Thử tra google, hơn hai triệu kết
quả được tìm trong khoảng 0.52 giây khi chọn từ khóa là câu nói của người phụ nữ
năm mươi chín tuổi sống ở vùng núi Lâm Đồng tham gia cuộc thi Việt Nam’s got
talent 2016 (một phiên bản của American’s got talent) đã trả lời cho câu cảm thán
về một cuộc đời quá cơ cực. Câu nói trở nên nổi tiếng. Tất cả các trang báo bắt
đầu đưa tin về một triết lý sống. Lạc quan.
Khi người ta bị tổn thương, thường
tự vỗ về mình
Anh – một gã đàn ông phong trần cất
chưng những giọt buồn quá lâu trong tâm hồn sau quá nhiều vấp ngã đi tìm cho
mình sự lạc quan, an ủi ấy; sẻ chia qua viber câu chuyện về người phụ nữ đó ở một
tối nó trở lại Sài Gòn. Sân si. Đáp lại. Liệu đấy có phải là một sản phẩm của
truyền thông!? Ai là người liên lạc với người phụ nữ ở một nơi không điện, thiếu
nước ấy? Tại sao lại chọn đúng chương trình này như một cách để …thoát nghèo tạm.
Mâu thuẫn. Phía anh lặng im như bao lần. Kết. Đấy quả thật là một câu nói hay
trong cuộc sống này.
Thật ra, nó biết câu nói ấy trước
anh khi được youtube giới thiệu vì mức độ phổ biến của đoạn clip tại Việt Nam.
Nó đưa cả câu nói ấy vào cái ngày nó trở lại Nha Trang để gặp gỡ những con người
chọn một nghề sales. Vẫn như lần đi phố núi, về với phố biển nó tiếp tục sẻ
chia về cách làm sao để khách hàng quay trở lại – cho kẻ sang sông không chỉ lụy
đò mà còn vì cả một kẻ đưa qua. Thiệt tình. Mấy gương mặt thời gian làm phai sớm,
nắng rọi làm sạm da cho vài giây đặt lại chút lặng cho đời mình như thông điệp
nó muốn truyền tải. Thử một lần suy nghĩ thấu đáo hơn để lựa chọn một con đường.
Thấy gập ghềnh những cuộc đời không bao giờ được phép quay đầu lại. Thử một lần
suy nghĩ thấu đáo hơn để lựa chọn một con đường.
Nha Trang ngày về đón nó bằng từng làn
gió lạnh trái trời, tạt từng cơn vào người khi vừa đáp xuống sân bay. Liên tưởng đến mấy
bài mạng viết về chính trị, đâu đó như điềm trời báo dữ khi cụ rùa Hồ Gươm đột
tử đến miền Bắc ngập tuyết rơi để rồi lay lắt đến cả Trung, Nam. Trái mùa. Gió
dập từng cơn.
Những con người sales tụ lại,
chuyện trò trên chiếc xe Fortuner chở được đến mười người. Ăn trưa. Ăn như chưa
từng được ăn. Bỏ đũa. Dừng sớm. Thấy răng nhai cơm như nhai sạn. Không lùa được
như kiểu cơm đường, cháo chợ mọi khi.
Nghe tiếng bàn bên cạnh xì xào tiếng
Hoa. Hỏi những kẻ đi cùng để xác nhận có nhầm không. Lạc bầy. Nghe câu trả lời đâu đó cả con đường nơi ngồi
ăn đó toàn người Hoa. Chết lặng. Nha Trang giờ xa vắng những tiếng Nga.
Sân bay đón chào những vị khách
“láng giềng” quá đông, nó hỏi em nhìn giúp nó đằng xa có phải quầy đằng
xa chỉ ghi toàn chữ tiếng Hoa. Em gật đầu xác nhận. Lạc giọng. Thấy bàn bên cạnh,
có người đàn bà ngồi ở quán café tự nhiên thay tả cho cháu rồi thản nhiên để lại
miếng tả…nói gì đó bằng tiếng Hoa chắc là…quà cho quán. Tự nhiên. Cảm giác mình
lạc lối. Lạc lối chỉ ở Nha trang hay còn đâu khác!?
Thì thầm câu người phụ nữ nói: Không sao đâu, bình tĩnh sống! Để rồi chờ
tiếng loa báo giờ chuyến bay cất cánh về
Sài gòn & nhận được tin anh sẻ chia qua viber câu chuyện về người phụ nữ đó.
Thấy lòng sân si tràn đầy khi câu nói về một triết lý sống bị làm lệch lạc ý
nghĩa chỉ vì đặt tông giọng cao thay trầm: Không
sao đâu, bình tĩnh sống! Mỉa may. Cay. Nghẹn.