Nó từng ví von như thế trong mấy
cuộc sẻ chia ban đầu cho mấy kẻ lần đầu gặp gỡ, tình cờ hay mơ mộng về một giấc
mơ sales - lấp lánh ánh hào quang khiến người khác phải ngưỡng mộ nhìn từ vóc
dáng bề ngoài đến tác phong, trong mỗi cuộc chơi, chuyện trò luôn là người nổi
bật (vì đơn giản đấy là những thứ cơ bản sales cần để ở lại trong mắt tất cả mọi
người, ít ra là với khách hàng để rồi trong ngổn ngang già, non đoán hình dong
đó, họ muốn lưu giữ lại một hình ảnh trong tâm trí của một kẻ muốn quên mình)
Ví von vậy đã đủ chưa?
Chả biết!
Chỉ biết câu chuyện diễn ra trong
một bối cảnh khác để nó bắt đầu nhớ đến cái ví von lúc đầu. Thằng ku tiến vào gặp
nó, mặt đỏ, mắt xuất hiện những đường chỉ đỏ, đâu đó như báo hiệu tuyến lệ bị
ngăn chặn giữa chừng, giọng run run hỏi: có cần thiết phải vậy không anh, chẳng ai,
chẳng ai…
Tôn trọng mình! Nó tiếp lời.
Vốn dĩ đã quá quen với những ngày đầu như thế, những ức chế vẫn chưa nhạt phai,
những bế tắc vẫn còn lẫn quẫn đâu đây ở cảm giác ban đầu ấy nên câu chuyện của
những mái đầu trẻ không còn là chuyện lạ với nó.
Nó bắt đầu ngăn dòng cảm xúc trẻ
lại với những thứ chưa từng gặp, với những việc chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với
mình…như vậy. Thấy vị chua chát làm tê đầu lưỡi khiến môi run không thể nói hết
trọn lời.
Nó chưa đủ già để dạy đời một đứa
trẻ kém chưa đủ chục. Nó chưa đủ chín để nói về những triết lý thâm sâu; đại để:
muốn người khác tôn trọng mình, mình phải
tôn trọng họ trước đã.
Khó quá bỏ qua.
Thằng ku cần giải pháp.
Nó cho giải pháp nhưng nói thằng ku không phải
giải quyết với tâm trạng thế này. Quay lại với vị trí mình chọn – kẻ đưa đò. Nó cần một sự bình tĩnh từ thằng
ku bắt đầu tiếp công việc đó.
Việc cần làm không phải là buông
bỏ, điều này hơn ai hết là tối kỵ với người sales. Họ có rất nhiều lý do để cố
gắng. Điều đó không nằm hẳn hoàn toàn ở chỉ tiêu.
Nó cho em một lý do nữa: Nghĩ
đến sales và khách hàng, hãy tiếp tục vì họ nữa chứ không chỉ riêng em.
Những con người xứng đáng để qua gặp kẻ ở bên sông - quá xa để nhìn thấy, quá mờ
để có thể nhận ra dáng hình của kẻ sắp qua sông; chỉ có những kẻ như nó và thằng
ku may mắn có được điều đó thì việc còn lại là phải cố gắng vững tay chèo để
lèo lái con đò đưa khách qua sông. Thuận dòng; không nghịch nước, khéo
chòng chành nửa đường làm lỡ khách qua sông. Đủ gần để nhìn thấy, đủ rõ để làm
cùng từ người chờ ở bên sông.
Thế thôi là đủ rồi!
Thế thôi là tôn trọng!
Thế rồi ở một hôm nào đấy, khách
qua sông tìm đường quay trở lại, đứng ở đầu bên ấy, cất tiếng to vang gọi đúng
tên chứ không còn hai chữ: đò ơi!
P/s: Viết từ một độ Sài Gòn bắt đầu
giận lẫy với những cơn say nắng giữa ngày để chiều về lất phất ngắm mưa bay rồi
đêm về nặng hạt ngập khắp một ngỏ quanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét