Don't worry about failure; you only have to
be right once.
Em gọi nó vào lúc phố đã lên đèn,
những sinh hoạt về đêm bắt đầu khi các cuộc mưu sinh sáng ngày quay trở về nơi có
ai đó hoặc giản đơn là căn phòng trống đợi chờ.
Hỏi đúng số anh, em giữ chút kiềm
chế còn sót lại với giọng nấc nghẹn vì một nổi uất ức trọn ngày; tính cặn kẽ
thì hơn thế nữa, chẳng qua là dồn nén đếm trọn được một ngày rồi bùng phát thế
thôi.
Em hỏi về một tình huống – nói
như độc thoại gần như không phải để nghe lời anh kiểm chứng đúng sai - khi áp dụng
cách anh dạy nói đúng 2 từ: bên em – vì với khách hàng đơn giản
nghĩ chúng ta là Toyota. Không cần phải
phân biệt làm gì vô nghĩa. Chuyện chẳng qua chỉ là thế.
Nó ngắt lời em, chỉnh từ đấy chỉ
là chia
sẻ chứ có dạy gì đâu em. Bởi xét tuổi đời, tuổi nghề nó vẫn còn quá trẻ ở
thế giới gã khổng lồ này. Em chặn lời: không biết người ngoài thế nào nhưng với
em, người dạy em thì em gọi người đấy là thầy thế thôi. Và đấy cũng là lý do em
gọi anh.
Vì một trường hợp khách hàng xử
lý quá lâu, thêm mấy câu chuyện dùng dằng chẳng đầu chẳng cuối làm em đứng giữa
phải xử lý những phàn nàn – hai từ viết cho nhẹ nhàng, mắng chửi là từ dịch ra
theo ngôn ngữ đời thường của người sales. Nghẹn ngào. Em đứng ra chịu đựng những
lời ấy, không biết bày tỏ cùng ai vì một lời hứa đến tận cuối ngày không thể thực
hiện được và biết rất rõ ràng rằng lỗi chẳng do em. Em hỏi việc đấy đúng hay
sai sau khi đã giải bày.
Nó lắng nghe trọn vẹn. Một nổi niềm.
Ức chế riêng mang. Thấy đâu đó một thời trẻ trâu quay trở lại với bao nổi ức
nghẹn đến chẳng nói được thành lời, không biết tìm ai để giải bày, ngồi viết ra
vài dòng để xã cơn rồi delete đi khi chẳng thể viết cho trọn hết cảm xúc ngày.
Nó đáp lại lạc đề. Một lời giải.
Giống như đề mở, em đã chọn cho mình một đáp án, chẳng qua là sự ức chế cuối
ngày về một sự sẽ chia thiếu vắng. Từ đồng đội. Vì nghĩ rằng trong câu chuyện đấy
lỗi lầm không phải của riêng em, thì cớ làm sao phải giải quyết đến trọn ngày.
Một mình. Lẻ loi.
Thêm chú thích |
Nó nghĩ ra giải pháp. Một giải
bày. Đối diện thực tế. Khách hàng cần biết sự thật và nhận một lời xin lỗi. Chỉ
có thế thôi. Điều cần làm lúc này là phải vượt qua sự sợ hãi đó, vốn dĩ tồn tại
thường trực ở người sales mà không phải ai cũng đủ làm việc đó. Một mình. Nếu cần
nó sẽ gọi thay em. Ở đầu dây phía kia, những tiếng nấc vơi bớt đi nhiều. Niềm
tin đã trở lại. Nó nhắn nhủ rằng việc đấy hoàn toàn đúng chẳng sai, việc em kiếm
tiềm chữ “tin” đã khó thì đừng để chữ “sợ” hình thành rồi lưu manh cướp, giết một
chữ “tin” không dễ kiếm tìm. Em ậm ừ tiếp nối chẳng phải là để kiểm chứng mà chẳng
qua là để xã bớt những gì mình đã tin yêu. Thế thôi. Cám ơn anh để kết thúc một
cuộc gọi có gì sẽ liên hệ anh. Đêm ấy trời không trăng đường vẫn sáng lên lạ
thường.
(Ảnh: Sưu Tầm)
(Ảnh: Sưu Tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét