Nó ngồi ở nhìn nắng bắt đầu lan vào Starbucks ở một trưa cuối tuần, thả hồn lướt đi cùng gió cho ngập tràn cảm xúc như những chiếc xe xuôi dọc trên con đường Phan Xích Long bên dưới. Nó thấy khá bối rối để sắp xếp lại ý từ khi bắt đầu tham lam thay đổi góc độ viết – góc độ từ một người sếp.
Lúc nảy sinh việc thay đổi này là khi nó may mắn có cơ hội được gặp & nói chuyện với nhiều người sếp trong guồng máy của gã khổng lồ Toyota và biết được những gì họ đang suy nghĩ. Một phần. Nó nghĩ đấy là tài sản vô giá cần được viết ra, ghi chép lại để những con người trẻ sống lâu như nó bớt loanh hoanh trên con đường danh nghiệp.
Từ một trưa trời nắng hạ, trên nóc nhà SAMCO ấy. Nó ngồi ăn trưa cùng anh - người đàn ông tóc đã nhuộm màu khói bay, tuổi đã đi qua phía bên kia triền dốc vẫn trẻ trai cùng khói óc hài hước qua từng mẫu chuyện hóm hỉnh được kể với gương mặt tỉnh bở khiến người nghe bật cười.
Anh làm việc đến từng tuổi này thì tiêu chí nào của một nhân viên được anh đánh giá cao nhất? Nó tò mò hỏi như để làm quà.
Sự trung thành. Không do dự dù chỉ một phút, anh trả lời.
Nó thấy chới với vì nhận được câu trả lời quá nhanh. Nó nhìn người ngồi trước mặt, nghĩ ắt hẳn trên con đường đi đấy, không ít lần anh phải niếm trãi sự cay đắng vì bị phản bội hoặc vong ân. Tiêu chí hàng đầu không phải là kỹ năng & kinh nghiệm. Nó thấy chữ “tin” mình sử dụng trong những buổi chia sẻ với những mái đầu trẻ nên mở rộng ra luôn cả định nghĩa này.
Nhưng trong một tập thể nhiều nhân viên như thế này làm sao anh phân biệt được ai có ai không? Nó phát hiện ra mình đang hỏi một câu khá thừa sau khi nói.
Vì ở một tập thể với thời gian gắn bó trên mười năm không còn là chuyện xa lạ ở nơi anh làm & dựng xây thì câu hỏi kia là thừa thải.
Biết chứ sao không em, lính mình mình biết chứ. Nhiều đứa trước mặt thì cười nói với mình, sau lưng nó chửi liền sau khi nói chuyện vừa xong. Anh đủng đỉnh vừa trả lời rừa hớp một miếng nước khi ánh mắt bỏ đi ra ngoài trời nhìn những chiếc xe chơi vơi đang đợi vài người khách đến xem.
Như bao lần nó thấy hứng thú khi lắng nghe được suy nghĩ của một con người trãi nghiệm. Sự trãi nghiệm được trả giá bằng thời gian.
Nó nhìn đôi mái tóc ấy cười khà hỏi: Vậy anh có thấy rằng em nịnh anh không?
Anh cười: Mày nịnh anh thì được gì?
Khoảng trưa trên căn gác mái đấy, thằng nhóc sống lâu biết được suy nghĩ anh – tổng giám đốc của một xí nghiệp – sự trung thành là tiêu chí hàng đầu để lựa chọn một nhân viên.
Nó lắng nghe & im lặng. Sự tôn trọng là cần thiết đối với một người như anh. Dù rằng bản thân nó biết rõ việc đó rất khó xác định & lý thuyết cần được kiểm chứng trước khi được viết ra.
Ở một buổi trưa khác mang quà về từ biển cả, gặp lại gương mặt người phụ nữ ấy trong ánh mắt rạng ngời với cuộc sống mới, nó kiềm mình lại không nói về những gì đã diễn ra để cho buổi trưa ấy chỉ lắng nghe những câu chuyện khi nhịp đời thay đổi thế nào. Sợ. Tâm trạng tồi tệ lại về với người phụ nữ ấy đã phải chịu quá nhiều nghĩ suy.
Sự trung thành – tôi trung không bán chủ
…
Em nhìn nó, thú nhận rằng không nghĩ một người đã từng nhận của chị nhiều thứ, quanh quẩn bên chị như một bạn đồng thuyền, lại gạt bỏ đi tất cả lúc người mới lên tàu với khẳng định một điều kết quả hiện tại là sự cố gắng duy nhất của bản thân. Chua chát. Nó kiềm chế không phát ra những điều đang giận dữ, sợ làm ảnh hưởng đến một nghĩ suy một chiều.
…Lần hai
Nó nhìn email, tin nhận trong vài ngày lan chạy khắp công ty, người mới chưa đi, cự ly được xác định, gạt ngang không thương tiếc, phũ phục dưới dòng cc như một kẻ biết điều. Chết lặng. Nó để ý đến sau lần kể đấy, thấy rằng điều đó không phải là ngẩu nhiên.
Thế thời, thời thế, thời phải thế. Câu nói của Võ Tắc Thiên chẳng lẽ là tuyên ngôn dành cho phụ nữ? Dường như không phải vậy, người phụ nữ ấy hiểu rõ vấn đề “nợ thế, nợ thời” trước câu nói ấy. Câu nói ấy không phải chỉ diễn tả sự thức thời!
Thấy sự trung thành bị lung lay. Sự trung thành đối kháng sự thức thời – chuyển hóa nhẹ nhàng qua ngôn ngữ đời thường thành sự ăn ở - điều tồn tại vốn thường ở cái gọi chợ cơ quan. Ai cũng biết, hỏi – biết điều có không? Đôi khi phải biết khấu đầu, gật sâu & hiểu đâu nắm quyền sinh sát là yếu tố để tồn tại lâu dài? Rối rắm.
Nó muốn hỏi hai con người ấy lại thôi vì nghĩ câu trả lời vẫn là nụ cười nhẹ nhàng khi cuộc đời đã niếm trãi những điều ấy. Như một sự tiên đoán trước người phụ nữ ấy đã từng dặn dò nó cách đó ba năm: Em phải làm sao để quản cô này! Đâu hay ngày này đến vội lúc nó vẫn còn loay hoay tập tành bỏ quên.
Quá nhiều để một điều bất thường trở thành bình thường. Sự trung thành vì thế mà đắt đỏ & không phải ngẩu nhiên trở thành thứ đầu tiên người quản lý đang kiếm tìm!?
Quá nhiều để một điều bất thường trở thành bình thường. Sự trung thành vì thế mà đắt đỏ & không phải ngẩu nhiên trở thành thứ đầu tiên người quản lý đang kiếm tìm!?
Kiểm chứng điều anh nói, đau đáu chả nói được gì ở buổi trưa nắng đầu xuân rọi xuống hòn ngọc Sài Gòn ấy, chỉ muốn bỏ ra ngoài, gọi điện nói với anh rằng: sự trung thành em chưa học tới vì sự trung thực em đang cần phải học xong.
(Ảnh: Sưu Tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét