Chiến Phan

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Giá trị đi tìm trên mấy lỗ kim châm

Hôm
 photo 1346731910864069_574_574.jpg
Mưa đi chơi chưa về, chỉ còn nắng hanh hao ngồi đợi. Im lìm. Nó ngồi đếm những lỗ kim trên chân, tay thằng ku. Chi chít. Những mũi kim tiêm vẫn còn in dấu chưa phai, trêu người, trong đó có đầu kim còn ghim lại để cho lần vô thuốc sau. Rỉ máu.
Nhẹ nhàng. Nó nắn bóp chân con đang núc ních những thớ thịt như đòn bánh tét trong lời ví von của đứa em đồng nghiệp, trong ánh mắt ngập tràn sợ hải của thằng nhóc mắt vẫn còn long lanh giờ đây đã biết sợ một màu áo blue. Suy diễn.
Rõ ràng. Ngày vô bốn lần thuốc, xông hơi một bận, tập vật lý một trận, cứ thế đếm ngày bằng giọt nước mắt em trong nổi sợ của thằng ku hình thành dẫu rằng nó dặn. Bản lĩnh lên. Con trai. Thằng ku cứ hết ăn, ngủ, cười khì ít đi sau những lần tiêm và vô thuốc nhiều hơn, kháng sinh đặc trị liều mạnh hơn. Nhiều lần. Những chuyến xe đi về cứ như nhẵn hết mặt đường lồi, lõm và những ổ gà chông chênh giờ không còn cảm nhận được, chỉ còn mỗi một mùi trẻ đắm dài với mấy lỗ kim châm đi vào trong cảm xúc. Lạ lùng. 
 photo 13125014f2c9ce704ce4.jpg 
Bữa
Mưa đi chơi ghé về, nắng vẫn còn dùng dằng chưa đi. Hâm hấp. Nó ngồi ghi lại những dòng tin nhắn, đường link với những thông tin có được từ bạn bè, internet. Tổng hợp. Tìm kiếm một mái ấm tương lai không phải vội vàng để rồi ngày mai nhìn lại: bảng tài chính cân đối. Lệch. Một gia đình sẽ phải lênh đênh như lục bình theo thủy triều sóng nước lên xuống theo lương tháng cuối, đầu. Cứ thế nó ngồi gạn lọc trong những nổi rối ren. 
 photo 13125014f2c9d6a6fa24.jpg
Nhìn. Nắng mưa đánh đấm vẫn còn chưa ngã ngủ.
Thấy.
Người người xuôi ngược trong một góc nhỏ của cuộc sống.
Quê nhà với những con đường qua. Bà con họ hàng. Nói, cười.
Trong một sớm mai thức dậy, võng đưa. Tiếng ru hời. Trong một góc nhỏ khác của cuộc sống. Đủ đầy. Tinh thần thay thế cho vật chất!?
 photo 13125014f2c9c4229c91.jpg


Hổm
Mưa ghé vội, đi ngay, nắng thấy vậy chen ngay vào gần. Hầm hập. Nó ngồi nhìn về một phía trời xa từ một góc tòa nhà cao nhất Sài phố. Lang thang. Thấy đời dùng dằng đến tội. Mãi xuôi ngược. Trên những góc phố, con đường; tất cả cứ như một đàn kiến bò ngang, chạy dọc, tìm kiếm một miếng ăn để rồi lưng khom tha về tổ. Miệt mài. Đấp đổi.
 photo 13125014f2c9c5fa856d.jpg


Bận
Mưa về rồi đi vội, nắng thức bên kia địa cầu. Có thằng bỏ về quê, để lại dòng status đầy tâm trạng trên face. Ngở ngàng. Định xúi thằng nhóc sống lâu, to đầu có một vợ hai con. Về ôm vai mẹ yêu dấu để được khóc như đứa trẻ thơ, để quên đi năm tháng bơ vơ...giữa phố đông xa lạ, bủa vây...nghèo đói, xa hoa, lọc lừa. Đừng. Trọc trằn, trằn trọc. Thao thức. Để rồi ức chế vỡ òa trong một sớm mai dưới thềm sỏi đá đã xa lạ không phải lối về nhà. Có người phụ nữ vẫn thức cùng. Không hay.  
 photo ma1.jpg
Nay
Mưa ghé rồi ở lại, nắng trốn biệt mất tiêu. Hoàng hôn hùa theo nắng chạy mất tâm, quán lên đèn để nó ngồi một góc. Trơ trọi. Tìm kiếm một giá trị trên những thông tin. Tổng hợp. Một trang viết khác của đời mình trên những con số, sỏi đá, lời ru và mấy lỗ kim châm.
( Ảnh: Sưu Tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...