Buổi tối bình thường, căn nhà nhỏ trong hẻm lại sáng đèn như mọi lần. Mùi cơm canh còn vương trên bàn, tiếng quạt máy trên lầu quay đều đều trong nền giai điệu quen thuộc của một bài hát ru ngày cũ:
"À ơi... Con cò bay lả bay la, bay từ cổng phủ bay ra cánh đồng..."
Julie – cô nhóc út, má phính, tóc ngắn ngủn, đang ngồi trong lòng ông già, tay còn vương vãi ít màu nước từ buổi vẽ chiều nay. Hai ông anh, Merci và Lavie, lượn lờ vẫn còn tiếc nuối một ngày cuối tuần chưa thôi, vì được bà vú “triệu hồi” lên ngủ đúng giờ, ánh mắt liếc xéo về phía “nữ chính”.
Ông già cười, vòng tay ôm Julie chặt hơn một chút, rồi thì thầm vào tai cô bé:
Thương công chúa của ba, có thương ba không?
Julie ngẩng lên, cười toe toét, đặt môi mềm lên má của ông già.
Ông già quay sang hỏi tiếp cùng một câu với hai thằng nhóc của mình.
Merci nhăn mặt, ngả người lên sofa, phản pháo: – Ba nói với con gái guộc của ba đi. Con gái “bia” của ba đi… Anh chàng đắc chí khi tìm được từ mới miêu tả về tình cảm của ông già dành cho cô con gái.
Lavie liền hùa theo, giọng xầm xì: – Ừ, chỉ có con lùn là con gái ba thôi, con đâu phải!
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn ông già bằng ánh mắt nửa đùa nửa dỗi. Julie thì ngó nghiêng như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, rồi ôm cổ ba chặt hơn, như thể khẳng định chủ quyền.
Ông già phì cười: – Đứa nào cũng thương hết. Nhưng mà, em là con gái mà, con gái là đặc biệt. Con gái là...
Ông ngừng lại, lấy giọng như kể chuyện cổ tích: – ...là tiếng ru hời được ôn lại và là người cần để bảo vệ, như những nàng công chúa trong mấy câu chuyện kể của ông già, mắc phải lời nguyền nên cứ mỗi độ trăng tròn lại biến thành xấu xí, chờ đợi một hoàng tử đến chiến đấu với quái vật để phá giải lời nguyền.
Rồi. Lời nguyền chắc chắn sẽ được phá giải bởi một…chằng tinh, công chúa lại trở nên…xấu xí. Đổi lại là một tình yêu thật sự của đời mình.
Julie tròn mắt như thể hỏi ông già: – là tiếng ru hả ba?
– Ừ, là tiếng ru... mà giờ thì ba ru con lại. “Gió đưa, gió đẩy về rẫy ăn còng, về sông ăn cá, về đồng ăn cua…” hay mấy lời “ầu ơ, Ví dầu cầu ván đóng đinh. Cầu tre lắt lẻo gập ghình khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học. Mẹ đi trường đời”
Ngưng. Nghĩ. Có phải: "Con gái là con người ta, Con dâu mới thật là cha mẹ mình..."?
Sợ. Mất. Nên. Ông già phải thương thiệt nhiều, thiệt đậm, thương như thể ngày mai là nhỏ lớn, nhỏ đi lấy chồng, ông già còn lại hai ông anh cứ sáp lại là cãi nhau hoài này thôi.
Lavie lập lại: – Con không phải con ba!
Ông già xoa đầu Lavie: – Con là anh cũng phải thương em chứ, em gái dễ thương mà .
Merci lí nhí: – Con gái “thúi” và “quậy” của ba.
Tiếng cười bật lên. Căn phòng nhỏ như được sưởi ấm bởi một điều không tên. Bên ngoài, đèn đường vừa mới lên, ánh vàng rọi qua khung cửa sổ, như một dải lụa buộc lại thời gian.
Julie ngồi trọn trong người đùi ba, ngáp dài. Ông già nhấc bổng cô nhóc, đưa lên đi ngủ, để bắt đầu hành trình đi tìm lại những câu chuyện, lời ru
...
Đêm xuống, tiếng chó sủa văng vẳng bên song cửa. Ông già nằm giữa ba đứa nhóc, tay gối đầu cho Julie, chân vắt ngang chân Lavie, còn Merci thì ngồi vẽ gì đó trên tấm bảng từ …không hí.
Ông già nghĩ, có lẽ không phải chỉ vì Julie là con gái. Mà vì khi có con gái, người cha mới học được cách dịu dàng. Học cách để lắng nghe, để bảo vệ, để biết rằng có một nụ cười nhỏ thôi cũng khiến ngày dài tan biến.
Và cũng học cách để nói lời yêu thương nhiều hơn.
“Ba thương con.”
Câu nói giản dị, mà bao lần phải đợi đến tối, đến lúc gió lùa vào căn hẻm nhỏ, lòng người mới đủ yên để thốt ra.
Julie, như hiểu, rúc vào ngực ba: – Con biết.
Đêm khép lại như một trang sách, gấp nhẹ bằng hơi thở của cha – và những điều không nói thành lời.
A regular evening. The little house tucked away in a narrow alley lit up as usual. The scent of warm dinner still lingered on the table, while the ceiling fan upstairs hummed steadily against the backdrop of a lullaby from days gone by:
"À ơi... The stork flies low and flies high, from the palace gate to the open field..."
Julie – the youngest, with chubby cheeks and a boyish haircut – sat on her father’s lap, watercolors still smudged on her hands from the afternoon’s painting session. Her two older brothers, Merci and Lavie, were still loitering around, unwilling to let go of the weekend, shooting side-eyes at the “leading lady” who had been summoned upstairs by the nanny for bedtime.
The father smiled, holding Julie a little tighter, and whispered in her ear:
“My little princess, do you love Daddy?”
Julie looked up, grinning wide, and planted a soft kiss on his cheek.
Then the father turned to his sons and asked the same question.
Merci made a face, flopping onto the sofa:
“Go say that to your delicate daughter. Your beer-girl daughter…”
The boy smirked, proud of the new word he’d come up with to describe his dad’s obvious favoritism.
Lavie chimed in, muttering:
“Yeah, only shorty here is your daughter. We’re not!”
The two boys exchanged glances and turned to look at their dad with mock-pouting eyes. Julie looked around, confused by the commotion, then clung tighter to her dad’s neck, as if claiming her territory.
The father chuckled:
“I love all of you. But she’s a girl – and girls are special. Girls are…”
He paused, then shifted into storytelling voice:
“…they’re the lullabies replayed through time. They’re the ones who need protecting – like the princesses in old tales, cursed to turn hideous every full moon, waiting for a brave prince to slay the monster and break the spell.
And yes, sometimes, the spell might be broken by an ogre, and the princess becomes… ugly again. But in return, she finds true love – the one meant for her.”
Julie’s eyes widened, as if asking:
“So… I’m a lullaby, Daddy?”
“Yes, a lullaby,” he smiled. “And now it’s time for Daddy to sing you one:
‘Winds sway and push the little one to the fields for crabs, to the rivers for fish, to the rice paddies for snails…’
Or maybe something like:
‘Ầu ơ... If the plank bridge is nailed tight,
The bamboo bridge will wobble and sway,
It’s hard to cross, so Mom holds your hand.
You go to school, Mom goes to life’s school…’”
He paused. Thought.
Is it really true that “a daughter is someone else’s child; only a daughter-in-law becomes truly yours”?
Fear. The fear of losing.
And so he must love her – deeply, fiercely – as if tomorrow she’d grow up and marry, leaving him with two sons who never stop bickering when they’re together.
Lavie said again:
“I’m not your child!”
The father ruffled Lavie’s hair:
“You’re the big brother – you still have to love your sister. She’s adorable, isn’t she?”
Merci muttered:
“Your stinky, rowdy daughter…”
Laughter erupted. The little room warmed with a tenderness that had no name. Outside, the streetlamp just lit up, casting golden light through the window like a silk ribbon tying time in place.
Julie sat curled in her father's lap, yawning. He lifted her in his arms and carried her to bed, beginning the night’s journey to rediscover stories and lullabies…
Night fell. A dog barked faintly outside.
The father lay in the middle of his three kids – Julie’s head rested on his arm, his leg stretched across Lavie’s, while Merci sat sketching something on a drawing board from who knows where.
He thought:
Maybe it wasn’t just because Julie is a girl.
Maybe it’s because having a daughter teaches a man how to be gentle.
How to listen.
How to protect.
How a small smile can dissolve the weight of an entire day.
And how to say “I love you” more often.
“I love you,” he said quietly.
A simple sentence – but one that waited until nightfall, when the wind whispered through the alley, and hearts were still enough to let it out.
Julie, as if she understood, nestled into his chest.
“I know.”
And the night closed like a book page, folded softly with a father’s breath – and all the things he didn’t say out loud.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét