Chiến Phan

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2018

Bỏ lại Sài Gòn (2): “sic vos non vobis” - Leaving Saigon behai (2)



465f722bebc2c1ade374a034cadf9541 
Bỏ Sài Gòn đi anh.
“sic vos non vobis”

Anh quay lưng lại. Người nữ sinh trung học áo tím dọc ngang một thời trên đường Legrand de la Liraye, đã từng khiến anh chàng áo trắng của Petrus Ký ngày ngày đạp xe đến rồi ngồi miệt mài chỉ để ngắm nhìn tà áo bay rồi mất hút trong vài phút cứ như là ảo ảnh. Anh rượt theo ảo ảnh. Nụ cười để trên vành môi, cho ai thì chỉ có người cười biết. Vờn gió. Bàn tay trắng nõn nào vịn lại tà áo để bớt nghịch ngợm khi gió lùa, vẩn vơ bỏ lửng nụ cười ở phía đằng sau. Ở một chiều, tà áo tím bay rồi dừng lại để vấn vương không còn là ảo ảnh. Chiều đấy, nắng soi, bóng trãi xuống con đường của một đôi hòa quyện lúc lá reo xột xoạt trên đầu.

Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình.

Áo tím – đê mê giấc mơ về một lời thề Hyppocrate ghi trên đề từ như thể hiện một quyết tâm & sự ngưỡng mộ đề dành cho một giáo sư với hai chữ Biểu Tâm được viết hoa rõ ràng và nắn nót. Tú tài đệ tú vừa là nổi lo lắng vừa là niềm phấn khích. Áo tím kể về giấc mơ ấy cho áo trắng nghe dưới tàng cây đã thay một mùa lá ở một góc con đường. Buổi đấy, áo trắng như viết nhanh hơn sau khi nghe áo tím nói. Áo trắng viết những điều đang suy nghĩ về “nhân bản”, “dân tộc” & “khai phóng” rồi đến phân tích “địa vị nước Việt Nam ở Đại Đông Á và trong toàn cầu” trên quyển vở chằng chịt những câu đại loại như là khẩu hiệu sau khi .  

Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình. Xuống đường. Có chiếc áo trắng đi trong nhóm đầu.

Áo trắng – mê mãi về trong những khái niệm Luận Lý học, Đạo Đức học, Triết học Phương Đông…- thích đọc cho cô gái Gia Long những khái niệm siêu hình & phản đề của riêng mình ở mấy chiều nắng tắt. Những bản tin nối tiếp nhau về lửa đỏ chiến tranh.
Một bận, áo trắng nói: anh sẽ vác súng trường. Sự thật và dối trá. Tuyên truyền và kêu gọi. Dân chủ & tự do. Áo trắng buổi đó lặng im, ngồi ghép phụ dòng chữ dán trên nền vãi đỏ cho thỏa chí tang bồng.

311e714f3ad5bfd9941ecd6fdaa9cc35
Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình. Xuống đường. Có chiếc áo trắng đi trong nhóm đầu. Có chiếc áo tím giữ chặt chiếc máy để ghi lại khoảnh khắc sẽ trở thành một phần của lịch sữ (của cả hai)

Bức ảnh ám ảnh nhất là bức ảnh thấm nhiều máu nhất. Áo tím ngồi lau. Áo trắng ngồi nói. Luyên thuyên về những câu đại khái: em thấy gì không? Chúng ta đã sống ở một thời đại như thế. Áo trắng nhuộm màu. Đỏ của máu. Sài Gòn khi đó tiếng súng vang vọng trong đêm cùng tiếng ve kêu. Gối đầu vào vòng tay ấy, lắng nghe tiếp những phản đề của Luân Lý & Đạo Đức, đêm ấy áo tím cho đi những gì quý nhất của đời mình. Lảng bảng. Cuộc chuyện trò bỏ lửng:
Bỏ Sài Gòn anh nhé!? 
Đi đâu em!?
Đâu cũng được, miễn là đi khỏi chốn này.
Petrus ký từng nói: “sic vos non vobis”, còn chúng ta sẽ sống vì điều gì!?


1d504ab725b2c2513070c651e5315e95
Anh ngước mặc nhìn. Người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc sống anh sau đêm nằm gối đầu vào cánh tay mình. Thời gian ba mươi tám năm trôi nhanh như cái chợp mắt của đêm Sài Gòn tiếng súng hòa cùng tiếng ve. Trước mắt anh, người phụ nữ trong chiếc áo dài màu xanh, mắt mộng nước, đứng dưới chân Đức Mẹ đang đưa cánh tay đỡ, nắng tỏa phía sau. Nghẹn ngào. Sự thật và dối trá. Tuyên truyền và kêu gọi. Dân chủ & tự do. Sau từng đó năm áo trắng giờ đã phai màu sau một thời chinh chiến.

Anh không còn tin giữ bên mình những quyển sách Luân Lý & Đạo Đức, giá trị sống chìm vào dòng nước ở một ngày con thuyền lênh đênh, thức dậy ở một nơi đợi chờ đón đến bến bờ xa lạ. Đất nước ấy chưa bao giờ anh nghĩ lại trở thành nơi anh dành gần nửa phần đời của mình với nỗi niềm của ngày hôm qua. Trong mọi giấc mơ đêm về, hình bóng quê nhà & đất mẹ vẫn cứ vẫy gọi giữa biển cả mênh mông và xác người nổi lềnh bềnh quanh anh.

Niềm tin & Lý tưởng. Theo dõi tin tức ở quê nhà, nhưng các buổi kêu gọi đấu tranh không còn thấy mặt anh. Anh không thích “hội” với “hè”, anh vùi đầu vào quá khứ, vào lịch sử với những gì sau ba mươi bảy năm nhìn lại là hai phòng sách Triết học chất đầy, bụi phũ mờ. Những đứa con giờ đã lớn, cũng đứa giống anh – đam mê Triết, hỏi về một câu nói: “sic vos non vobis”.

Lịch sử & quá khứ. Anh đặt vé về lại đất Mẹ.

Anh không nghĩ rằng gặp lại em nơi đây 
Em cũng vậy. Người phụ nữ nở nụ cười làm nắng trôi ngang, bỏ lại phía sau có những con người lôi kéo nhau. Một vòng tay ôm. Ướt đẫm vai.

Anh không nghĩ rằng được gặp lại em. Bỏ Sài Gòn đi em.
Sài Gòn độ ấy KHÔNG còn những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những con người CHẲNG CÒN đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình nữa.
(Ảnh: Sưu Tầm )

Bỏ lại Sài Gòn (1)
***

Leaving Saigon

"sic vos non vobis"

“Leave Saigon, will you?”

He turned his back.

The girl in the violet áo dài, once a high schooler gliding through the old Legrand de la Liraye street, had once mesmerized the boy in a white Petrus Ký uniform. Day after day, he cycled there just to catch the fleeting glimpse of her flowing dress, vanishing like a mirage.

He chased that mirage.

The smile she left on her lips — who it was for, only she knew.

Teasing the wind.

Whose delicate hand held down the restless hem in the breeze, leaving her smile trailing behind like an unfinished thought?

Then one afternoon, that violet silhouette no longer drifted like an illusion. It stayed.

Sunlight poured over a path, two shadows intertwined under rustling leaves.

Back then, Saigon was drowning in flying leaflets.

Calls for resistance.

Calls for peace.

Waves of people chasing an ideal worth living for.

She — the violet áo dài — dreamed of a Hippocratic vow, carefully written in cursive on the first page of her notebook, as a tribute to a professor she admired, his name: Biểu Tâm — bold and proud.

Her Tú tài đệ tú exam was a mix of worry and thrill.

She shared those dreams beneath a canopy where seasons had passed, with the boy in white.

After hearing her dreams, he wrote faster.

He wrote thoughts of humanism, national identity, liberation, and went on to analyze Vietnam's place in the Greater East Asia Co-Prosperity Sphere.

His notebook filled with slogans disguised as essays.

Back then, Saigon was drowning in flying leaflets.

Calls for resistance.

Calls for peace.

Waves of people chasing an ideal worth living for.

They marched.

He, in his white shirt, was among the first.

He — absorbed in Logic, Ethics, Eastern Philosophy — read metaphysical concepts and personal antitheses to the Gia Long girl during golden dusks.

News kept coming. War was burning red.

One day, he said, “I’ll take up a rifle.”

Truth and lies.

Propaganda and hope.

Democracy and freedom.

That day, he fell silent — crafting banners with red cloth, chasing his own ideals.

Back then, Saigon was drowning in flying leaflets.

Calls for resistance.

Calls for peace.

They marched.

He was there — the white shirt.

And she — the violet áo dài — clutching a camera, capturing a moment that would become their shared history.

The most haunting photo was soaked in blood.

She wiped.

He spoke.

Rambling:

“Do you see? We lived in such a time.”

His white turned crimson.

Gunfire echoed with the cries of cicadas.

She rested her head on his arm that night, listening again to his theories on Ethics and Morality.

That night, she gave him all she had.

A drifting conversation left incomplete:

“Let’s leave Saigon, shall we?”

“Where to?”

“Anywhere. As long as it’s not here.”

“Petrus Ký once said sic vos non vobis... But what do we live for?”

He looked up.

The woman had vanished — the same woman who had disappeared from his life after that one night.

Thirty-eight years passed like a blink in Saigon’s sleepless night, gunfire blending with cicadas.

Before him now stood a woman in a sea-blue áo dài, eyes glistening, beneath the outstretched hand of the Virgin Mary statue — sunlight behind her.

Choked up.

Truth and lies.

Propaganda and hope.

Democracy and freedom.

His white shirt had faded after the war.

He no longer clung to Ethics or Morality books.

His values were washed away on a day the boat drifted across alien waters, only to awaken on an unfamiliar shore.

A land he never imagined would become home for half his life — filled with memories of yesterday.

Each dream still carried the scent of home — motherland calling across the ocean, among drifting corpses.

Faith and Ideals.

He still followed the news from home.

But no longer joined the rallies.

He disliked "associations" and “crowds.”

He buried himself in the past — in books and history — with two rooms full of dusty philosophy texts.

His children had grown. One of them, just like him, obsessed with ideas, once asked:

“Dad, what does sic vos non vobis mean?”

History & the past.

He booked a flight — back to Motherland.

He never expected to see her again.

Neither did she.

She smiled — sunlight crossed between them, while behind, people tugged each other in indifference.

They embraced.

Her shoulder wet.

“I never thought I’d see you again.”

“Let’s leave Saigon, will you?”

Saigon no longer has flying leaflets.

No more calls for resistance.

No more calls for peace.

And no one left searching for a life worth believing in.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...