầu tư ban đầu & rủi ro lớn từ sự cạnh tranh và tham gia vào giao thông trên đường với những biến cố từ Thiên Nga Đen tiêu cực. Sự thoải mái từ chiếc ghế & nhạc từ headphone khiến nó lạc trôi vào giấc ngủ lúc nào không hay, tỉnh dậy ở một cung đường tránh quốc lộ 1A ở thị xã Cai Lậy, Tiền Giang. 

Trạm dừng là một trạm xăng. Nó đặt lưng vào ghế đá, bóc ra miếng bánh tráng chuối sữa theo cách quê nó gọi – tên ở đây là bánh phồng chuối – món bánh nó tìm kiếm bấy lâu sau buổi ông già & thằng nhóc hiếm hoi ngồi xem cách bà con mình làm bánh trên tivi. Đó là món bánh tráng sữa ngon nhất mà nó từng ăn & may mắn tìm được nơi đây khi chẳng có nhiều lựa chọn nào khác ngoài những bịch bim bim. Phía sau lưng, bác tài xế ăn vội một buổi cơm nhà trong nhấp nhỏm sợ hành khách trên xe chờ. Nó thưởng thức món bánh từ từ; thích thú cái âm thanh rắc rắc khi đưa vào miếng cắn vỡ, ngọt lịm của bột gạo pha với chuối & sửa vừa phải được tráng, phơi, nướng công phu. Nó vừa thưởng thức bánh, lật từng trang của quyển “những điều tôi chắc”, phía sau bác tài xế đã tập trung hơn vào bữa ăn của mình. Vợ & con anh ngồi xuống cạnh bên. 

Nó tiếc không thể đo được thời gian của chuyến đi khi gặp phải hai lần kẹt xe; xe lăn bánh lúc 16h về đến trạm An Điềm, Quận 5 là lúc 7h30. Nó đặt Grab về lại nhà nơi những đứa nhóc ở một ngỏ vắng xôn xao của một góc nhà nắng đợi, mưa chờ, chưa bao giờ là mệt mõi và trong lúc gió vỗ vào mặt mình, đầu nó cứ lửng lơ 3 câu hỏi đâu đâu trong đầu: 
(1) Nếu có một trạm dừng chân với món ăn bày bán đàng hoàng đúng nghĩa, cùng nụ cười của người vợ tài xế nói với chồng: anh đó kêu em bán đồ ăn kìa! Thì chắc bác tài sẽ không phải ngồi quay lưng vào trong ăn vội một buổi tối trời vì ngại phải để đám đông đợi mình? 
(2) Ai đã nghĩ ra thiết kế lại (giảm thiểu số ghế) của chiếc xe này & đưa vào thương mại. Đấy ắt hẳn là một gã cực nhạy thị trường. Từng nhớ, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đã từng yêu cầu đặc biệt về chiếc xe tương tự vậy. Nếu đúng thế, thì ắt hẳn người đưa vào thương mại chiếc xe này là một gã cực giỏi về marketing khi sử dụng chi phí quảng bá gần như là miễn phí. 
(3) Đây là điểm bùng phát của thị trường vận chuyển hành khách tại Việt Nam như thuyết của Malcolm Gladwell, khi sự phân khúc sâu sắc đối tượng khách hàng theo thu nhập đã hình thành – những con người tìm kiếm sự yên tỉnh thoải mái trong phạm vi hẹp & tiết kiệm thời gian, muốn thoát ly những gì ồn ào, náo nhiệt; gã Ford đã bước vào đây rồi, còn "cá mập" của Tôy đâu 

Đêm đấy, ông già bắt đầu kể về một chuyến xe qua và câu chuyện của một chương mới bắt đầu nơi 49 Ngô Văn Sở ở ngày mai.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...