Như vẫn còn đây
Nhớ. Ngày anh đã ra đi: 1/4/2001, ngày tất cả những ai yêu anh nghe tin…tưởng đùa. Ngày đó, nó cũng dỡ chứng bỏ làm, lang thang tìm một góc quán ngồi nhìn xa xăm. Lắm kẻ đi ngang nhìn dọc tưởng khùng. Nhiều người đi ngược nhìn xuôi tưởng điên. Chẳng buồn. Ngồi đến hết ngày viết mấy bài linh tinh, nghe đến nhão những bài hát anh.
Giờ thì thôi. Không muốn nhớ lại cái ngày nặng tiếng thở than ấy để làm gì. Vì biết rằng cánh vạt bay đã đến được miền đất hứa trên hành trình đi tìm địa đàng còn in ấu chân.
Nói. Giờ thì thôi. Không muốn nhớ lại cái ngày nặng tiếng thở than, mà sao năm đến tháng về, ngày anh ra đi trở lại như một liều thuốc kích thích tiêm thẳng vào tim nó một điều gì đó thiết tha. Dâng trào.
Để mắt em cười tựa lá bay. Cảm xúc của ngày nào ngồi nghe nhạc anh giữa một Tưởng Niệm, đọc đâu câu đối nói về Tâm treo trên tường thấy đời vô thường trong mắt của những tài nhân, ngửi hương hoa cỏ bay lên khi chiều về ảm đạm.
Trong khối ốc của đứa trẻ, đời dạn chưa dày. Viết mấy câu ngông ngáo mặc kệ đời thế này kia. Thấy nhạc anh, lời anh, tình yêu anh xa cách đến gần.
Tâm trạng của những ngày bỏ làm ngồi lê la góc quán, tìm kiếm một điều gì không rõ ràng, vượt ngoài thực tế, băng qua cuộc sống, muốn bứt phá tất cả những khổ khuông, cứ thế ngồi thừ ra như một cánh diều bị bứt dây cứ thế bập bềnh theo gió mây. Giữa khung trời tuổi trẻ. Thấy anh ngồi cạnh. Cùng nó ngông nghênh và trầm lặng, bóp nghẹt một con tim trẻ, đời dạn chưa dày.
Dù đã bao lần lừa người gạt mình. Nghe Trịnh. Già. Chỉ có buồn thôi. Nghe thôi mà đã vất vưởng hồn không gì ghì lại rồi, thì tội tình gì để lòng thêm vướng bận với một cuộc sống đứng ở lưng chừng tuổi không biết trẻ hay già. Ấy vậy mà mấy độ chưa nghe lại Trịnh, thấy đời mình như thiếu thốn, đáng thương. Ngộ. Qua hơn chục hạ rồi vẫn từng ấy vẹn nguyên…khác biệt.
Xin úp mặt bùi ngùi. Xúc cảm còn vướng trong nổi nhớ giăng đầy sương mờ bao phủ từ một phố núi xa xôi. Nó ngồi trong đêm giá lạnh, nhấm chút rượu thêm chút muối với vài lát chanh ấm lòng, ngắm người phụ nữ ngất ngây ôm đàn hát ngồi hát những khúc ca Trịnh buồn. Lựa lần. Nó góp giọng trong tiếng đàn ngân cùng khói thuốc bay với những bài ca không thuộc hết lời.
Nhiều lần tự vấn. Vì đâu nó không thuộc hết lời một bài hát nhạc anh. Vì nhạc anh khó nhớ hay vì lời anh triết lý thâm sâu!? Không tìm đâu được câu trả lời thích hợp. Vương vấn. Câu nói vì yêu nhạc anh quá nên chẳng tìm đâu được một bài ca thuộc hết lời. Hay.
Thuộc nhiều quá đăm ra quên lời!? Nghĩ rồi cười. Mâu thuẫn. Thuộc đấy rồi quên đấy. Còn tình cảm thì sao đây? Có nhớ đấy rồi quên!?
Em vào mùa hạ nắng thấp trên cao. Tình cảm như vượt thời gian trở về với ngày xưa, ta nện gót trên đường phố Huế, dững dưng không một cảm tình chi. Dững dưng đâu không thấy, chỉ thấy đêm về ngồi buồn lắt lay với mưa bay trên từng con phố, sớm ra ngắm cỏ nâng sương mộng trong buổi an lành. Đất trời như gần lại, bụi trần rớt mấy phần. Lang thang. Thấy anh ngồi thả khói ôm đàn bên cửa sổ một ngôi nhà cổ, hát nghêu ngao một bài hát buồn đến chãy lòng về thế thái tình nhân.
Vậy mà.
Bỏ mặt tôi ngồi giữa đời tôi. Ngồi đây. Giữa một Sài Gòn với bộn bề lo toan, ngược xuôi nhưng vẫn còn đấy những con người yêu mến anh. Trịnh Công Sơn. Trở lại hóa kiếp rong chơi giữa nơi này. Mỗi năm. Khắp nơi trên những góc ngách Sài thành, tâm sự cùng anh qua những khúc nhạc lời ca. Hát đi rồi hát lại, cảm xúc cứ vơi đầy, tưởng quen mà xa lạ như chiều một mình qua phố với sóng tâm trạng đa tầng từ một kiếp con người: buồn vui lẫn lộn.
Vui hát nhạc anh, thấy lòng say say như vừa nhấp một ly cocktail được pha chế lành nghề.
Buồn hát nhạc anh, thấy lòng lất lây như vừa nhấp chút men cay hay giọt đắng café ít đường tỏa khói bay trong khói thuốc bay lên. Tình tự.
Viết về anh vẫn không chốt được hết bài…với những mê say thôi thì bỏ lững để còn viết mãi giữa cơn mê này.
( Ảnh : Sưu Tầm)
Bài viết liên quan: Viết về anh, gã say tình trên những khuôn nhạc thơ ca