Chiến Phan

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

[Story] Tìm Về Chốn Cũ (Viên Đạn 2) -Back to Where It Began (The Bullet II)

Cuộc sống có những sự trùng hợp liên tiếp nhau tạo thành định mệnh.
photo h-RONALD-L-HAEBERLE-960x540_zpsddfeb765.jpg
Trên chuyến tàu đêm năm cũ, về lại ngôi làng nắng thấm làn môi, mong mõi tìm lại nụ cười đã cách biệt hai mươi năm. Một nụ cười gần như vô vọng, nụ cười làm ám ảnh cuộc đòi hắn. 
…  
Mất ngủ. Chứng mất ngủ kinh niên hành hạ hắn suốt gần năm mươi năm, hắn đập tất cả những tấm gương, kính ngay từ khi hắn trở về nơi hắn gọi là nhà. 
Sài Gòn. Hiển hiện lên rõ nét mỗi khi hắn nhắm mắt lại. Sài Gòn. Hoa lệ và phù phiếm với những cánh bướm đêm luôn luôn dìu dắt hắn và những người đi cạnh hắn trong những đêm say nghe mùi thuốc súng hòa với hơi cồn và khói thuốc. 
photo Saigon19671_zps5f11d60d.jpg Sài Gòn. Hiển hiện lên rõ nét với phố xá đầy những ánh đèn và ngập tràn những thứ mê hoặc các đứa trẻ chỉ biết sống It’s now or never như một sự cổ vũ nhiệt tình phía quê nhà. Hắn dấn thân vào tiếng gọi ấy lúc đi và quên mất khi đặt chân đến. Sài Gòn. 
Và rồi đi hết Sài Gòn, bắt đầu nhiều địa danh hiện lên như một chuyến tàu nhanh mà ngày ngày hắn đều phải đi trên con đường ấy. Những hàng cây xanh ngát, những cánh đồng trĩu hạt thản nhiên trước đạn bom giày xé, những đứa trẻ chơi đùa giữa những hố tránh bom. Từng hình ảnh như tham gia một cuộc chạy việt dã lớn. 
photo 577010793_aef74d5ea2_o_zps6e28dbfc.jpg
Hình ảnh cuối cùng trong cuộc chạy việt dã ấy là hình ảnh của người con gái trong chiếc áo bà ba đen đứng ở đầu ngọn gió với những sợi tóc bay bay, tay bồng đứa trẻ trở nên ám ảnh hắn. 
Vài người cố dậy và bỏ chạy. Họ không thể và ngã xuống. Tôi nhớ có một người phụ nữ, chị ta đứng dậy và cố gắng làm việc đó - cố gắng chạy - với một đứa bé trên tay. Nhưng chị không thể. 
Hắn thấy từng người, từng người ngã xuống rồi hắn bắn từng phát, từng phát một cho đến khi như trở thành một kẻ say máu và hắn lồng lộn lên không còn tự chủ với bất kỳ sự vật nào xung quanh chuyển động. 
Hắn chẳng hiểu vì sao nước mắt hắn cứ ràn rụa ra mà hắn phải loay hoay để giấu diếm những giọt nước mắt được cho là yếu đuối của mình. 
Đất nước hình chữ S ám ảnh hắn, những phương thiện thông tin đại chúng dường như đưa tin về sự việc một thời gian rồi chìm hẳn, với hắn như thế là chưa đủ. Hắn lọ mọ tìm tòi và học tiếng Việt từ làn sóng nhập cư, hắn tìm kiếm những bài báo đưa tin về sự việc liên quan để rồi hắn cắt tỉa gọn gàng từng bài viết đưa vào trong quyển vở lưu ký. 
Đồng đội có người biết được bảo hắn điên rồ và lánh xa hắn. Hắn biết, tất cả những điều đó vẫn là chưa đủ cho những gì đã gây ra. Hắn bị ám ảnh về hình ảnh người phụ nữ ấy. Người phụ nữ ấy đã từng nở với hắn một nụ cười ngay khi hắn bước chân vào làng và hắn thấy mình đàn ông hơn bao giờ hết khi đưa cánh tay cuồn cuộn sức trẻ đỡ người phụ nữ ấy khi vấp phải cây để rồi chính tay hắn bắn chết người phụ nữ ấy cùng với đứa con sau khi giết các thành viên khác trong gia đình. 
Gã thanh niên ngày ấy đã quyết định trở lại đất nước hình chữ S một lần nữa. 
photo 02saigo196566e6eh_zpsf979dcc3.jpg
… 
Cám ơn cô! Hắn nói với người con gái trước mặt hắn với một giọng trầm. 
Về điều gì? Cô hỏi hắn với thái độ dửng dưng, cô đưa lòng hai bàn tay đón lấy hơi nóng của tách ca cao đang tỏa ra. 
Về sự thật. Hắn vẫn giử giọng trầm. 
Nếu về sự thật thì ông không cần phải cảm ơn tôi, vì sự thật là sự thật và không có bất kỳ ai có quyền che dấu nó, vấn đề chỉ là thời gian ngăn hay dài để người ta nhận biết được sự thật mà thôi. Cô đáp lại lời hắn bằng một thái độ khá khinh khỉnh nếu nói chính xác hơn đấy chính là sự khinh thường trong tiếng thở dài của hắn. Hắn của ngày hôm nay đã trở nên già nua với đầy nếp nhăn trên khuôn mặt đầy khác xa với tấm hình đã phai màu trên chiếc kệ phía sau. 
Và không phải ai cũng đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật ấy vì nhiều khi sự thật ấy sẽ bức tử những người xung quanh họ - những người họ hết mực thương yêu. Hắn nói sau tiếng thở dài. 
Ý ông muốn nói đến vợ mình – Catherine!? Cô tiếp lời. 
Phải. Tôi đã quay trở lại đất nước hình chữ S ấy để tìm sự thứ tha cho mình, những tưởng rằng mọi thứ đã xóa nhoà khi tôi gặp được cô ấy nhưng thật sự ra vẫn còn một bóng ma đeo bám tôi. Hắn gật đầu. 
 … 
photo 36571_517876518223686_738798855_n_zps187f3a81.jpg Hắn đến đầu làng khi mặt trời vẫn còn chưa dậy, tiếng gà gáy đâu đó vang lên từ phía trong làng, mùi của buổi sớm tinh khiết sọc vào mũi hắn khiến những tưởng như nơi này chưa từng hứng chịu đạn bom hay biển máu. 
Quả thật, thời gian làm bom đạn vùi sâu và những cái chết đã đi vào quá khứ. 
Hắn không biết dư âm của ngày tàn khốc ấy có còn không, chỉ thấy ngày về Sơn Mỹ khoát lên mình mãnh áo mới của những căn nhà khang trang, đâu đó trong làng vẫn giữ lại con đường đê với những cánh đồng lúa xanh. Trong lúc này đây, tay hắn, trán hắn, lưng hắn bắt đầu rịn mồ hôi và cơ thể hắn gần như không điều khiển nổi khi thấy một bụi tre làng. 
Hắn đảo mắt xung quanh như sợ ai đó bắt gặp hắn và sẽ dí súng, dao, rựa hay bất cứ thứ gì có thể gây sát thương vào người hắn. Hắn cũng muốn được giải thoát đi cho nhẹ nhàng nhưng mặt khác lý trí hắn bảo rằng hắn chưa chuẩn bị cho điều đó vì không biết những người đó họ có giải thoát cho hắn nhẹ nhàng như hắn tưởng không. 
Bóng ma đó chính là sự lạm dụng tình dục và cưỡng hiếp tập thể. Cô không còn giữ được bình tĩnh khi nói đến đây. 
Hắn ngồi im lặng đón nhận sự phán xét của cô. 
Và ông cám ơn tôi vì đã nhờ tôi mà ông và những đồng đội của ông sẽ về với Chúa một cách thanh thản khi chỉ nhận sự chỉ trích của mọi người vào cuối cuộc đời, đúng không? Cô tiếp tục tấn công hắn. 
Hắn gật đầu cam chịu. 
Ông và những đồng đội của ông sẽ không được về với Chúa đâu, hẳn là địa ngục đang chờ và bản thân tôi thật sự không hiểu sao con người ta có thể độc ác và hèn hạ khi không dám nhìn thẳng vào những tội lỗi mình đã làm mà còn tiếp tay che dấu một tội ác. Cô muốn xã ra bằng hết những từ cay nghiệt nhất để nói về hành vi đó. 
Cô nói đúng! Thật độc ác và hèn hạ! Càng ích kỷ hơn khi tôi đi tìm sự thứ tha khi bản thân mình không dám lên tiếng về sự thật ấy. Hắn bắt đầu dằn vặt mình. 
Tôi muốn hỏi ông một điều, người lính già “quả cảm”? Cô lườm nhìn hắn. Nếu như tôi không phát hiện chi tiết mâu thuẫn trong bức ảnh người phụ nữ mặc áo bà ba đang cài lại nút trước khi các ông nã đạn thì ông sẽ… tiếp tục… im lặng… đúng không? Cô nói chậm rãi những từ cuối, khi khóe mắt của cô bắt đầu xuất hiện những chỉ máu.
... 
Hắn chỉ có thể đứng trước bụi tre ấy đúng một phút khi mồ hôi của hắn bắt đầu túa ra như mưa và những tia nắng lúc này xuyên qua bụi tre như bắn thẳng vào ngực khiến hắn gần như không thở được. 
Hắn bước vội đi và dừng lại trước một tượng đài lúc này nghi ngút khói nhang, hắn không rõ ai đã thấp những nén nhang ấy sớm đến vậy. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc lưng nhưng hắn lấy lại sự bình tĩnh và đến làm một điều tương tự như người trước đã đến. Thấp một nén nhang cho những người đã khuất. 
Phải. Hắn trả lời. 
Cô nhìn hắn không nói nên lời sau khi nghe câu trả lời. 
Thế thì không cần ông phải cám ơn tôi vì điều đó. Cô lấy lại bình tĩnh. Người mà ông cảm ơn chính là vợ ông vì ông đã tìm được sự tha thứ thật sự. 
Tôi biết. Hắn đồng tình với cô. 
Tôi nghĩ là ông sẽ không biết nhiều như ông nghĩ. Vì người phụ nữ ấy đã biết được bóng ma đeo bám ông dù ông dấu kín khi nghĩ rằng đã được thứ tha sau lần đầu quay trở lại Việt Nam và gặp Catherine. Cô đáp trả đắc thắng khi hắn nhìn cô sững sờ. Catherine chính là đứa trẻ mà người phụ nữ ấy bế và người phụ nữ cài lại chiếc nút áo đó đã hứng đạn cho Catherine. Cô đứng dậy bỏ đi khi lưng hắn đỗ ập vào ghế. 
photo 13125015134fce293e93_zpsb1622f84.jpg 
Trên những hoa đèn chập chờn công viên 
Bỗng thấy in hình một miền tre xanh 
Đôi bé quê mình quỳ gục trên mương 
Anh lớn tay choàng chịu đạn cho em 
(Phạm Duy)

Hắn ngồi thẫn thờ thật lâu trước tượng đài, nén nhang đã cháy gần tàn mà hắn không hay biết. Gió sớm thoảng qua, cuốn theo những làn khói mỏng như lời thì thầm từ cõi khác. Bóng cây tre đổ dài, lay động như những vệt ký ức vẫy gọi về.

Có lẽ, hắn sẽ chẳng bao giờ được tha thứ hoàn toàn. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, khi nhìn Catherine bỏ đi với dáng vẻ bình thản mà cương quyết, hắn hiểu được một điều: Tha thứ không phải là quên lãng. Mà là dám đối diện, dám kể lại, dám cho quá khứ một cơ hội để không còn là vết thương, mà trở thành một phần của bài học nhân loại.

Một con chim sẻ nhỏ đậu xuống cành tre, rồi cất tiếng hót ngắn ngủi giữa không gian im lặng. Hắn ngước nhìn, thở ra một hơi dài, thật dài như thể vừa trút đi một gánh nặng.

Rồi hắn đứng dậy, lần đầu tiên trong suốt mấy mươi năm, lưng không còn cúi gập.

Hắn quay lưng bước đi – không phải để trốn tránh, mà là để bắt đầu viết lại một chương khác, thành thật hơn, đau đớn hơn, nhưng cần thiết hơn – một chương đời mà ở đó, ký ức không còn là nhà tù, mà là chứng nhân.

***

Life is a chain of coincidences that together form destiny.

On that last night train of the old year, he returned to the sun-kissed village, lips chapped with longing, hoping to find a smile lost twenty years ago. A smile now nearly hopeless—yet it haunted his entire life.

Insomnia.
Chronic insomnia had tormented him for nearly fifty years. He smashed every mirror and reflective surface when he first returned to the place he dared call home.

Saigon.
Its image burned clear every time he closed his eyes. Saigon—the glorious and the decadent, filled with night butterflies that led him and his drunken comrades through smoke, liquor, and the scent of gunpowder.

Saigon sparkled, the streets aglow and full of things that bewitched the youth who lived by “It’s now or never” like a cheer from home. He dove into that call—and forgot it the moment he arrived. Saigon.

And then, beyond Saigon, place after place flashed by like a speeding train. Green trees, heavy rice fields undisturbed by bombs, children playing in bomb craters—each image part of an endless marathon.

The final image in that marathon was of a woman in a black bà ba shirt standing in the wind, strands of hair dancing, carrying a child in her arms—an image that would torment him forever.

Some tried to get up and run. They couldn’t—and fell.
He remembered one woman, standing and trying to flee—with a baby in her arms. But she couldn't.

He watched each person fall, and then he fired. One by one, until he became a blood-crazed beast, unable to control himself.

He didn’t know why his tears flowed so freely—only that he struggled to hide what others would call weakness.

The S-shaped country haunted him. The media reported the event for a while, then fell silent. But for him, it wasn’t enough. He studied Vietnamese through waves of immigrants, collected every article about the incident, clipping them carefully into a journal.

His comrades called him crazy and avoided him. He knew—even all that wasn’t enough.
He was haunted by her.
The woman who once smiled at him when he entered the village.
He had felt more like a man than ever before when he caught her as she stumbled over a branch.
Then he pulled the trigger.
He killed her.
And the child.
After killing the rest of her family.

That young soldier had returned to the S-shaped country one more time.

"Thank you," he said to the young woman in front of him, voice low.

"For what?" she asked, indifferently, warming her hands on a cup of cocoa.

"For the truth," he replied, still low-voiced.

"If it’s about the truth, then there’s no need to thank me," she said coolly. "Truth is truth. No one has the right to hide it. The only question is how long it takes people to recognize it."

Her words carried contempt—not just in her tone but in the sigh that followed.
He—now wrinkled and weary—bore little resemblance to the faded photo on the shelf behind them.

"Not everyone is brave enough to face that truth," he sighed. "Because sometimes it destroys those they love most."

"You mean your wife—Catherine?" she asked.

"Yes. I came back to this land seeking forgiveness. I thought I’d found peace in her—but something... something still haunted me."

He reached the edge of the village just before dawn. A rooster crowed somewhere deep inside. The crisp morning air filled his lungs—he could almost believe this place had never seen bombs, never drowned in blood.

Time had buried the war.

He didn’t know if the echoes of that brutal day remained. All he saw was a new Sơn Mỹ—modern houses, lush rice fields, the old dirt path still there. But as he spotted a familiar bamboo grove, his hands, his brow, his back began to sweat uncontrollably.

He scanned around, afraid someone might spot him and raise a weapon.
Part of him wanted release—an end.
But reason held him back: would they really end it quickly, kindly, if they found him?

"The real ghost..." she said, voice shaking, "was the mass rape."

He sat still—receiving her judgment in silence.

"You thank me," she pressed, "because now you and your comrades will die with only condemnation at the end of your lives? Peacefully? Is that it?"

He nodded, defeated.

"You won’t meet God," she spat. "Hell waits for you. I can’t understand how men could be so cruel, so cowardly—hiding their crimes and helping cover them up."

"You’re right," he whispered. "Cruel and cowardly. And selfish—to seek forgiveness without even speaking the truth."

She leaned in. "Let me ask you something, you brave old soldier. If I hadn’t noticed the contradiction in that photo—the woman in the black shirt fastening her buttons before the gunfire—would you have stayed silent?"

She spoke slowly now. Her eyes reddened.
...

He stood before the bamboo grove for just one minute.
Sweat poured like rain.
Sunlight pierced through the leaves—sharp arrows into his chest, stealing his breath.

He rushed away.
He stopped at a monument veiled in incense smoke.
He didn’t know who had come so early.
A chill climbed his spine.
But he steadied himself and did the same.
He lit an incense stick. For the dead.

"Yes," he answered.

She looked at him, lost for words.

"Then there’s no need to thank me," she said quietly.
"Thank your wife. She’s the one who truly forgave you."

"I know," he replied.

"No," she said. "You think you know. But she knew. She knew the ghost followed you even when you thought you’d buried it, even after your first return to Vietnam. Catherine—" she paused, watching his face pale, "—was that child.

"The one that woman protected.
The woman who smiled at you,
Caught by your arm,
Shot by your gun,
Buttoning her shirt—
To shield Catherine."

She stood and left. He collapsed into the chair.

"On flickering park lights
I see the shape of green bamboo
Two children from the countryside
The brother takes bullets for his sister..."

(Phạm Duy)

He sat still for a long time before the monument, the incense stick burning nearly to ash without him noticing. The early breeze carried the faint smoke like a whisper from another realm. The shadows of the bamboo trees stretched long across the ground, trembling gently like memories beckoning him home.

Perhaps he would never be fully forgiven. But in that final moment, watching Catherine walk away—composed yet resolute—he finally understood: forgiveness is not about forgetting. It's about facing, recounting, and allowing the past a chance to become more than a wound—to become a lesson etched into the conscience of humanity.

A small sparrow landed gently on a bamboo branch and sang a brief, crisp note into the silence. He looked up, exhaled slowly—deeply—as though releasing a weight he'd carried for half a century.

Then he rose to his feet, for the first time in decades, his back no longer hunched.

He turned and walked away—not to flee, but to begin writing another chapter, one that was more honest, more painful, and more necessary—a chapter where memory was no longer a prison, but a witness.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...