Chiếc vương miện!
Takashimaya tầng 3; một góc café chẳng biết Ý hay Nhật; đoán đấy là Việt Nam. Ăn trưa. Nó và bạn. Bạn – khác nhau ở độ tuổi, biết nhau từ độ đến với mái nhà Toyota đã mười một năm, quen nhau bởi…chửi thề bằng tiếng Quảng, thứ để nhận ra nhau như đồng bọn. Một thằng nhà máy, một thằng cho vay.
Cứ mỗi độ về lại Sài Gòn, bạn lại ghé thăm.
Dăm ba câu chuyện hỏi han; lấn sang hội họa (vợ bạn là một nghệ sĩ), đá sang bóng đá (bạn là một fan cuồng của Liverpool). Công việc thế nào được xếp cuối.
Nó chia sẻ với bạn về cảm xúc gần đây. Vơi đầy. Những câu hỏi lẩn quẩn trong đầu nó; đem ra sẻ chia, hy vọng một góc nhìn khác sẽ làm câu chuyện thú vị hơn cho những món ăn trôi vào miệng tan đi cùng vị.
Câu hỏi về những gì trong buổi họp miền Nam vừa diễn ra:
(1) Nó không hiểu vì sao người ta lại cười khi khuyến khích người khác phát biểu? Nó thích gã đến từ núi rừng Tây Nguyên ấy; quyết tâm bảo vệ quan điểm mình dẫu những nụ cười vẫn còn đậu lại trên vành môi những con người trong khán phòng ấy. Với nó, gã là một gã mạnh mẽ. Nó thích gã đơn giản là như thế.
Bạn hỏi: Biết tên người đó không? Nó trả lời: trước giờ nó chẳng để tâm đến điều đó. Không ít lần nó phật lòng các “chức sắc huyện làng” bởi gọi nhầm tên. Nó lưu ý bạn, nó chỉ là “dân đen” trong căn phòng ấy. Kẻ duy nhất mang cà vạt để phân loại chính mình.
(2) Nó không hiểu đấy có phải là sự khuyến khích giả tạo trở thành bệnh thâm căn? Tất cả phải qui về sự nhìn nhận và công nhận. Điều đó sẽ không thành nếu vẫn còn đó sự cố chấp của bề trên càng làm mọi thứ không thể tốt lên (!) Như việc trích dẫn một câu nói mà cố tình hay hữu ý không ghi tên tác giả vậy. Trí trá là từ chị thích dùng.
Bạn hỏi: Gã hỏi đó là ai? Nó trả lời – một người nó chưa nói chuyện trực tiếp bao giờ, vì trước giờ chỉ thông qua mấy đứa nhỏ để biết về con người đó. Một gã núi rừng, một đại lý “nhỏ” – theo định nghĩa so sánh về mấy con số vứt đi, lại mang một phong thái lớn.
(3) Nó không hiểu vì sao người ta lại muốn bàn về marketing, mà không phải là sản phẩm? Nếu không có sản phẩm đủ tốt – định nghĩa trong thị hiếu của người dùng - thì marketing chỉ là thứ vứt đi. Giả dối sẽ không tồn tại lâu dài. Việc nhìn nhận và công nhận một lực lượng bán hàng với ánh mắt cầu thị để kêu gọi đóng góp ý kiến thực lòng lại quá khó khăn.
Đó là một lực lương hơn hai ngàn người chứ không ít. Chỉ cần 10% trong số đó đủ có thể tạo ra sự khác biệt của sản phẩm.
Bạn trầm ngâm về câu hỏi cuối cùng của nó. Tại sao không có ai đủ thời gian để ngồi lại hỏi han: Khách nói gì về sản phẩm của chúng ta hôm nay?
Khi vị vua vứt đi vương miện!?
Brown. Bạn nói về đề tài sản phẩm khi có một sự công nhận của cả hai đấy chính là văn hóa. Nó thực sự bị sốc bởi hai phiên bản bạn cho xem khác nhau; cách nhau bởi thời gian như một trong những ví dụ bạn đưa ra. Biết được, đó cũng là cảm xúc của bạn lúc ban đầu.
Brown. Một mẫu xe không hề kém cạnh các dòng xe sang hiện có trên thị trường. Từng một thời, thương hiệu được nhớ đến như dành cho các doanh nhân hay những con người thành đạt. Từng một buổi, xem lại mẫu thiết kế ấy thấy chẳng khác gì cách định vị thương hiệu trong thiết ấy ấy khác nhau là bao.
Văn hóa. Đâu đó cần nhiều lý do hơn để thuyết phục là thời gian. Thời gian ngót nghét đã hai mươi năm.
Tạo ra một thế hệ “trì thần”!?
Nó ngồi nhìn anh không chớp mắt. Người đàn ông mang tên sông nước, mái tóc đã kéo những đường mây, anh ngồi đấy gật gù như một cái máy để đo nhịp thời gian. Tiếng lành của anh thì bay xa tận bao nhiêu năm trời, nó ngưỡng mộ anh bởi sự am hiểu về sản phẩm – xe ô tô ấy.
Nó gặp anh trong căn phòng ngột ngạt của buổi dự thính. Cuộc họp get… diễn ra; nó đến muộn bởi chuyến bay dài, cảm nhận không khí nóng lên trong căn phòng ấy. Nó nhìn anh lọt thỏm ở đầu bàn. Anh chắc chắc là chưa từng biết nó. Cần gì, nó biết & ngưỡng mộ anh là đủ. Cần chi, nó biết và thoải mái đưa ra bình luận là được.
Đó là một cuộc đời bị mắc kẹt. Suy diễn theo suy nghĩ của riêng mình. Cả một thời thanh xuân anh dành trọn cho nơi này; tóc đã hóa mây bay, anh ngồi đấy đợi chờ…họp; và những chuyến đi công tác xa nhà. Cảm giác những gì đam mê chưa bao giờ thành hiện thực trong chớp mắt.
Tất cả phải đợi chờ. Văn hóa. Đâu đó cần nhiều lý do hơn để thuyết phục là thời gian. Thời gian ngót nghét đã hai mươi năm lẻ.
Anh ngồi đấy trong khi kẻ đến, người đi. Kẻ ra, người vào căn phòng ấy. Anh đặt nụ cười rớt vào khoảng không như sướng khói mái đầu bao quanh theo ngày tháng, như danh vọng là hư ảo.
Nó gật đầu chào tất cả để bước ra. Cúi thấp trước anh xíu trong im lặng. Để ngâng cao đầu ngọng nghiệp tiếp với ngông nghênh.
(P/s: Bài viết chỉ mang tính chất & quan điểm cá nhân không nhằm phục vụ cho việc bôi nhọ, xúc phạm hay bất kỳ mục đích nào tương tự với cá thể hay chủ thể nào)