Nó gọi ông là dị nhân trong một sự ngượng mộ, không chỉ là những gì ông đã làm mà còn là gia tài ông để lại cho con gái mình – một tư duy & nhận thức khác biệt và sớm hơn những người cùng tuổi.
Tự hỏi. Có phải chăng khi con người đi qua chặng đường hôn nhân đến chặng đường con cái nên suy nghĩ về cái của ngày mai và những gì để lại thường bộc phát mạnh mẽ hơn!?
Lạc loài.
Nó dùng hai từ đó để miêu tả vì trong suy nghĩ & hành động của chị đã khác biệt so với những bạn bè cùng thời, hay lớp tuổi đời như nó thậm chí là khác hơn.
Nó dùng hai từ đó để miêu tả quyết định của người con gái vượt qua cơn bão của dư luận, cai nghiệt của miệng đời, tìm cho mình một lối riêng.
Về hôn nhân. Không là một khái niệm nặng nề với những thứ giấy trắng mực đen để xác định một mối quan hệ. Gắn kết hai tâm hồn khi đứa con hòa dung hai dòng máu. Thế thôi, minh chứng ấy cho tình yêu. Đủ rồi.
Về công việc. Tiếp quản trang web của cha đã gầy dựng như sân chơi của những tri thức giao lưu một cách chủ đích vì đơn giản sợ phí hoài công sức của cha đã gầy dựng vì mục đích phi lợi nhuận ngần ấy năm. Giá sách với những chữ ký của tác giả chất đầy khắp nhà như nhắc nhở người cha & đứa con gái về hoài bão ấy vẫn chưa xong.
Về cuộc sống. Tiếp nối tư duy về những hành động đúng đắn và chân lý đi tìm không nằm ngoài sự răn dạy đã hình thành từ tôn giáo, không phân biệt bất kỳ một tôn giáo nào. Chủ nghĩa vô thần không tồn tại ở đây.
Biện dẫn vài câu chuyện, hình ảnh vô thần khiến con người trượt ngã và đạo đức suy đồi khi không tin vào luân hồi hay đời vay trả, khiến cho bản ngã cứ hành động bất chấp và không biết đâu là điểm dừng chỉ cần biết bản thân sống sao cho hết trọn hôm nay.
Nó nhìn người phụ nữ hình hạc sương mai, đang ngồi say sưa những câu chuyện kể, tuổi đời vừa quá ba mươi mà nếu không nhìn chỉ đọc những lời chị nói chắc tưởng rằng đã bước quá ngưỡng sáu mươi với những trãi nghiệm ấy thấm đẫm để rồi tìm mục đích sống của đời mình.
Buột miệng khen chị một câu thật lòng vì thực tế cuộc sống của nó hay với những người xung quanh, nó vẫn chưa thấy ai thoát khỏi được của thế giới nhỏ của đời mình, mọi thứ cứ xoay vần như vô tận dù rằng ai cũng hiểu được cuộc đời không dài vô tận. Loay hoay. Nhiều thứ, nhiều kẻ không tìm được lối ra vì những giá trị từ cuộc sống áp đặt con người tự tạo để làm thước đo.
Lẫn quẩn. Thấy đời vô ngã, không tìm đâu một lối thoát khi một lúc nào đó chân dẫm phải sai lầm, trí óc nhận ra nhưng ý thức không cho dừng lại để bước ra khỏi vũng lầy. Vùng vẫy. Tự vẫn.
Ở mỗi sớm mai, người phụ nữ ấy vẫn cứ bươn chãi để tiếp tục với con đường mình đã chọn với hy vọng tồn tại và duy trì một điều gì ấy thiêng liêng như gia tài để lại cần phải bảo quản và giữ gìn. Sài Gòn khi ấy cứ lất phất mưa rơi, cô bé mang khuôn mặt lai Nga vẫn cứ chơi đùa hồn nhiên với thằng nhóc nhà nó, bỏ mặt đám trẻ sống lâu ngồi chuyện trò cách gã dị nhân nằm mắt trơ trọi nhìn trần. Vô tư.
Câu
chuyện tiếp theo về một dị nhân (1)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét