"Muốn lấy lòng đàn ông có rất nhiều cách: cách hạ thừa là cứ chiều theo ý họ, như vậy họ sẽ rất mau nhàm chán; cách trung thừa là lúc xa lúc gần, làm cho họ khao khát nhưng không hoàn toàn chiếm được; còn cách thượng thừa là muốn mà không được".
Xuân về rồi em ha? Hắn thả khói bay vào lẫn vào trời sương, sương hay khói chẳng còn phân biệt ở một dốc bản làng. Hắn nhìn em người con gái từng trong vòng tay hắn. Ấp ôm. Tưởng chẳng rời xa trong tiếng ghẹo đùa đẹp đôi của bạn bè cùng lứa. Hắn tự tin về mình. Thật vậy! Hắn thấy mình có đầy đủ những gì em cần. Một vòng tay vững chãi ở mỗi độ đông về ngồi bên trong lắng nghe từng nhịp thở vụt qua. Rạo rực. Một tiếng nói ngọt ngào như một khúc hát cất lên giữa đồng ở chiều về dốc bản thiếu từng bước chân qua. Hắn đã từng nghĩ. Đấy chính là gia tài của người đàn ông dành cho một người con gái. Có vậy thôi.
Xuân về rồi xuân cũng qua. Mắt em đi vào làn khói quyện sương. Chiều về bản vẫn như con thú hoang đang nếp mình một góc nào đó sau một ngày đi săn mệt mõi để liếm vết thương sau một trận tàn. Nó ước gì anh nói lại những câu nói của ngày xưa, nửa lại muốn anh đừng nói gì. Lúc này. Nó chẳng muốn và chẳng buồn để ngồi ôn lại những gì đã qua. Sợ. Rát buốt như những gì con người ta gọi là hoài niệm – thứ ngọt ngào đầy đớn đau khi pha màu thời gian. Sự hồn nhiên trôi mất theo lẽ tự nhiên khi con người ta lớn, cuộc sống vùi đầu với nhiều thứ sấp xếp theo định nghĩa của thế gian, miệng đời.
Xuân về em có muốn đi đâu? Hắn bắt đầu lục lại trong đầu những nơi chốn, tưởng mất bặt tăm theo từng ấy ngày tháng.
Hắn đã từng đi lại con dốc của ngày xưa, chỉ khác người ngồi phía sau lưng gã không phải là em. Tưởng chỉ khác đơn thuần đâu hay khác đến bội phần. Không còn cái cảm giác hờ hửng, ngồi phía sau hắn thả đôi tay lên trời tự do, hét cao một giọng trầm ở giữa khoảng không để mọi người phải quay đầu nhìn lại. Hắn có chút sượng sùng vào lúc đó rồi cười xòa, thả đôi tay lên trời tự do, hòa cùng giọng trầm một giọng hét cao để chiếc xe tự lái.
Hắn đã từng trở lại cánh đồng chiều xưa ấy, hắn gảy những nốt đầu chuẩn bị cho một giọng hát cao, bàn tay bắt đầu có những nét vẽ in màu chạy dọc không bao giờ xóa nhòa một tiếng Phạn hắn tìm đâu đó trên mạng trùng với tên em. Cánh đồng vẫn ôm mùi lúa chín, vài hạt lúa ngủ đông quá lâu vẫn chẳng buồn dậy, hắn ngồi đó ngây người với chất men cay. Chẳng biết từ bao giờ, chỉ biết ngày hắn nói với em: “Sự thu hút của đàn ông là những giấc mơ & hoài bão là giả tạo”. Em cười khi rồi bỏ đi từ đấy. Lúc đấy. Hắn biết gia tài của người đàn ông dành cho người con gái. Vậy chưa đủ!?
Xuân này có khác xuân xưa? Em mượn lời một câu hát. Như một người nhiễm bệnh nghề nghiệp thích dùng những từ ngữ thân quen. Cô gái của khát khao nổi loạn ở một thời tuổi trẻ, chắc vì vậy mà em đến với anh – một gã với bề ngoài phong trần, ngông nghênh đến tự đại thích nói về những gì vượt khỏi mọi khuôn khổ. Mâu thuẩn. Trong ánh mắt chết cùng chiều buông, giấc mơ đào tẩu khỏi một bản làng gắn kết những cuộc sống giản đơn theo vòng đời lập lại từ bao nhiêu thế hệ. Đến khi về đất mẹ chẳng thấy lưu lại một điều gì khác biệt ngoài lấy chồng rồi sinh con. Anh vỗ về nó về việc từ bỏ một quyết định ra đi ở một chiều mắt chết.
Xuân này vẫn thế, anh ở đây? Hắn tiếp tục thả khói hòa với sương. Hắn nhìn lại cuộc đời mình. Sắp bước qua bên kia triền dốc của nửa đời người. Quẩn quanh ở một dốc bản. Tự họa. Bằng tiếng hát lời ca và vài ba nét vẽ khắp người ở những đêm về một góc quán café chẳng cần biết người nghe đồng cảm chỉ biết rằng hắn cần hát để mưu sinh. Ngày vượt tháng, tháng vượt năm. Hắn vẫn ngồi đấy thả khói sau những cuộc tình không đếm hết được bao người đã vấn tóc ra đi tìm tổ ấm cho riêng mình nơi bản lạnh phố thưa, không có thừa chỗ cho những tâm hồn lạc loài nổi loạn.
Hắn vẫn ngồi đấy nhìn em bước đi lẫn vào đường phố núi. Tự lúc nào. Đá đã tan làm giọt café đắng nhạt. Thẩn thờ. Em giờ đã khác xưa, bước đi nhẹ nhàng từ tốn sợ làm kinh động một sinh linh đã thành hình. Lúc này & chính lúc này. Gia tài của người đàn ông dành cho một người con gái. Có vậy thôi. Vậy là đủ!?
(Ảnh: Sưu Tầm)